Chương 174: Long hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Thiên Tứ có chút hổ thẹn, lập tức lên tinh thần, ánh mắt quét tới bốn phía:

-Đầu nguồn của sương mù chắc là ở bên trong cung điện này, hung hiểm cũng ở trong điện! Rốt cuộc là thứ gì giết chết những võ giả đến đây thám hiểm này?

Nhưng vào lúc này, sương mù sâu trong đại điện vọt tới bên này, tràn ngập đến mắt cá chân hắn, sau đó dần dần lên cao. Mà những thây khô trên đất kia bị sương mù bao phủ, vậy mà chậm rãi vặn vẹo thân thể, dùng tư thế kỳ lạ đứng dậy.

Sương mù càng lên càng cao, dần dần gần tới đỉnh đầu của Thiên Tứ, mà bên trong sương mù, những thây khô kia cũng dần dần trôi nổi lên, theo sương mù càng ngày càng đậm, những thây khô kia biến mất trong sương mù, không cách nào thấy rõ.

-Đến cùng là món đồ quỷ quái gì giả thần giả quỷ gây sóng gió vậy? Di lượng cà sa.

Thiên Tứ  mang Di lượng cà sa vào người, đi về phía trước, đi tới hơn mười trượng, tiếng ca lại gần thêm, Thiên Tứ phất vạt áo thật mạnh, Phật quang mãnh liệt, Phật âm lượn lờ, sau lưng của hắn lần thứ hai hiện ra bóng hình một vị Đại Phật, Phật quang chiếu khắp, xua tan sương mù, từng bộ từng bộ thây khô lại rầm rầm ngã xuống đất.

-Tiểu lừa trọc..

Đột nhiên một âm thanh vang lên trong điện, khiến người ta sởn cả tóc gáy, tuy nhiên âm thanh này chỉ nói ra một câu, khiến Thiên Tứ và Thượng Quan Uyển Nhi hoài nghi tưởng mình nghe nhầm.

Cuối cùng thì Thiên Tứ cũng nhìn thấy nơi khởi nguồn của sương mù, trung tâm tòa Long cung này có một tượng băng, sương mù chính là phát ra từ tượng băng.

Hắn đi lên phía trước, chỉ thấy bên trong tượng băng kia có một ấu long lẳng lặng nằm ở đó, trước ngực có một thanh kiếm gãy, thanh kiếm này xuyên thủng trái tim của nó.

Mà giữa những long trụ trong đại điện có một con Thanh Long to lớn đang chậm rãi lượn lờ trên không trung, nó tựa như không có thân thể thật sự, có thể xuyên qua long trụ.

Tiếng ca phát ra từ miệng con Thanh Long này, ánh mắt của Thanh Long vẫn rơi vào thân thể ấu long bị phong ấn trong băng, từ đầu đến cuối đều chưa từng dời đi.

Ánh mắt của nó tràn ngập trìu mến và bi thương, tiếng ca cũng bi thương như vậy, tựa hồ là đang đau lòng con của mình xa khỏi vòng tay.

-Đây là một Long Hồn.

- Hồn phách của rồng.

Có thể nó chính là Cự Long Long Vương, cũng có thể là vợ con của Long Vương, nó là mẹ, còn ấu long phong ấn trong băng hẳn là con.

Nhất định là nó gặp phải tai biến, tai vạ đến nơi, hài tử cũng gặp phải bất trắc, trúng kiếm thương chắc chắn phải chết. Nàng quá yêu con của mình nên phong ấn hài tử trong băng, chính mình cũng chết trong tai nạn, nhưng hồn phách vẫn du đãng bên trong cung điện này, bảo vệ ái tử, trong miệng vẫn ngâm nga khúc nhạc ru con của Long tộc, hy vọng con mình còn có thể tỉnh lại.

-Tiểu lừa trọc, nhìn bên này!

Đột nhiên, âm thanh kia lại truyền đến, Thiên Tứ vội vàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ngoại trừ khối huyền băng này, bên trong điện còn có một khối huyền băng khác. Khối huyền băng này giấu ở phía sau huyền băng phong ấn ấu long, hai khối băng liên kết.

Bên trong khối băng này phong ấn một lão giả mặc đồ tím, lông mày trắng, quần áo trên người lão giả kia hẳn là quan phục, xiêm y màu xanh đen(??? đã tử y rồi lại thanh y huân thường - ), thêu chín hoa văn, bên hông có trang sức bằng vàng ngọc, bội kiếm, đầu đội cái mũ gắn chín bảo vật, tư thế như đang muốn lấy cái gì.

Một tay hắn cầm lá cờ đen, một tay khác thì lại thâm nhập vào trong một khối huyền băng khác, nắm lấy hạt châu màu xanh to khoảng trứng gà bên trong khối băng.

Mà hạt châu màu xanh kia thì lại không biết là món đồ gì, tuy nhiên bên trong hạt châu màu xanh này cũng có một con Thanh Long nho nhỏ nằm bên trong.

"Lẽ nào là hạt châu này băng phong lão tiên sinh kia?"

Thiên Tứ hấp háy mắt, đi lên phía trước, tinh tế đánh giá lão giả đang bị phong ấn trong băng, lập tức hắn phát hiện chỗ cổ quái, theo thân thể của hắn của di động, con ngươi của ông lão bên trong khối băng kia vậy mà cũng di động theo!

-Âm thanh mới vừa rồi quả nhiên là của ông ta!

Thiên Tứ có chút sợ hãi, quay đầu nhìn về phía đống thây khô bên trong cung điện, lập tức nghĩ đến một khả năng.

Lão giả trong băng này hẳn là người đầu tiên phát hiện Bí Cảnh Long cung, hắn tìm thấy hạt châu trong huyền băng, khi muốn lấy hạt châu thì lại bị hạt châu băng phong.

Sở dĩ ông ta ở trong băng lâu như thế mà vẫn chưa chết đi, chỉ sợ là bởi vì ông ta dùng cây cờ đen trong tay kia giết những võ giả tiến vào trong long cung, hấp thu toàn bộ tinh khí và huyết dịch của những võ giả này, vì lẽ đó những võ giả này chết đi mới hiện ra trạng thái thây khô như vậy!

Vị lão giả này bị phong ấn trong băng, bị phong ấn đến bây giờ, tu vi có thể vận dụng hẳn là không nhiều, mà Tần Mục mang theo thiền trượng bảo vật phật môn tiến vào Long cung, có thiền trượng Di lượng cà sa bảo vệ, khiến hắn không chết dưới uy năng kỳ lạ của cây cờ đen, tránh được một kiếp.

-Hóa ra là Di lượng cà sa và Định Phật châu của Không Năng đại sư của Oán linh cốc, chẳng trách có thể chống lại sức mạnh kỳ lạ của sương mù.

Lão giả trong băng kia tuy không cách nào mở miệng, nhưng hầu kết chấn động cũng phát ra âm thanh, nói:

- Ngươi rốt cục là lấy đồ của Không Năng ak.

Thiên Tứ đàng hoàng nói:

-Đây là vãn bối là đệ tử của Không Năng đại sư. Đây là đồ lão sư ban tặng.

- Đồ đệ?

Trong yết hầu của ông lão kia phát ra tiếng cười:

-Lão lừa trọc kia sao sẽ chịu nhận đệ tử sao? Ngươi bao lớn?

Thiên Tứ nói:

-Mùa thu này liền tròn mười tuổi.

Ông lão mặc áo tím kia khen:

-Mười tuổi liền có thể là đệ tử của lão lừa trọc, quả là tài.

Thiên Tứ hấp háy mắt, nói:

Sao tiền bối lại bị băng phong ở đây?

Ông lão kia cười ha ha nói:

-Này tự nhiên là có cố sự, đầu đuôi là thế này... Ngươi đừng đi, quay lại!

Thiên Tứ dừng bước lại, khổ sở nói:

Tiền bối, ta vội vã về nhà, không thể nghe cố sự.

Ông lão kia tằng hắng một cái, nói:

Nói tóm tắt, ta mang theo môn sinh du lịch Quỷ Tông, trong lúc vô tình phát hiện nơi đây, nhìn thấy rất nhiều thây khô, bởi vậy mới biết là bị Long châu này quấy phá, giết hết tất cả những người tiến vào nơi đây, rút lấy khí huyết của những võ giả này, hút bọn họ thành thây khô. Long châu này hấp thu khí huyết người khác là để kéo dài tính mạng cho ấu long! Thân là người tu đạo, gặp phải chuyện như vậy tự nhiên là việc nghĩa chẳng từ, vì lẽ đó ta chuẩn bị thu Long châu này, không cho nó tiếp tục làm hại hậu nhân. Tiếc rằng ta tính sai, không ngờ rằng hạt châu này là Long châu của Long Thần nên bị hạt châu này băng phong ở đây! Mà những môn sinh kia của ta lại không có một ai chạy ra khỏi nơi đây, tất cả đều bị Long châu này hấp thu khí huyết toàn thân, kéo dài tính mạng cho con rồng nhỏ này!

Thượng Quan Uyển Nhi trốn sau lưng Thiên Tứ lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấp giọng nói:

- Ngươi tin tưởng cố sự của ông ta sao?

Thiên Tứ chần chờ, suy đoán của hắn vừa vặn ngược lại lời của lão giả này, bên trong cố sự của lão giả là rồng mẹ vì cứu con nên dùng Long châu hại người, rút lấy khí huyết người khác kéo dài tính mạng cho rồng con. Mà lão giả vì bảo vệ lẽ phải nên bị Long châu ám hại.

Suy đoán của Thiên Tứ lại là lão giả bị long trụ băng phong, vì kéo dài tính mạng của mình nên dùng tà pháp hại người, nuốt chửng khí huyết của võ giả tìm đến nơi này.

Không thể không nói, suy đoán này và cố sự của lão giả đều có khả năng. Nhưng cái nào mới là đúng?

Thiên Tứ nhìn quanh một hồi, chỉ thấy sương mù bốn phía áp sát, hắn lập tức chấn động Vạt áo cà sa phất mạnh.

-Như là ta nghe!

Sau lưng hắn Phật ảnh tái hiện, Phạm âm vang dội:

-Tất cả chúng sinh từ xưa tới nay sinh rồi chết, đều do không biết thường trụ chân tâm, tính tịnh minh thể, quá nhiều vọng tưởng. Điều này không đúng, cố mà luân chuyển --, luân chuyển --, luân chuyển --, chuyển --

-Phật pháp của Ô long viện tự quả nhiên có chút thủ đoạn.

Lão giả trong băng kia than thở.

-Lão tiền bối xưng hô như thế nào?

Thiên Tứ xua tan sương mù, hỏi.

Lão giả bên trong băng kia nói:

Lão phu là Nhã Huyền Tam, hộ pháp của Nhã vực. Nếu ngươi có thể cứu ta thoát ra, đến Nhã thành ta bảo đảm ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận! Đối với Oán linh như ngươi sẽ là cực tốt.

Thiên Tứ suy nghĩ một chút, Nhã Huyền Tam này là hộ pháp, nhất định lợi hại hơn!

-Vị lão tiền bối này nói đúng sự thật.

Hắn nói với Thượng Quan Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi buồn bực nói:

-Ngươi làm sao biết ông ta nói đúng sự thật?

-Sương mù là do Long Hồn phun ra.

Thiên Tưa hồ chỉ vào hồn phách Long mẫu đang đi lại khắp nơi trong điện, chỉ thấy những nơi Long Hồn kia đi qua, sương mù dần dần trở nên dày đặc, mà chỗ sương mù lan tới thì từng bộ từng bộ thây khô lại tự động đứng thẳng lên, tựa hồ có thể ngửi được vị trí của Thiên Tứ, chủ động nhẹ nhàng tiến lại.

-Loại sương mù này có thể làm cho những thi thể kia rơi vào trạng thái không sống không chết, là thủ đoạn dùng để bảo vệ con trai của nàng, cũng là thủ đoạn bảo vệ cung điện này.

Thiên Tứ phân tích.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng nhìn ra điểm này, sau khi sương mù do Long Hồn Long mẫu phun ra tản đi thì những thây khô kia sẽ rơi xuống đất, không nhúc nhích, nhưng khi sương mù bao phủ lần nữa thì thây khô sẽ lại sống lại, nỗ lực tấn công những người tiến vào nơi đây.

Những thây khô này như là người bảo vệ cung điện, bảo vệ nơi này, không để cho người khác cướp đi Long châu, quấy rầy ấu long "chữa thương".

Mà nguồn gốc của những thây khô này chỉ sợ tựa như ông lão kia đã nói, là Long châu quấy phá hấp thu tất cả khí huyết của những võ giả xông vào trong long cung này, dùng khí huyết người khác để kéo dài tính mạng cho ấu long phong ấn trong băng.

Thiên Tứ khổ sở nói:

-Cố tiền bối, tuy rằng ta có tâm cứu giúp thế nhưng sức mạnh của vãn bối yếu kém, chỉ sợ là hữu tâm vô lực.

Nhã Huyền Tam ha ha cười nói:

-Đương nhiên là sức mạnh của ngươi không đủ để hóa giải huyền băng của Long châu, thế nhưng ta có. Ngươi chỉ cần nghe theo sự chỉ huy của ta, liền có thể cứu ta thoát vây! Chỉ cần ta thoát vây, ngươi muốn cái gì liền có thể đạt được cái đó!

Trong lời nói của ông ta mang theo ngạo khí, đương nhiên địa vị của Hộ pháp của Nhã vực là cực cao. Tu vi cũng là Thái Thiên cảnh Đỉnh phong rồi.

-Tuy rằng lão phu bị huyền băng nhốt lại, nhưng một thân tu vi vẫn còn, huyền băng này còn chưa đông chết ta được.

Nhã Huyền Tam nói:

-Ta dùng hết tu vi cuối cùng, đưa bội kiếm bên hông ta ra ngoài khối băng, ngươi cầm bội kiếm đi chém hồn phách Long mẫu! Chỉ cần hồn phách Long mẫu bị chém, Long châu đã không thể giữ nổi ta! Đợi ta thoát vây, còn có thể tặng Long châu này cho ngươi!

Thiên Tứ sợ hết hồn, thất thanh nói:

-Chém hồn phách Long mẫu? Tiền bối, vãn bối vừa mới tu luyện tới Trung cấp sơ kì sơ cấp, chỉ là một tên võ giả bé nhỏ không đáng kể, làm sao có khả năng chém giết hồn phách Long mẫu?

Nhã Huyền Tam cười lạnh nói:

-Đương nhiên là ngươi không thể, thế nhưng sau khi dùng kiếm của ta thì tự nhiên có thể! Thanh kiếm này không phải là vật phàm, cũng không phải loại kém cỏi như thứ ngươi mang ở sau lưng kia, thanh kiếm này chính là Bảo vật Thiên cấp đã luyện linh 4 lần!

-Là Nhã Thành ta tập hợp những người giỏi tay nghề trong thiên hạ, dùng bảo vật thượng thừa nhất để luyện chế! Nhã thành, chức vị Hộ pháp chỉ có mười sáu người vì thế cũng chỉ có mười sáu thanh kiếm, có tên gọi khác nhau! Thanh kiếm này của ta tên là Thiếu Bảo kiếm!

Tần Mục chần chờ, nói:

-Thanh kiếm này so với Di lượng cà sa trong tay ta thì thế nào?

Nhã Huyền Tam cười nhạo nói:

Tuy Di lượng cà sa của lão hòa thượng rất tốt, Ô long viện tự cũng là danh môn đại phái hiếm có trên đời này, thế nhưng bảo vật đươc rèn đúc từ lực lượng của một phái há có thể đánh đồng với bảo vật được rèn đúc từ lực lượng cả một vực quỷ sao? Nhã vực danh môn đại phái tương tự như Ô Long Viện tự cũng vẫn có hai, ba cái."

Trong lòng Thiên Tứ hơi chấn động, lại có chút không rõ, hỏi:

-Nếu tiền bối đã nắm giữ loại bảo vật này vì sao không tự mình chém giết hồn phách Long mẫu?

Nhã Huyền Tam không nói gì, sau một lát, nói:

-Ta vốn không có nghĩ đến điểm mấu chốt, sau khi nhìn thấy Long châu liền dự định vì hậu nhân xóa đi mầm họa này, không để ý trúng chiêu, đến khi phát hiện không thể thoát khỏi băng phong thì đã chậm! Sau khi ta bị băng phong thì chỉ có thể cố thủ nguyên khí, duy trì cho mình không bị huyền băng đông chết, muốn điều khiển kiếm này đã có chút lực bất tòng tâm. Ngươi biết ta bị phong ở đây bao nhiêu năm sao?

Ông ta thổn thức nói:

-Ròng rã hai trăm năm! Ta bị phong ở đây hai trăm năm qua, có thể kéo dài tính mạng đến hiện tại, đã rất không dễ!

Thiên Tứ đồng tình không thôi, nói:

-Băng phong hai trăm năm, đổi lại là ta sợ đã sớm điên rồi, tiền bối có thể kiên trì đến hiện tại thực sự là ghê gớm.

Nhã Huyền Tam thở dài nói:

-Cũng may ngươi đã đến. Ta dùng nguyên khí hiếm hoi còn sót lại của ta, đưa Thiếu Bảo kiếm này ra huyền băng, ngươi thay ta chém giết hồn phách Long mẫu, cứu ta thoát vây!

Thiên Tứ gật đầu, nghiêm nghị nói:

-Vãn bối nhất định làm hết sức!

Nhã Huyền Tam thúc dục nguyên khí hiếm hoi còn sót lại, chỉ thấy bội kiếm bên hông ông ta vậy mà chậm rãi di động trong băng, chỉ là tốc độ rất chậm. Hơn một canh giờ qua đi, Thiếu Bảo kiếm này mới miễn cưỡng lộ ra chuôi kiếm.

Lại qua một khoảng thời gian, toàn bộ chuôi kiếm lộ ra, chỉ là vỏ kiếm vẫn bị huyền băng phong ấn lại.

Nhã Huyền Tam có vẻ hơi uể oải, âm thanh khàn khàn nói:

-Nguyên khí của ta sắp hao hết, thiếu niên, ngươi nhanh chóng chém giết Long mẫu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro