Chương 253: Nhìn ta làm gì.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Tư Quyên âm thầm líu lưỡi, nếu như tình cảnh này để người khác nhìn thấy, bảo đảm sẽ kinh ngạc đến con ngươi rơi ra. Đan Sư Địa Cấp a, thân phận cao quý cỡ nào, bây giờ lại dùng lễ đệ tử ở trước mặt Thiên Tứ, có thể đi bái phỏng hắn một lần cũng cảm thấy vinh hạnh.

- Hừm, vậy ta đi trước.

Thiên Tứ nói.

- Ta đưa đại sư!

Thiên Tứ vội vàng nói.

- Đúng rồi, Tư Quyên, trên người ngươi có tiền không, đưa trước một ít tiền thuốc.

Thiên Tứ quay đầu nói với Lăng Tư Quyên.

Hiện tại Lăng Tư Quyên tự nhiên biết thuốc này là Thiên Tứ mua cho chính nàng, là trị bệnh cho nàng, không khỏi phết miệng, thầm nghĩ cái tên này đúng là vắt cổ chày ra nước. Tự dưng kêu chữa bệnh cho người ta lại còn lấy tiền của nàng.

- Không cần, không cần

Hoàng Thất Công vội vã xua tay, ngày hôm nay hắn từ chỗ Thiên Tứ nghe được tri thức đan đạo, có thể nói là giá trị liên thành, sao còn không ngại thu tiền thuốc của Thiên Tứ.

- Đại sư, để ta bày tỏ chút tâm ý a.

Thiên Tứ suy nghĩ một chút, nói:

- Vậy theo ngươi.

Tuy hắn chỉ tùy ý chỉ điểm Hoàng Thất Công một chút, nhưng hắn đang là đế vương đan đạo, lần này chỉ điểm, đủ Hoàng Thất Công được lợi cả đời.

Hoàng Thất Công nhất thời vui mừng, có thể thay Thiên Tứ làm chút chuyện, dù chỉ là loại chuyện nhỏ này, hắn cũng cực kỳ tình nguyện, thậm chí cảm thấy quang vinh.

- Ta mua thêm chút Hồi Nguyên Đan.

Thiên Tứ suy nghĩ một chút, lại nói.

- Hồi Nguyên Đan này không đáng tiền, đâu thể nào phiền đại sư ngài mua, ta tiện tay là có thể luyện chế, tự nhiên tặng cho đại sư.

Hoàng Thất Công vội vã nói.

Lăng Tư Quyên và Lăng Tiêu líu lưỡi lần thứ hai, Hồi Nguyên Đan có thể để Võ Giả cấp tốc khôi phục nguyên lực, là đan dược phụ trợ không thể thiếu trong chiến đấu, không phải "tiện tay luyện chế" đơn giản như vậy.

Tuy Thiên Tứ chỉ cần Hồi Nguyên Đan hạ phẩm cấp thấp nhất, nhưng một viên ít nhất cũng phải ba lượng bạc.

Hoàng Thất Công ra tay rất hào phóng, trực tiếp cho Thiên Tứ một trăm viên Hồi Nguyên Đan, nếu không phải Thiên Tứ chỉ là Luyện Thể Cảnh, chỉ có thể dùng Hồi Nguyên Đan hạ phẩm, hắn nhất định sẽ đưa Hồi Nguyên Đan thượng phẩm.

Ở hắn bồi tiếp, Thiên Tứ và Lăng Tư Quyên và Lăng Tiêu đi xuống lầu ra cửa.

- Bây giờ đi đâu?

Hai người đi một lúc, Lăng Tư Quyên cuối cùng không nhịn được hỏi.

Thiên Tứ khẽ mỉm cười, nói:

- Hửm, giờ đến Tiệm kim khí. Ta muốn xem thử kẻ nào luyện linh sư nào lại có tay nghề dở như vậy?

Về đan dược, qua một màn này cả hai đều biết Thiên Tứ có thể luyện đan. Nhưng luyện linh, cái này khó nói. Bất quá Lăng Tư Quyên đã được Thiên Tứ rèn lại Đoản kiếm, luyên linh trong nháy mắt đã lên vũ khí cấp hai. Lại còn mang theo một tia Băng Phong. Lên nàng không tỏ ra ngạc nhiên nhiều. Nhưng Lăng Tiêu thì lại khác. Gã có điều lo lắng vội khuyên can Thiên Tứ.

- Tứ huynh, người của Luyện Linh sư không dễ chọc vào đâu. Xét về địa vị ấy còn cao hơn đan đạo một chút ấy. Chuyện của tiểu muội ta, cũng đã là ngoài ý muốn. Chính chúng ta là người đưa ra lời mời vị Luyện Linh sư kia trợ giúp. Xảy ra sai sót ấy cũng là do không hợp cơ duyên thôi.

Thiên Tứ nhìn gã mà nhếch mép cười, gã vỗ vai Lăng Tiêu mà nói.

- Lần này ta không chỉ đòi lại công bằng cho Tư Quyên mà chính là để Lăng gia ngươi phát triển thêm.

Lăng Tiêu ngẩn người ra không hiểu, bất quá Tiểu Hắc ở trên vai Thiên Tứ nhạt miệng nói.

- Ngươi đúng là đầu óc bã đậu. Chủ nhán của ta hao tổn tâm tư, chịu khổ đi tới những chỗ thấp kém này. Ra mặt với đám tiểu bối, chính là cho Lăng gia các ngươi mượn mặt mũi của chủ nhân ta. Sau này trong Thanh Vân Trấn, nào có kẻ dám đối đầu với ngươi nữa.

Thiên Tứ cốc đầu Tiểu Hắc một cái, tor ra không vui nói nó

- Tiểu Hắc, không được vô lễ. Bọn họ là bằng hữu của ta. Không hiểu thì từ từ họ sẽ hiểu.

Tiểu Hắc á lên một tiếng vì đau, nó hậm hực hừm một tiếng rồi im lặng không nói nữa. Thiên Tứ cười xoà nói

- Tiểu Hắc này ăn nói chưa biết nặng nhẹ, Tiêu huynh thông cảm. Còn chuyện ta làm, tất nhiên là để bồi dưỡng cho hai người. Thân ta một mình hành tẩu giang hồ, bất quá cũng cần kết giao bằng hữu. Haha.

Lăng Tiêu và tiểu muội của hắn nhíu mày, con Hắc Ô kia là thực thể mạnh mẽ, có thể một kích đả sát Hủ Huyết Lang, thực lực không dưới Hải Tuyền Cảnh. Đặt trong Thanh Vân Sơn, lấy mấy kẻ làm đối thủ. Ấy vậy bị Thiên Tứ doạ nạt cho im lặng. Đủ hiểu bản lĩnh của tên này đến đâu.

- Bất quá, Tứ huynh đã nói như vậy, ta cũng không phản đối nữa. Chỉ là muốn huynh cẩn trọng một chút thôi.

- Haha, ta biết, ta biết...

Thiên Tứ mỉm cười.

- Phiền Tiêu huynh dẫn đường đi.

Thiên Tứ mở lời, lại thong dong đi theo Lăng Tiêu trên con đường phố đông đúc. Bất quá ai đi qua cũng là cúi đầu chào hai huynh muội Lăng gia. Cái này cũng đúng, Lăng gia hiện tại là gia tộc mạnh mẽ nhất Thanh Vân Trấn. Ai mà không biết, con trai của Lăng Văn Cung cảnh giới đã đạt Tụ Linh Cảnh, đánh bại cao thủ Tụ Linh của trình gia được Thạch Lang Môn bồi dưỡng. Ấy còn chưa nói đến Tiểu nữ của Lăng gia, Lăng Tư Quyên. Sớm đã là đệ tử của Long Môn Trấn, tương lai rất có thể trở thành đệ tử của Côn Luân Tông. Cái này đủ để hiểu. Năng lực của Lăng gia mạnh mẽ cỡ nào.

Không bao lâu , ba người đến một nơi kiến trúc xa hoa, cả tòa kiến trúc , điêu lan ngọc thế , cực xa hoa , có một loại linh khí phú quý thản nhiên lộ ra ngoài , đem bốn phía kiến trúc tất cả đều làm hạ thấp đi .

Cả tòa kiến trúc chừng cao bảy tầng ,ở trên chỗ cao nhất, treo một cái bảng hiệu to lớn, trên đó viết ba chữ to Tụ Bảo Lâu .

Tụ Bảo Lâu , chính là Đại Tề cửa hàng hiển hách nhất về bảo vật , nghe nói ở chỗ này , bảo vật khắp nơi trên đất , cái gì cần có đều có , bảo vật nhiều , đủ để cùng Vũ Quốc so sánh .

Có thể đi vào nơi đây , đều là một ít quý nhân , hào quyền cường giả. Ngay cả hai huynh đệ Lăng gia. Tuy là gia tộc có chút tiếng tăm, nhưng cũng chỉ là thuộc nhóm khách giữa. Lầm trước Lăng Văn Cung phải vất vả đút lót lắm, mời nhờ được một vị Luyện Linh sư luyện linh Đoản kiếm cho con gái mình. Dù cho sau đó thất bại, cũng phải mang lễ vật đến để cảm ơn, không dám có nửa câu trách móc.

Ấy vậy, hôm nay Thiên Tứ đưa họ tới đây. Chính là để gặp vị Luyện Linh Sư đã luyện linh cho Tư Quyên để bắt hắn đền bù tổn thất cho nàng. Cái này thật sự làm cho hai người bọn họ rất đau đầu. Cản Thiên Tứ thì không được. Ngộ nhỡ Thiên Tứ đấu không lại Tụ Bảo Lâu, ấy chính là họ lại khổ.

Nghe nói này Tụ Bảo Lâu trong , tuỳ ý xuất ra một cái bảo vật , đó là mấy vạn , mấy trăm ngàn ngân tệ. Trên người bọn họ chút tiền ấy, mua một đầu thừa đuôi thẹo đều không đủ .

Thậm chí ngay cả bọn họ bậc cha chú , chỉ sợ cũng chưa từng vào vài lần này Tụ Bảo Lâu .

Nghĩ tới đây , trong hai người tâm nhất thời có chút sợ sệt .

- Cuối cùng cũng đến nơi. Chúng ta vào thôi.

Thiên Tứ mỉm cười, tung tăng bước vào. Bất quá hai người kia cũng chỉ biết cười khổ mà theo sau.

Ở cửa Tụ Bảo Lâu.

Mấy Tiểu nhị đang đứng ở đó, nói chuyện rôm rả. Xem ra bên trong cũng là ít người ra vào. Bất quá một tên tiểu nhị chạy ra, mặt hớn hở nói.

- Oh, Lăng thiếu gia và Lăng tiểu thư tới Tụ Bảo lâu, thật là vinh hạnh cho chúng tôi quá.

Thái độ của tên tiểu nhị này khác hẳn so với lần trước Lăng Tiêu và cha hắn đến đây. Ấy cũng phải, hiện tại Lăng gia là thế lực mạnh nhất Thanh Vân Trấn. Tụ Bảo lâu cũng chỉ là phường quán bán đồ. Cũng là cho Lăng gia chút mặt mũi.

Lăng Tiêu mỉm cười gật đầu. Ôn hoà nói với Tiểu nhị.

- Nay ta đến đây có chút chuyện cần gặp Lương đại sư. Không biết người có đây không?

Tên tiểu nhị hơi ngẩn người ra một chút rồi gật gù đáp.

- Dạ có, nhưng hiện tại Lương Đại sư đang luyện bảo vật. Lên không tiện tiếp khách. Lăng thiếu gia, nếu không phiền xin vào trong ngồi đợi. Khi nào Lương đại sư xong việc. Ta sẽ bẩm báo với ngài.

Lăng Tiêu quay sang nhìn Thiên Tứ, bất quá thấy gã mỉm cười gật đầu nói.

- Cũng được, ta cũng đang muốn xem thử, Tụ Bảo lâu rốt cuộc có bảo vật gì. Mà được ca ngợi như vậy.

Nói rồi gã định bụng bước vào, bất quá bị tên tiểu nhị kia đưa tay cản lại.

- Nhóc này, chỗ này không phải chỗ chơi của ngươi. Mau rời đi, nếu không ca sẽ đánh cho ngươi một trận đó.

Thiên Tứ dừng bước, mắt nhìn tên tiểu nhị này. Hắn cũng mới chỉ hơn 17 mười tám tuổi gì đó. Ấy vậy lại gọi Thiên Tứ là nhóc. Lại còn thái độ với hắn. Hiển nhiên không đối với người của Lăng gia còn nể mặt một xíu, còn như Thiên Tứ thì trực tiếp muốn đuổi đi.

Lăng Tiêu mắt thấy Hắc ô đang trừng mắt với tên tiểu nhị. Sát khí đang tăng. Biết tình hình không ổn, liền đi tới dúi vào tay tiểu nhị thỏi bạc mà nói

- Đây pà khách của Lăng gia ta. Ngươi không được vô lễ.

Tên tiểu nhị này vốn làm trong Tụ Bảo Lâu nhiều năm. Lại là người tinh ranh. Sớm có thể nhận biết các loại khách tới đây, kẻ nào có tiền, kẻ nào không. Thiên Tứ tuy thân mặc áo bào nhưng lại không có cốt cách gì của con cháu phú hộ. Ngược lại còn tỏ ra ngông nghênh, trên người, ngoại trừ một cái túi nhỏ xíu màu xám bên hông. Tuyệt nhiên không thấy thứ gì giá trị. Khẳng định không có tiền.

Tên tiểu nhị, lén nhìn nén bạc trong tay. Đây cũng là mười lượng bạc, bằng một tháng công của hắn. Tiền đã nhận, tất nhiên cũng cho Lăng Tiêu chút mặt mũi liền tươi cười đáp.

- Oh thì ra đây là khách của Lăng gia. Vậy xin mời vào trong.

Thiên Tứ chỉ mỉm cười không nói, tiếp tục bước vào trong. Lăng Tiêu thấy vậy liền thở ra một hơi nhẹ nhõm. May mà Thiên Tứ không làm loạn lên. Nếu không bọn họ bị đuổi khỏi Tụ bảo lâu là cái chắc.

- Ba vị quý khách không biết đến ta Tụ Bảo Lâu muốn phải mua cái gì ? Chúng ta Tụ Bảo Lâu , là số một bảo tiệm ở Thương Vân Trấn này , mấy vị muốn mua gì , một mực mở miệng , chỉ cần tiền đúng chỗ , ta Tụ Bảo Lâu cam đoan để ngài thoả mãn .

Tiểu nhị vừa dẫn ba người đi vào trong , vừa cười nói ra .

Chỉ là , hắn nụ cười này tuy là rất tự nhiên , nhưng Lăng Tiêu, Tư Quyên từ trong lời nói, cảm thụ được tín ngạo mạn của tên này.

Cái gì kêu chỉ cần tiền đúng chỗ ? Đây rõ ràng là rồi nói bọn họ tiền không đủ , đối đãi quý khách chân chính như này , hắn thân là tiểu nhị cũng dám nói như vậy?

Nếu như chỉ có hai anh em Lăng gia , hai người chỉ sợ sớm đã xấu hổ quay đầu rời đi , thế nhưng Thiên Tứ phải muốn tới nơi này , bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì đi theo .

- Chúng ta trước nhìn một chút đã.

Thiên Tứ không nghĩ nhiều như hai gã kia. Chỉ âm thầm nói vậy, rồi đi tới quầy hàng trước mặt.

Vừa tiến vào Tụ Bảo Lâu, một cỗ linh kiện phú quý tràn ra, đập thẳng vào mặt hắn.

Tụ Bảo Lâu không hổ là số một về kinh doanh bảo vật ở nơi này. Trước các quầy hàng, đều có rất nhiều quan khách, ăn mặc sang trọng, y phục tơ lụa đang lựa hàng.

Trong Tụ Bảo Lâu phân ra làm mấy điểm bán hàng Đan dược, dược liệu, vũ khí, công pháp. Tất cả đều được phân chia rõ ràng, khách hàng có nhu cầu muốn mua liền chọn một chỗ nhât định mà tới tìm kiếm.

- Nơi này chính là Tụ Bảo Lâu , ngươi xem , Tụ Khí Đan , Ngưng Huyết Đan , Bà Tâm Đan ... Các loại đan dược cái gì cần có đều có , quả thực quá trâu bò , phỏng chừng đều có thể cùng đan Các đánh đồng .

Đi ngang qua một quầy hàng đan dược, Lăng Tư Quyên thấy bên trong đan dược được bày ra đủ loại , không khỏi được hít một hơi lãnh khí .

Võ giả tu luyện , đan dược hoặc không thể thiếu , nhưng giá cả đan dược cũng là cực sang quý. Mặc dù là viên Hạ cấp Hạ phẩm, cũng có giá trị cũng ít nhất tại mấy trăm ngân tệ , cũng không phải là Võ giả nào cũng có thể hưởng dụng .

Hai người Lăng Tiêu ,Tư Quyên trước cũng sài qua đan dược nhiều. Ấy vậy nhìn thấy khối lượng lớn đan dược trước mặt, cũng cảm thấy hoa mắt. Chỉ một quầy hàng nhỏ, cũng có giá trị bằng mấy năm kinh doanh của Lăng gia rồi.

Tiểu nhị kia nghe xong cười ngạo nghễ , nói:

- Đây là tự nhiên, Tụ Bảo Lâu có đoàn đội Luyện Dược sư , liên tục không ngừng cung ứng đan dược bán ra. Tụ Bảo Lâu thế nhưng không thể so với đan Các được.

Đan Các là đại biểu của Đan hội trong cả Vũ quốc. Mọi Luyện dược sư đều phải trải qua kiểm tra của Đan các mới có thể có danh hiệu Đan sư này được.

Vì vậy, dù Tụ Bảo Lâu có bán nhiều Đan dược sư đi chăng nữa, thì cũng không thể so sánh với Đan Các được. Bất quá Đan dược cũng chỉ là một mặt hàng bầy bán ở đây mà thôi.

Bất quá tên tiểu nhị nói tới nói lui, Thiên Tứ vẫn chỉ lad nhìn qua lắc đầu. Cái thái độ này của Thiên Tứ không khỏi làm cho tên tiểu nhị bực mình. Gã lớn tiếng hỏi

- Vị thiếu hiệp này, không biết vì sao xem đan chỉ lắc đầu vậy?

Thiên Tứ không thèm nhìn tên tiểu nhị này mà đáp.

- Đan dược quá mắc.

- Tất nhiên, đan dược do Tụ Bảo lâu của chúng ta chế ra. Đều là loại đan dược được cải tiến. Các đan sư đã dày công nghiên cứu, phối kết hợp nhiều đan phương với nhau để tạo thành một cái đan dược hoàn toàn mới. Có năng lực cao hơn bình thường.

Thiên Tứ mỉm cười nghĩ thầm.

- Cao hơn không thấy, chỉ toàn là tạp chất. Tính ra tạp chất còn nhiều hơn dược tính trong đan dược.

Bất quá tiểu nhị thấy Thiên Tứ không còn hứng thú với Đan dược nữa liền cũng không muốn mất thêm thời gian liền hỏi.

- Ba vị. Muốn mua gì. Ta sẽ chọn giúp các vị. Như vậy sẽ nhanh hơn.

- Cũng tốt , ta dự định mua một món binh khí .

- Vậy cùng ta đến đây.

Tiểu nhị kia đi ở phía trước , cước bộ tăng nhanh , không bao lâu đến trước quầy vũ khí thứ nhất.

- Tất cả vũ khí của Tụ Bảo Lâu đều có ở đây. Các vị cần gì. Cứ xem tự nhiên.

Tiểu nhị bao bọc hai tay đứng ở một bên , khóe miệng ngậm lấy cười nhạt .

Hắn không tin mấy người thiếu niên này , thật mua nổi thứ gì , chỉ cần vừa nhìn giá cả ghi trên những vũ khí này, phỏng chừng sẽ dọa chạy đi.

Quả nhiên vừa đến trước quầy , Lăng Tiêu và Lăng Tư Quyên liền không nhịn được hít một hơi lãnh khí .

Chỉ thấy trong quầy trưng bày các loại đao kiếm phủ kích , trong giá cả thấp nhất ở đây cũng trên mấy nghìn ngân tệ. Rất ít có thể thấy đồ đạc mấy nghìn ngân tệ trở xuống.

Hai người bọn họ tiền tiêu vặt cộng lại , cũng mua không nổi một thanh vũ khí cấp 1.

- Ta cần một thanh tốt nhất kiếm , ngươi giới thiệu cho ta một chút đi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro