Chương 200: Tam Đại tông môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tứ ngồi xuống bàn. Tay dâng chén trà cho mẫu thân hắn, liền cũng từ từ giải thích.

- hiện tại chỉ có ngươi là cùng cấp độ với ta. Có thể ra vào Địa tuyệt âm giới. Mộc yêu, linh xà hay những thứ khác đều không thể. Tạm thời sẽ để bọn họ vào bên trong Không Gian Bảo Hạp để tu luyện cùng Tiểu Thanh.

Tiểu Hắc gật gù đầu đồng ý.

- Chủ nhân nói đúng. Thôi được rồi, dù sao ta cũng muốn tìm hiểu xem, Địa tuyệt âm giới có gì mà lại trở thành cấm địa.

Tiểu Hắc giọng nói đầy quyết tâm, bất quá Chí Bảo chỉ mỉm cười khi nghe Thiên Tứ cùng đám thuộc hạ của mình trò chuyện. Với nàng được nhìn Thiên Tứ lớn lên là đủ. Còn những chuyện khác nàng không quan tâm nữa. Bất quá nàng nói nhẹ với Thiên Tứ

- Thiên nhi, mọi sự con đã có kế hoạch. Vậy giờ cứ nghỉ ngơi trước. Còn 3 hôm nữa mới xuất phát. Cũng lên hồi phục trạng thái đỉnh phong cơ thể là tốt nhất .

- Mẫu thân nói phải. Hihi. Mà con thấy đói bụng rồi, mẫu thân người nấu cơm cho con đi.

Dương Chí Bảo mỉm cười, xoa đầu hài nhi bé bỏng của mình mà nói.

- Được, vậy để mẫu thân nấu cho con ăn.

Nàng đi ra ngoài, tay áo xoắn lên đi nấu nướng. Thiên Tứ bất quá cũng đi theo phụ giúp nàng. Hai mẹ con cùng nhau nấu nướng những món ngon nhất. Dù sao cũng đã lâu hắn chưa được ăn đồ do Mẫu thân mình nấu rồi.

Sau bữa ăn ngày hôm đó, Thiên Tứ đưa tât cả thuộc hạ của mình vào Không Gian Bảo Hạp. Liền cũng để cho chúng có không gian tu luyện tốt nhất. Tiểu Thanh vui vẻ chào đón bọn họ, nàng ta tu luyện trong này có hơn một ngày, ấy cũng đã tiến lên thêm một cảnh giới tu vi nhỏ. Mộc yêu lần đầu tới đây, vừa thấy vườn dược thảo xanh tốt. Liền tỏ ra vô cùng thích thú. Nàng đưa tất cả Thực quả con của mình ra. Cho chúng tha hồ chạy nhảy bên cạnh những luống dược thảo kia.

- Chủ nhân, cây cối ở đây thật tốt!

Mộc yêu thích thú nói với Thiên Tứ.

- Haha, tất nhiên. Đây đều là đất hình thành từ thời hồng hoang. Linh khí dày đặc. Trồng cây ở đây một năm, bằng bên ngoài sinh trưởng hơn ngàn năm.

Thiên Tứ mỉm cười giải thích, tay cầm một cây Ám Ma thảo lên tay, rôi đặt nó trở lại chỗ của mình. Ám Ma thảo là dược thảo có chân. Chuyên chạy loạn mọi nơi. Thật giống như đám cây Thực quả con. Trước kia đám sát thủ mà Thiên Tứ cũng phải rất vất vả mới giữ nó đứng im một chỗ được.

- Chủ nhân, có thể để ta chăm sóc đám cây này được không?

Mộc Yêu nhìn Thiên Tứ với ánh mắt mong chờ. Bất giác hắn bật cười gật đầu mà nói

- Được mà. Có cô chăm lo cho chúng, ta yên tâm rất nhiều. Haha.

Bố trí cho mọi người xong xuôi, gã đi bên ngoài. Lần này đi vào Địa tuyệt âm giới, tuy các đệ tử của 3 phái không phải đối  thủ của hắn.  Nhưng vẫn lên cẩn thận, tránh việc có kẻ dở thủ đoạn với gã hay các đệ tử của Oán Linh cốc.

Hắn nhanh chóng tu luyện thêm trận pháp và bùa chú. Có hai thứ này thì cũng sẽ ẩn giấu được năng lực của gã.

Ba ngày hôm đó, hắn ở lì trong phòng. Lúc thì ở bên ngoài không gian Bảo hạp nghiên cứu trận đồ. Lúc lại vào bên trong không gian Bảo hạp luyện tập chúng. Đến khi Dương Chí Bảo đến gõ cửa, nói đã đến lúc lên đường hắn mới dừng việc tu luyện lại.

Hắn một bước ra khỏi căn phòng, vẫn trên người bộ y phục đệ tử Oán Linh. Bên hông ngoài 5 mẩu giấy Oán Linh ra. Còn có thêm một túi nhỏ. Chứa đầy bùa chú bên trong. Dương Chí Bảo trông thấy dáng vẻ của hắn liền cảm giác được dũng khí ngút trời của gã. Bất giác cho nàng nhớ lại hình ảnh cha nàng trước khi ra trận, cũng là loại cảm này. Bất quá cũng đã đến giờ lên hai Mẫu tử nhanh chóng cùng các đệ tử khác đi tới Chủng Đạo Sơn.

Vào sáng sớm, khi tiếng chuông Chủng Đạo Sơn ngân vang quanh quẩn toàn bộ tông môn. Dưới tiếng chuông uy nghiêm kia, bốn vị chưởng tọa của tám ngọn núi hai bờ Nam Bắc, tất cả đều bay lên không trung, thần sắc nghiêm túc. Phía sau bọn hắn đều có mấy chục đệ tử đi theo, thẳng đến Chủng Đạo Sơn.

Giờ phút này, trong toàn tông môn, tất cả đệ tử đều ngẩng đầu nhìn lên những thân ảnh ở trên bầu trời này. Bất cứ một người đệ tử nào ở trong đó, cũng là người rất nổi danh.

Toàn thể Oán Linh cốc có 60 người kia tham gia đợt này. Không biết có bao nhiêu người trong số bọn họ có thể thành công từ trong chém giết với Nhị đại tông khác mà quật khởi, thành công hấp thụ âm khí! Lại có bao nhiêu người, vĩnh viễn không có cách nào trở về... Con đường tu hành, chính là một con đường mạnh được yếu thua tàn khốc.”

- Ta nghe trưởng bối của gia tộc nói, mỗi một lần tam đại Cấm địa Địa Tuyệt Âm Giới rồi mở ra đều là gió tanh mưa máu. Hình như gia tăng năng lực đã không phải là mục đích chủ yếu, mà điểm quan trọng nhất chính là diệt sát người của các tông môn khác. Đây là một lần chiến tranh của tam đại tông môn trong mỗi sáu mươi năm!

- Vậy tại sao còn bắt những thiên kiêu này đi chịu chết? Mặc dù không thể tăng cấp nhanh chóng, nhưng có thể tu luyện từ từ mà lại càng yên ổn. Mặc dù yếu đi nhiều, nhưng sẽ không chết nhiều như vậy..

- Hừ, một đời yếu, đời đời yếu. Nếu quả thật làm như vậy thì Oán Linh cốc nước sớm muộn cũng sẽ diệt vong!

- Đối với bất kỳ một tông môn nào trong tứ đại tông môn, trừ phi cho rằng đệ tử nào không thể chiến đấu, nếu không, phàm là có hi vọng thì đều không tránh được phải chiến. Bằng không, chẳng những thế hệ đệ tử này yếu đi, mà đối với việc khống chế phạm vi thế lực cùng với lực uy hiếp bên ngoài sẽ hạ thấp rất nhiều, sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết!

- Ví như Hàn Lâm Tông, đã từng liên tiếp ba lần tránh chiến, chiến lực của tông môn hạ xuống trên phạm vi lớn, các thế lực ở trong phạm vi đã áp sát tới gần, xuất hiện xu thế đàn sói xâu xé. Chỉ Oán Linh cốc ta, đã giành được hai thành tài nguyên từ bên trong phạm vi của Hàn Khê Tông. Sau cùng tông môn bị diệt, chính thức biến mất khỏi Tử thần cốc.

Trưởng lão hai bờ Nam Bắc, cùng với một vài đệ tử lâu năm, giờ phút này đều đang bàn tán xôn xao.

Cùng lúc đó, đệ tử hai bờ Nam Bắc rất nhanh đã bay tới bên ngoài đại điện Chủng Đạo Sơn. Từng người đều đứng dưới sự dẫn dắt của chưởng tọa, thần sắc ngưng trọng, càng có sát ý tràn ngập.

Bọn họ đều biết, nơi mình sắp đi tới, là cơ duyên cùng với máu tanh cùng tồn tại!

Càng hiểu rõ, thì tâm mọi người lại càng rung động, nhất là có một lần vào tám trăm năm trước, thế mà trong số các đệ tử Oán Linh cốc tiến vào Địa tuyệt âm giới lại chỉ có không đến mười người còn sống trở về. Mức độ khốc liệt làm tất cả nhìn thấy mà giật mình.

Cũng may sự tình thảm liệt như vậy chỉ xuất hiện có một lần, đã có ghi chép nói rõ ra. Đó là vì lần mở ra tám trăm năm trước kia, trong Quỷ Tông có một thiên kiêu kinh khủng, vô biên tuyệt đại Quỷ Diện, nghiền ép hết thảy, quét ngang bát phương. Không chỉ có Oán Linh cốc chịu tổn thất to lớn, mà Hắc Tiên phái cũng đều giống như thế. Cũng chính bởi vì một lần gần như diệt tuyệt áp chế một đời đệ tử của ba tông tám trăm năm trước, mới khiến cho Quỷ Tông có thể vượt qua Hắc Tiên phái, trở thành đứng đầu tam đại tông.

Mà hiện tại Quỷ Diện kia đã mất đi ý chí, bị Quỷ hoá nhân tính. Bất quá quay sang tàn sát mọi thứ trong tầm mắt hắn. Danh Sách Yến ấy chính là một mực chống lại Quỷ Diện mới bị thương nặng đến vậy.

Mà những lần khác, mỗi lần khi Địa Tuyệt Âm Giới mở ra thì tử vong cũng không có nhiều như thế, nhiều nhất cũng chỉ là một nửa mà thôi. Cho dù không cách nào thành công Kết Đan, thì chỉ cần cẩn thận chú ý một chút cũng có thể bảo vệ được tính mạng.

Nhưng coi như tỉ lệ tử vong là một nửa, cũng vẫn làm cho đáy lòng Dương Chí Bảo. Nàng rất muốn Thiên Tứ cự tuyệt lần cơ hội này, dùng thiên phú của hắn cũng đủ gia tăng cảnh giới rồi.

Thiên Tứ cũng không ham hố chuyện tăng cảnh giới của mình. Bất quá trong tay hắn còn có cả một mảng lục địa, hình thành tử thuở hồng hoang. Hỗn độn khí cường thịnh, chỉ cần nghiêm cứu, tìn ra bản thể Hỗn nguyên khí liền tăng tiến sức mạnh. Cũng chỉ vì báo ơn với Cốc chủ lên hắn mới tham gia. Dù sao làm người cũng lên có chút lễ nghĩa. Tránh sau này, khổ nghiệp quật thân.

Thiên Tứ vừa bước tới, liền khiến tất cả mọi người chú ý tới. Nới này tất cả đệ tử tham gia đều đã có mặt. Từ Triệu Linh San, Vương Khải Minh, Triệu Cao... Đều quay lại nhìn gã. Vẻ mặt có chút kính trọng, nhưng vẫn là có chiến ý bên trong.

- Tham kiến Đại trưởng lão.

- Đại trưởng lão.

Ngay cả tam huynh đệ của hắn cũng khẽ gật đâù mà chào hỏi. Gã cúi đầu chào lại mọi người. Bất quá Cốc chủ chỉ gật đầu ra hiệu cho hắn đứng vào hàng ngũ.

Trong mắt Lam Nhân Tương Hạnh chậm rãi xuất hiện tiếu ý, còn có cả cổ vũ.

Thiên Tứ nhanh chóng tiến đến trước mặt Lam Nhân Tương Hạnh, ôm quyền cúi đầu thật sâu.

- Đứng ở sau lưng bản tọa.

Lam Nhân Tương Hạnh thấy được tơ máu ở trong mắt Thiên Tứ. Khẳng định gã đã quyết tâm làm chuyện này đến cùng.

Thiên Tứ động thân, bước nhanh đi đến sau lưng Lam Nhân Tương Hạnh. Đứng ở nơi đó, hắn thấy được tam vị huynh trưởng của mình. Hiển nhiên là trong những ngày mình ở trong phòng tu luyện, thì cả ba người đã đi tham gia thí luyện, thuần thục vũ khí của mình. Thậm chí dưới sự trợ giúp của binh khí mới luyện linh. Tất cả đều chiến lực lên một tinh nữa.

Ánh mắt bốn người nhìn nhau, trong mắt Thiên Tứ lộ ra cổ vũ. Ba người kia yên lặng gật đầu. Giờ phút này có nhiều người, nên bọn họ không tiện nói chuyện với nhau. Đúng vào lúc này, cánh cửa đại điện từ từ mở ra.

Giọng nói thanh tao của Diệp Thanh cũng theo đó mà chầm chậm truyền ra từ bên trong đại điện.

- Thượng Cổ Hồng hoang không rõ thời gian hình thành là khi nào. Lúc còn chưa có Đại lục Thiên địa này, thì đó là một chỗ duy nhất ở tu chân giới xa xưa hình thành ra Chân Khí. Ở xung quanh Địa Tuyệt Âm Giới đã từng xảy ra vô số lần chiến tranh, cuối cùng bị Tứ đại tông môn nắm giữ. Sau khi Hàn Long môn bị diệt, liền biến thành tam đại tông cùng nắm giữ!

- Vạn Thiên bí cảnh, vạn năm trước đột nhiên xuất hiện ở bên trong U Lâm châu. Ở bên trong là một vùng phế tích, hoang tàn vắng vẻ, nhưng lại có Địa Mạch Sát thú. Sự xuất hiện của nó cũng đưa tới chiến tranh. Hoá thành vùng cấm. Cuối cùng bị tam đại tông môn chiếm giữ, trở thành vùng gia tăng chiến lực cho các đệ tử trẻ tuổi.

- Cự Thiên Ngoại kiếm, năm ngàn năm trước, có một thanh đại kiếm không cách nào hình dung đến từ thiên ngoại. Nó lớn hơn cả trăm cái Oán Linh cốc, ẩn chứa lực lượng làm cho tất cả mọi người đều thấy kinh khủng, xuyên thấu qua thiên khung, đâm xuống Tam Nghê Sơn. Kiếm khí xuyên qua u minh, Địa Mạch khí dung nhập vào trong thân kiếm.

- Khiến cho khu vực bên trong thân kiếm, cùng với hai khu vực kia tạo thành một mảnh Địa Tuyệt Âm Giới, sinh ra vô số Địa Mạch Sát thú. Giết chết bọn chúng có thể thu hoạch được số lượng Âm khí khác nhau. Thu thập đầy đủ Địa Mạch khí có thể ngưng tụ được khí dẫn Âm Mạch, làm rung chuyển Địa Mạch khí ở trong thánh địa!

-Căn cứ vào sự phán đoán của tam đại thượng tổ sau khi đã dò xét, ở bên trong Cự Kiếm có khả năng tồn tại một tia Địa khí, bởi vì nó rơi xuống từ thiên ngoại. Như vậy có một chút cơ hội, khi đang rơi xuống đã hấp thu được khí tức thiên đạo!

- Mà Địa khí, cũng được gọi là Tiên đan!

Diệp Thanh nói đến đây thì ngừng lại một chút, ngẩng đầu, ánh mắt như điện quét qua tất cả mọi người.

- Con đường tu hành, càng chạy lại càng hẹp, chỉ có thể đạp lên trên vô số thi thể của địch nhân, thì ngươi mới có thể chạm đến... Vô thượng đại đạo kia!

- Lần thí luyện Địa Tuyệt Âm Giới này... Ta yêu cầu các ngươi, dùng hết khả năng đi diệt sát những đệ tử của hai tông khác. Đây là thí luyện, cũng là một lần chiến tranh của ba tông, lại càng liên quan đến một lần vận mệnh của Oán Linh cốc ta. Chờ đến sau khi các ngươi trở về, ta sẽ nói cho các ngươi biết nhân quả!

Tương tự, ta tin rằng đệ tử của hai tông kia cũng sẽ dùng hết khả năng đi diệt sát những người tông khác. Địa Tuyệt Âm Giới, không phải là ai cũng có được cơ duyên tiến cấp, tài nguyên có hạn. Đây chính là đại đạo tranh phong!

Diệp Thanh hất tay áo lên, âm thanh như thiên lôi, oanh minh bát phương. Hơn hai trăm đệ tử ở nơi đây, toàn bộ đều gầm nhẹ một tiếng.

Âm thanh như sấm, khí thế rung trời!

Rất nhanh, những tiếng oanh minh càng thêm mãnh liệt. Trong chớp mắt, bóng dáng của hơn sáu mươi Oán Linh ở trong trận pháp đã trở nên mơ hồ, nháy mắt biến mất. Ở bên ngoài trận pháp, Thái Lân yên lặng dõi mắt ngóng nhìn, trong mắt mang theo mong chờ và lo lắng, tựa như đang nhìn một con chim ưng non đang giương cánh, cho dù phía dưới là vực sâu vạn trượng, nhưng ở nơi phương xa lại là hồng nhật mạn thiên.

Tam Nghê Sơn, đã từng có thế sánh vai so cùng với thương khung, vượt xa bất cứ một ngọn núi nào của Oán Linh cốc, có thể so được với toàn bộ phạm vi Oán Linh cốc.

Nhưng bây giờ sớm đã thay đổi, một nửa ngọn núi này đã không còn nhìn thấy nữa. Tính cả một nửa ngọn núi còn lại trên mặt đất, thì đưa mắt nhìn toàn bộ phạm vi vô tận của Nhất Nghê Sơn, chỉ thấy một mảnh vỡ vụn không còn một ngọn cỏ, lan tràn gần nửa núi.

Ở nơi đây, Oán Linh thường không thể sinh tồn, hung thú cũng khó mà còn sống, cho dù là Dũng giả, nếu như ở nơi này quá lâu thì cũng sẽ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, khi chết thân thể sẽ nổ tung, tản ra từng đạo kiếm khí.

Nguyên nhân của tất cả những điều này chính là do thanh đại kiếm từ thiên ngoại rơi xuống kia. Thanh kiếm này có dáng vẻ cổ xưa, cắm nghiêng ở trước Tam Nghê Sơn, hơn một nửa thân kiếm đã đâm sâu vào lòng đất. Trên đó có rất nhiều vết nứt, vết hẹp nhất cũng vài trượng, còn lớn nhất là một cái khe rộng tới hơn mười trượng, bên trong là một màu đen kịt, bốc lên từng trận hàn khí.

Bốn phía có màn sáng phòng hộ bao phủ, đem phong ấn tất cả lối vào.

Thanh kiếm này quá lớn, chỉ nhìn thân kiếm cùng với chuôi kiếm ở trên mặt đất đã vượt xa Tam Nghê rất rất nhiều, thậm chí nếu so sánh cùng với thanh kiếm này, thì như là bàn tay so với sâu kiến.

Mà ngọn Tam Nghê Sơn này, nếu như so sánh với dũng giả, thì dường như nó lại trở thành bàn tay, mà dũng giả đứng trên đỉnh núi lại trở thành sâu kiến...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro