Chương 252: Ngươi là người hay cẩu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngươi là quái vật sao? Chỉ dùng mũi ngửi liền biết rõ? Phải biết đan phương là vật vô cùng quý giá, Đan Sư nào cũng sẽ không dễ dàng để người nhìn thấy, giống như công pháp võ đạo vậy.

Vấn đề là, chính Hoàng Thất Công cũng không có nghiên cứu thành công đan phương cải tiến, nhưng Thiên Tứ chỉ dùng mũi ngửi một hồi liền phân tích ra, để Hoàng Thất Công làm sao có thể không kinh hãi đến biến sắc.

Một màn này lại càng khiến Lăng Tư Quyên càng kinh hãi hơn. Vốn nàng vào trong này, đúng là có ngửi thấy mùi thơm của thuốc. Nhưng Thiên Dược các, ngày ngày luyện đan. Sao không có mùi thuốc cho được. Nhưng Thiên Tứ có thể từ đống mùi hỗn độn này mà nhận biết ra từng loại dược liệu ở trong lò luyện của Hoàng đại sư. Cái này thật sự kinh hãi, ngoài sức tưởng tượng của nàng.

- Ngươi rốt cục là người hay cẩu vậy?

Lăng Tư Quyên bất giác lên tiếng hỏi. Một cái câu này ngay tức khắc làm cho ca ca của nàng tái mét mặt sợ hãi, vội lay tiểu muội của mình.

- Tiểu muội, muội nói cái gì đó. Mau xin lỗi Tứ dược sư ngay cho ca.

Lăng Tư Quyên biết mình nói sai, ánh mắt chạm phải cái nhìn của Tiểu Hắc, lại càng thêm sợ hãi. Bất quá cúi đầu thật sâu. Nhưng Thiên Tứ đã đỡ nàng trước khi nàng quỳ xuống. Hắn nhẹ nhàng ghé vào tai nàng mà nói

- Ta là nhân hay cẩu không quan trọng. Lát về phủ, đến phòng ta.

Nói rồi gã ho hắng một tiếng liền nói lớn.

- Là nhân hay là cẩu đều được. Thân là dược sư, mũi phải thính hơn cẩu mới có thể ngửi được mùi của hương liệu. Từ đó đoán biêt phẩm chất, tinh hoa của nguyên liệu. Mắt sáng hơn miêu, đâù nhanh hơn Thanh Loan. Tay cảm giác như Hải Quỳ. Chân khoẻ như voi. Có như vậy mới có thể trở thành đan sư chân chính.

Hoàng Thất Công nghe vậy cũng gật đầu nói phải phải. Nhưng rồi gã vẫn là quan tâm đến Hoạt Hồng Đan nhiều hơn. Thiên Tứ hiểu ý, liền chắp tay sau lưng, đi đi lại lại dáng vẻ của kẻ kiến thức cao thâm, đang giảng giải cho đám hậu bối nghe. Ấy vậy Hoàng Thất Công lại hoàn toàn chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ. Tuyệt như học trò nhỏ đang theo thầy đồ học từng chữ vậy.

- Phương pháp cải tiến này cũng không phải là không thể, có điều Hoạt Hồng Đan quá mạnh, điểm tan lại cao, coi như mài nhỏ nữa cũng còn sót lại ở trong thành đan, ảnh hưởng chất lượng đan dược... Ngươi dùng hàm răng Liệt Diễm báo thay thế Đồng Cốc Sa thử xem.

Lăng Hàn đề nghị, năm đó hắn cũng từng thuận miệng chỉ điểm qua mấy người trong Oán Linh cốc, sau này không ai không thành đan sư cả.

Hoàng Thất Công lập tức suy diễn ở trong đầu, lẩm bẩm nói:

- Liệt Diễm Báo thuộc tính "Hỏa", vừa vặn trung hoà âm tính của Hắc Linh Thạch, mà đạt đến nhiệt độ cao thì hòa tan, sẽ không tích trữ ở trong đan dược.

- Tuyệt vời, thực sự là tuyệt vời! Tại sao ta không nghĩ tới chứ?

Ông lão há mồm trợn mắt, trong ánh mắt nhìn về phía Thiên Tứ tràn ngập hừng hực, hắn lập tức nói:

- Tiểu hữu, mời lên lầu một lát, để lão hủ hảo hảo chiêu đãi.

Chiêu đãi là giả, hắn còn muốn từ trong miệng Thiên Tứ dụ ra chút mánh khóe a.

Ở hắn suy đoán, Thiên Tứ hẳn là truyền nhân đan đạo thế gia nào đó.

Thiên Tứ nở nụ cười, nói:

- Không được!

- Tại sao không được?

Hoàng Thất Công cuống lên, tiểu tử này rất có khả năng là một quyển đan phương toàn thư a!

- Có người bảo ta cút ra ngoài. Còn muốn đánh gãy chân của ta và bằng hữu của ta.

Thiên Tứ cố ý nói, nói xong nhìn Chu Đại Quân một chút.

Phù phù, Chu Đại Quân đặt mông ngồi trên đất, lúc này thực sự là khóc không ra nước mắt a. Hắn làm sao có thể nghĩ đến, thái độ của Hoàng Thất Công đối với Thiên Tứ sẽ như vậy? Sớm biết như vậy, hắn sẽ coi Thiên Tứ là lão thái gia đến cung phụng. Làm sao bây giờ, sắc mặt hắn không khỏi khó coi.

Những người khác nhìn ở trong mắt, đều lắc đầu, vừa nãy chỉ cần Chu Đại Quân nói khách khí một chút, thái độ không hùng hổ doạ người, thì hiện tại cũng không đến nỗi không có đường lui.

Bất quá không chỉ Chu Đại Quân khiếp sợ, mà hai anh em nhà họ Lăng cũng là kinh hãi không thôi. Mấy hôm trước hắn dễ dàng thao túng cường giả Hải Tuyền Cảnh. Nay đến cả Đan sư Địa cấp cũng nói chuyện lịch sự, một điều không muốn làm mất lòng hắn. Đây là có ý nghĩa gì. Chính là nếu Lăng gia đắc tội hắn, vậy chuẩn bị cho mỗi người một cái hố, rồi tự mình nhảy xuống để được toàn xác. Hai người nuốt một miếng nươc bọt xuống cổ họng, mắt kinh hãi nhìn Thiên Tứ.

Tiểu Hắc ngồi trên vai Thiên Tứ nhếch mép cười hả hê. Nó bay lại đậu trên vai Lăng Tư Quyên mà nói nhỏ.

- Đứng trước chủ nhân ta, một cái Đan sư Địa cấp chỉ là trò trẻ con.

Lăng Tư Quyên giật mình kinh hãi tột độ. Cái con chim đen kia nói thế nghĩa là Đan sư Địa cấp vốn không thể khiến Thiên Tứ để mắt tới. Vậy đan sư Thiên cấp mới có thể được hắn chú ý, hay là sao đây.

Họa từ miệng ra a!

Hoàng Thất Công lập tức quay đầu nhìn lại, trên khuôn mặt già nua, lộ ra vẻ tức giận.

Hắn có thể không phẫn nộ sao?

Là một Đan Sư, hắn suốt đời theo đuổi chính là tăng lên tiêu chuẩn luyện đan, thu được nhiều đan phương hơn. Hiện tại rõ ràng có một quyển "đan phương toàn thư", nhưng ngươi lại bảo đối phương cút? Ngươi có cừu oán với lão tử sao?

- Hồn trướng!

Hắn phẫn nộ quát.

- Chuyện gì thế này, nói rõ cho ta!

Mã Đại Quân quả thật muốn tự sát a, nhưng ở dưới Hoàng Thất Công ép hỏi, hắn lại không dám không đáp, không thể làm gì khác hơn là ấp a ấp úng đem chuyện vừa rồi nói một lần, cũng không có bẻ cong sự thực, nhưng nhục mạ Thiên Tứ tự nhiên là không thể nói lần nữa, hắn còn không có đần độn như vậy.

- Ngươi thật uy phong a!

Hoàng Thất Công lập tức tát tới, đánh cho Mã Đại Quân xoay chuyển ba vòng mới dừng lại.

- Ngươi chưa từng nghe nói liền cho rằng không có? Vậy dược liệu ngươi chưa từng nghe nói còn nhiều lắm, lẽ nào đều muốn trừ tận gốc sao?

- Nói cho ngươi biết, năm loại dược liệu này đều xác thực tồn tại!

- Tử Hà Thảo có thể tìm trong Trầm Hương Cốc, Kha Lam Quả ở thung lũng Bách Liên Sơn, Bách Niên Chu Trúc sinh ở nơi cực dương, Hồng Diệp Thự ở khu đầm lầy hoang vắng, Lạn Diệp Khô Thụ Căn khá hiếm thấy, phải ở trong rễ cây già mục nát trăm năm trở lên mới có thể tìm được.

- Ta sai rồi! Ta sai rồi!

Mã Đại Quân không ngừng xin lỗi, ngay cả Hoàng Thất Công cũng nói như vậy, còn có cái gì phải hoài nghi? Hắn đưa tay đánh mặt mình, nói:

- Là ta không nên đắc ý vênh váo, là ta mắt chó coi thường người khác!

Hoàng Thất Công nhìn lại Thiên Tứ, nói:

- Tiểu hữu, thực là xin lỗi, thực là xin lỗi.

Đột nhiên hắn sững sờ, bởi vì hắn nghĩ tới lúc trước, thời điểm còn chưa xuất sư, từng nghe sư phụ nói một phương thuốc, kia là phương thuốc chữa trị linh căn, trong đó có mấy vị thuốc mà Thiên Tứ muốn mua.

Bởi vì năm đó sư phụ hắn rất cảm khái, nói phương thuốc này tuy không cần luyện thành đan dược, nhưng hiệu quả lại kỳ giai, tiếc là niên đại quá lâu, chỉ biết tên mấy vị chủ dược, nhưng cụ thể điều phối làm sao đã sớm thất truyền.

Đúng là như thế, nên ấn tượng của hắn rất sâu sắc, lúc này đột nhiên hồi ức lại.

Lẽ nào, chẳng lẽ, Thiên Tứ mua những dược liệu này, chính là vì phối chế Nguyên Tâm linh dịch?

Trái tim hắn không khỏi thịch thịch thịch, nếu như có thể được đan phương này, đốt cho ân sư dưới cửu tuyền, nói vậy lão nhân gia tất có thể mỉm cười nhắm mắt.

- Tiểu hữu, những tài liệu ngươi muốn mua kia, chẳng lẽ là vì phối chế...

- Nguyên Tâm linh dịch.

Thiên Tứ gật đầu, cũng không có ẩn giấu nói.

- Linh căn của bằng hữu ta bị thương nhẹ.

Phốc!

Mã Đại Quân lập tức phun ra ngoài, linh căn hao tổn, đối với Võ Giả mà nói quả thực là thương tích trí mạng, ngay cả hắn cũng không thể nhúng tay! Nhưng nghe ý tứ của Thiên Tứ, cái này tựa hồ là việc nhỏ như con thỏ.

Hai mắt của Lăng Tư Quyên cũng phát quang, tuy bản thân không phải Đan Sư, nhưng mà biết rất nhiều đan dược cấp cao, tỷ như Nguyệt Hằng đan, là có thể trị linh căn.

Vấn đề là, Nguyệt Hằng đan quý giá đến không cách nào hình dung, dù Lăng gia muốn có được một viên, cũng cần bỏ ra cái giá khổng lồ, hơn nữa còn chưa hẳn mua được.

Bất quá nàng mạnh dạn lên tiếng hỏi.

- Không biết bằng hữu nào của ngươi bị thương nặng như vậy?

Thiên Tứ nhìn nàng một lần rồi mỉm cười lắc đầu nói.

- Chẳng phải là cô đó sao!

Nghe tới đây Lăng Tư Quyên cùng Lăng Tiêu nghiệt mặt ra ngạc nhiên.

- Ta bị tổn thương linh căn. Haha. Mi nói gì thế hả. Ta có thấy gì khác lạ đâu.

Lăng Tư Quyên cười lớn, bất quá Linh căn có quan hệ mật thiết với cơ thể. Chỉ cần một vết xước nhỏ là cơ thể đã đau đớn cùng cực rồi. Đây nàng đâu có thâý gì khác lạ đâu .

- Tiểu muội, chú ý lời nói.

Lăng Tiêu ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhỏ. Bất quá hiện tại cả Đan sư Địa cấp còn phải ăn nói lịch sự với Thiên Tứ. Hai anh em nhà họ Lăng làm sao có thể vượt qua. Bất quá Thiên Tứ giơ tay ra hiệu cho Lăng Tiêu không cần lo lắng.

- Không sao. Tư Quyên mà nói năng lịch sự với ta, có lẽ ngày mai trời mưa lớn đó. Haha.

Thiên Tứ bật cười khanh khách, bất quá bỏ qua cả Hoàng Thất Công đứng bên cạnh còn đang ngóng chờ câu trả lời của Thiên Tứ. Tất cả mọi người cũng kinh hãi khi thấy hắn dám có thái độ đó đối Đan sư Địa cấp. Nhưng ngay cả Hoàng Thất Công còn chưa dám nói gì. Bọn họ sao nói.

- Hừm, cái này là do cô sử dụng cái vũ khí luyện linh hoạt hỏng kia đó. Cô đã cố gắng sử dụng sức mạnh hỗn tạp bên trong kiếm thành ra Linh Căn bị tổn thương. Nhưng linh căn của cô là Liên hoa. Mà Huyết mạch lại là Hàn khí. Vì vậy Hàn khí đã bao phủ lấy Linh căn của cô. Lên không phát sinh ra điều gì lạ thường. Nhưng đợi đến khi cô gia tăng tu vi lên, vết thương càng lúc sẽ càng lớn. Khi đó dù là Tái Sinh Đan cũng khó mà cứu được cô.

- Tái Sinh Đan.

Hoàng Thất Công kinh hãi hô lên. Mặt lão run run, hai chân không đứng vững được nữa. May mắn là Lăng Tiêu nhanh chân đỡ được lão.

- Đan sư, người không sao đấy chứ.

Hoàng Thất Công không nghe thấy lời của Lăng Tiêu, mà chỉ chăm chăm hỏi Thiên Tứ.

- Bằng hữu, người vừa nói là Tái Sinh Đan. Đan dược Thiên cấp có thể cải tử hoàn sinh hay sao?

Thiên Tứ nhìn lão, bất quá gật đầu nói.

- Đúng nó là đan dược Thiên cấp, nhưng không có khả năng cải tử hoàn sinh đâu. Mà chỉ là khi còn hơi thở mới có thể cứu chữa thôi.

Nói rồi gã quay sang hỏi chuyện dược liệu.

- Được rồi, thế này đi. Ta giúp ông luyện chế Hoạt Hồng Đan, còn ông chuẩn bị cho ta những Thảo dược trong này. Thế nào.

Hoàng Thất Công gật đầu lia lịa. Những dược liệu kia tuy quý hiếm nhưng không phải là không có. Bất quá chỉ cần bỏ ra số tiền lớn, ắt có người tìm được. Còn Hoạt Hồng Đan, lại khác. Đan dược này đã thất truyền từ lâu. Khả năng lại cao, nếu có thể phục chế, hắn nhất định sẽ tấn thânh thêm một bước trên con đường Đan đạo. Cái này tiền nào có thể mua được.

- Tiểu hữu, mời lên trên!

Hoàng Thất Công ân cần mời, có vẻ cực kỳ khách khí, không dám bày biện cái giá của Đan Sư Địa Cấp.

- Lão phu có thể bảo đảm, năm ngày, không, trong vòng ba ngày liền có thể tìm đủ dược liệu mà tiểu hữu cần.

- Được!

Thiên Tứ gật đầu, tuy hắn là Đan tôn đương thời, nhưng hiện tại còn rất nhỏ yếu, không ngại kết giao vài bằng hữu, kéo một ít quan hệ.

Loại tiểu nhân vật như Mã Đại Quân, trừng trị một chút liền được, hắn không cần chấp nhặt với đối phương.

Hoàng Thất Công nhất thời đại hỉ, vội vã dẫn đường, mang theo Thiên Tứ cùng hai anh em họ Lăng đi tới lầu ba, tiến vào một gian thư phòng tao nhã.

- Xin hỏi sư thừa của tiểu hữu là cao nhân nào?

Ông lão hỏi.

- Không môn không phái, tự học.

Thiên Tứ nói, hắn từng đi thăm tất cả thế lực đan đạo ở Tử thần cốc, dung hợp thông suốt, cuối cùng tự thành một phái, trở thành Đan Sư vĩ đại nhất từ trước tới nay ở Tử thần cốc.

Hoàng Thất Công không tin, Thiên Tứ còn trẻ như vậy, làm sao có khả năng có trình độ cao như thế ở trên đan đạo? Có điều, hắn rất thưởng thức Thiên Tứ, có ý dẫn đối phương gia nhập Thiên Dược Các, liền khảo thi đối phương.

Thiên Tứ thong dong đáp lời, hắn là đan đạo đại sư, đứng đầu kim cổ, ai có thể ở trên đan đạo luận bàn với hắn? Nói nói tầm đó, quyền chủ động liền đến trong tay mình, thỉnh thoảng để Hoàng Thất Công vắt hết óc khổ sở suy nghĩ, mà trên mặt hắn, biểu hiện cũng biến thành càng ngày càng cung kính.

Học không niên kỷ, người giỏi làm thầy.

Trước đó hắn còn một mực gọi tiểu hữu, đặt mình ở vị trí cao hơn, nhưng rất nhanh liền sửa lại xưng hô, gọi Thiên Tứ là "Đan hữu", cuối cùng mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn chảy xuống, không nhịn được đứng lên, cung kích đứng ở bên người Thiên Tứ lắng nghe dạy dỗ, như một đan đồng, lại như lúc trước hắn cùng ân sư học nghệ.

Ở trong lòng hắn, Thiên Tứ đã đứng ở độ cao như vậy, thậm chí, hắn có loại cảm giác, chỉ nói lý luận cùng kiến thức, Thiên Tứ vượt xa sư phụ của hắn.

- Đại sư, ta có thể đi theo bên cạnh ngài, lắng nghe ngài giáo huấn hay không?

Hoàng Thất Công nói ra một câu, để Lăng Tư Quyên và Lăng Tiêu suýt chút nữa bị hù chết, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, cái này tựa hồ là thuận lý thành chương a.

Có điều, nếu để cho những đại gia tộc ở Hoàng Đô kia biết, sợ là mỗi người đều sẽ đố kị chết Thiên Tứ!

Đây chính là một Đan Sư Địa Cấp a, mặc dù mới hạ phẩm, nhưng hai chữ Địa Cấp này còn chưa đủ sao?

Trong lòng hai anh em họ Lăng khiếp sợ, đối với làm bằng hữu của Thiên Tứ, mâu thuẫn lại ít đi mấy phần. Ngươi xem, ngay cả đan đạo đại sư như Hoàng Thất Công cũng cầu đi theo Thiên Tứ, nàng còn có cái gì không phục?

Thiên Tứ lắc đầu, nói:

- Ta tạm thời không có ý thu đồ đệ.

Nói thật, thiên phú đan đạo của Hoàng Thất Công, dưới cái nhìn của hắn, chỉ là bình thường.

Hoàng Thất Công cảm thấy đáng tiếc, cũng biết Thiên Tứ ghét bỏ thiên phú đan đạo bình thường của hắn, không có tư cách làm đồ đệ, hắn cũng cảm thấy cái này rất tự nhiên, Thiên Tứ ở trên đan đạo, trình độ thực sự quá cao thâm, để hắn chỉ có thể ngưỡng vọng, muốn làm đệ tử của đối phương, đúng là một loại hy vọng xa vời.

Lăng Tư Quyên ngơ ngác, Thiên Tứ lại từ chối!

Từ chối!

Này là Đan Sư Địa Cấp hạ phẩm a, chỉ cần Hoàng Thất Công gật đầu, dù là Vũ Quốc Hoàng thất cũng phải nghênh đón, thậm chí gả ra một vị công chúa cũng được. Nhưng Thiên Tứ lại từ chối, còn không lưỡng lự như vậy.

Cái tên này... Thật là khiến người ta xem không hiểu.

- Có điều, nếu như ngươi có cái gì không hiểu, có thể đến Lăng gia tìm ta. Ta ở lại đó một thời gian.

Thiên Tứ lại nói một câu.

- Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư!

Hoàng Thất Công liên tục chắp tay, trên mặt không che giấu được vẻ vui thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro