Chương 5: Hắn bất quá là nguyên anh trung kì, không đủ gây sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóe miệng Lâm Huyền hơi dương lên, cười khẽ một tiếng.

Mỗi tháng tông môn quả thật phát ra một số lượng linh thạch cố định, nhưng căn bản không đủ để đệ tử bế quan tu luyện, nên mới sinh ra hệ thống cống hiến.

Ví như lần bế quan này của hắn đã tiêu hao lượng lớn linh dịch, nếu là linh thạch, ít nhất cũng phải mấy chục vạn linh thạch thượng phẩm.

Mà đệ tử nội môn, mỗi tháng chỉ được phát một trăm linh thạch thượng phẩm, sao có thể đủ?

Nhưng mà hắn cười, tự nhiên không phải là bởi vì hậu viện nhà mình có cái ao rót đầy linh dịch.

Mà là cảm thấy lời nói của người trước mặt thật nực cười.

Đầu tiên, đối phương không có khả năng có loại quyết đoán này.

Thứ hai, hai người lúc còn là đệ tử ngoại môn đã không hợp nhau.

"Trước tiên đừng cười." Triệu Mục nhìn Lâm Huyền , tiếp tục nói: "Linh thạch này không phải cho không ngươi, muốn linh thạch này, ngươi nhất thiết phải quỳ xuống cầu ta."

Quả nhiên.

Không ngoài dự liệu.

Triệu Mục đây chính là muốn làm cho Lâm Huyền mất mặt.

Sáng nay, lúc đại điển khai phong mới bắt đầu, hắn liền tới chỗ này nhận linh thạch thuộc về mình, nhưng lại vẫn luôn chờ Lâm Huyền đến để nhục nhã y.

Lâm Huyền thần sắc lạnh lùng, cũng không tức giận, chỉ là giơ lên túi linh thạch nhỏ vừa lĩnh được, cao giọng nói: "Không biết có vị sư huynh, sư tỷ nào nguyện ý đánh hắn một trận, sư đệ nguyện lấy một trăm linh thạch thượng phẩm làm thù lao."

Trong Vô Định tiên môn, vì xúc tiến đệ tử trưởng thành, cũng không cấm nội đấu, chỉ cần không phát sinh thương vong, ác ý cướp đoạt tài nguyên tu luyện của đồng môn là được.

Dù là ngay trước mặt tông chủ ẩu đả với đồng môn, cũng sẽ không có vấn đề gì.

Mà Lâm Huyền, vốn là tiêu điểm hội tụ ánh mắt của rất nhiều nữ đệ tử.

Quả nhiên vừa nói xong, liền có một vị sư tỷ dáng người yểu điệu trong đám đệ tử nội môn cười nói: "Tiểu sư đệ, ngươi thật sự nguyện ý trả giá một tháng tài nguyên tu luyện?"

"Sư tỷ cầm lấy đi là được." Lâm Huyền cười nói đồng thời ném chiếc túi trữ vật cấp thấp về phía vị sư tỷ kia: "Làm phiền sư tỷ thay sư đệ giáo huấn hắn một trận"

Lâm Huyền biết Triệu Mục tu vi bất quá chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, mà bản thân lại là Hóa Thần sơ kỳ chèn ép được Triệu Mục là chuyện rất đỗi bình thường .

Nhưng hắn cũng không muốn bại lộ thực lực quá sớm.

Trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, tu vi liên tục đột phá, còn vượt qua một cái đại giai.

Hắn cũng không muốn để người ta biết bí mật trong đó.

Mà một trăm linh thạch thượng phẩm, hiện tại đối với Lâm Huyền, căn bản không đáng nhắc tới.

Tại trong hồ nước rửa chân kia, tràn đầy linh dịch, so ra đều trân quý hơn chút linh thạch này.

"Sư đệ hảo khí phách!"

Nữ tử thả linh thức vào kiểm tra túi trữ vật, sau đó khẽ cười một tiếng, liền vận chuyển linh lực của tu vi Hóa Thần hậu kỳ trong người mình mà di chuyển.

Thân hình lóe lên liền đi tới trước mặt Triệu Mục, một chưởng đập tới liền đem Triệu Mục đánh bay xa mấy chục mét.

Chỉ là một chưởng, Triệu Mục liền cảm giác xương sườn tựa như đứt gãy, kịch liệt đau nhức không chịu nổi, nằm rạp trên mặt đất khó mà đứng dậy.

"Tạ sư tỷ trượng nghĩa ra tay." Lâm Huyền ôm quyền nói một tiếng cảm tạ, khẽ hát rồi liền dự định rời đi.

Kẻ có tiền thật khoái hoạt, thường thường chính là như vậy giản dị tự nhiên, lại buồn tẻ vô vị.

Đệ tử nội môn tu vi Hóa Thần hậu kỳ, vì một trăm linh thạch thượng phẩm, liền có thể làm tay chân cho hắn, có thể thấy được tài nguyên đệ tử nội môn cũng không quá nhiều.

Mà hắn có tới mấy trăm thước vuông chứa linh dịch.

Tuy nói đó là của sư phụ Lý Hữu Tình , nhưng nàng chỉ có mình hắn là đồ đệ, vậy còn không phải là đồ của mình ?

"Sư đệ khách khí, tháng sau nếu còn có chuyện tốt bực này, cứ nói sư tỷ một tiếng là được" Nữ tử mặt đầy ý cười.

Quá sung sướng.

Vẻn vẹn chụp một cái tát, liền kiếm lời một trăm linh thạch, chuyện tốt như vậy, tìm ở nơi nào?

Thời điểm Lâm Huyền muốn rời đi, nhưng lại bị ngăn lại.

Chỉ là lần này, ngăn hắn cũng không phải chỉ có một người, mà là một nhóm năm người.

Cầm đầu là một nam tử cầm quạt thoại nhìn có chút nhu nhược, hắn mở quạt lông trên tay chắn ngang Lâm Huyền, rồi nhìn nữ đệ tử nói: "Triệu Nguyệt, chỉ vì một trăm linh thạch thượng phẩm, ngươi liền khi dễ tiểu sư đệ của ta, phải chăng có chút quá mức?"

Từ hắn xuất thủ, Lâm Huyền liền nhìn ra người này cũng giống Triệu Nguyệt, đều là Hóa Thần hậu kỳ.

Quạt lông trong tay hắn , hẳn là một kiện pháp bảo Phàm giai trung phẩm.

Lâm Huyền nhíu mày, sắc mặt không khỏi có chút ngưng trọng, người này cùng Triệu Mục khác biệt, lấy tu vi hiện tại của hắn là Hóa Thần sơ kỳ, tối thiểu phải có thêm pháp bảo Linh giai hạ phẩm hỗ trợ thì mới có thể đối phó người nam tử trước mặt này.

Nhưng pháp bảo Linh giai hạ phẩm tốn ít nhất một vạn linh thạch thượng phẩm mới có thể mua được.

Kể cả hắn có linh dịch phong phú cũng vô dụng, hiện tại không còn kịp rồi.

Người đứng cạnh nam tử yếu đuối đi đến cạnh Triệu Mục, cho hắn cho uống một viên đan dược, Triệu Mục liền phun ra một ngụm máu, sau đó liền đứng lên.

Khí sắc khôi phục như lúc ban đầu.

"Nguyên lai là người của các ngươi, sớm biết như vậy, ta vừa rồi nên hạ thủ nặng thêm một chút mới đúng" Triệu Nguyệt không chút sợ hãi, đem Lâm Huyền bảo hộ ở sau lưng, thấp giọng nói: "Đợi một chút ta cản bọn họ lại, ngươi chạy trước trở về Khâu Hải Phong, về tới đỉnh núi, không ai dám ra tay với ngươi"

Lâm Huyền khẽ gật đầu, nhưng không hề có dấu hiệu muốn chạy, từ đầu đến cuối đều một bộ dạng rất bình tĩnh.

Đối phương tuy là Hóa Thần hậu kỳ, bản thân Lâm Huyền là Hóa Thần sơ kỳ, nếu muốn chạy đối phương chắc chắn đuổi không kịp. Còn muốn đấu trực diện, dùng pháp bảo sư phụ cho, chống đỡ thời gian ngắn cũng không có vấn đề.

"Ngươi không cần khẩn trương như vậy, ta sẽ không ra tay với ngươi, ta chỉ là muốn cho Triệu Mục sư đệ, cùng người quang minh chính đại đọ sức thôi."

Nam tử nghiêm túc nói: " Ta là đệ tử Vân Phong, cũng không giống một vài người, chuyên dùng mánh khoé"

"Ta nhổ vào, ngươi đây mà là có ý tốt sao?" Triệu Nguyệt xì mắng.

"Sư tỷ, việc này vẫn là để ta tự mình tới xử lý." Lâm Huyền hít sâu một hơi, tiến tới một bước.

Bại lộ tu vi liền bại lộ tu vi, cùng lắm thì hắn trốn trên Khâu Hải Phong chờ sư phụ trở về.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, tiểu tử Triệu Mục, trong thời gian ngắn như vậy, liền đã tìm được chỗ dựa.

Hơn nữa chỗ dựa này còn không hề tệ.

"Ngươi ngược lại có chút bản lĩnh, chuyện trước kia, ta liền không tính toán với ngươi." Nam tử yếu đuối nhìn Lâm Huyền với vẻ thưởng thức mà nói.

"Triệu sư đệ, ta sẽ giúp ngươi ngăn người này lại, đợi chút nữa chính mình có cừu báo cừu có oán báo oán, chỉ cần đừng làm chuyện mất mặt là được"

"Sư huynh yên tâm." Triệu Mục bộ dạng son sắt nói: "Hắn bất quá là Nguyên Anh trung kỳ, chỉ là ta không nghĩ tới hắn vì đối phó ta, vậy mà cam lòng, nguyện ý lấy một tháng tài nguyên tu luyện để thuê vị sư tỷ này ra tay với ta. Nếu không có ngoại nhân can thiệp, ta đánh bại hắn dễ như trở bàn tay"

---Đủ 30 like tui bão chương nha~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro