Chương 6: Ta ngả bài, ta là Hóa Thần kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các đệ tử khác xung quanh thấy vậy liền lui ra, chừa cho hai người một khoảng đất trống, rồi tiếp tục làm quần chúng ăn dưa.(đại ý là hóng chuyện nha mn)

Vừa giao thủ, Triệu Nguyệt vừa thấp giọng nói: "Tông môn cấm đệ tử tự giết lẫn nhau, sư đệ cũng không lo lắng sẽ nguy hiểm tính mạng, nhưng hắn nhất định muốn lưu lại trên người ngươi ám khí, đây là chuyện cả đời, sẽ ảnh hưởng đến căn cơ."

Nàng vừa rồi vì một trăm linh thạch mà ra tay, mặc dù cắt đứt xương sườn của Triệu Mục, nhưng chỉ cần sau này tiến hành điều trị, cũng sẽ không lưu lại bất cứ tổn thương gì.

Nhưng Triệu Mục lại khác, hắn đối với Lâm Huyền hận thấu xương.

Khả năng hạ độc thủ là rất lớn.

"Tạ sư tỷ quan tâm." Lâm Huyền mỉm cười, thần sắc lạnh lùng, một mặt bình tĩnh.

Nếu theo dự định bại lộ tu vi, Triệu Mục căn bản không phải đối thủ của hắn.

"Đừng nói ta ỷ vào tu vi Nguyên Anh hậu kỳ khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi quỳ trên mặt đất phế chính mình 10 ngón tay, chuyện vừa rồi liền coi như xong".

"Nếu không, ta vừa học được một môn thần thông, còn chưa triệt để nắm giữ, khó tránh khỏi không khống chế nổi lực đạo"

Uy hiếp, cmn đây chính là trắng trợn uy hiếp.

Lâm Huyền nghe xong  thì khẽ cười một tiếng: "Ta đã là Hóa Thần sơ kỳ, giết ngươi như làm thịt gia cầm, nếu không phải ta và ngươi là đồng môn, ngươi đã chết"

Triệu Mục đầu tiên là hơi ngạc nhiên, sau đó cười to: "Năm ngoái ngươi mới đột phá Nguyên Anh trung kỳ, nửa tháng trước mới trở thành đệ tử nội môn, còn ở đây hù dọa ai? Nếu có mấy vạn linh thạch, ngược lại có thể trong thời gian ngắn nhanh chóng đột phá, nhưng ngươi cho rằng ngươi là ai?"

Giọng điệu Triệu Mục khinh miệt cùng khinh thường không chút nào che giấu , linh thạch trân quý cỡ nào không cần nói cũng biết, mấy vạn linh thạch, chính là bổng lộc một tháng của mấy ngàn tên đệ tử ngoại môn.

Cho dù là một vị trưởng lão có thâm niên, cũng rất khó có thể lập tức lấy ra nhiều linh thạch như vậy.

Hắn cảm thấy Lâm Huyền bái vị trưởng lão yếu nhất tiên môn làm sự phụ, căn bản không có khả năng lấy ra nhiều linh thạch như vậy cho Lâm Huyền tu luyện.

Vô Định tiên môn không có giàu đến mức độ này.

Lâm Huyền thì càng không thể nào.

"Nhìn dáng vẻ của ngươi hẳn là không tin, đã như vậy, thì tới đi" Lâm Huyền phất tay một cái, tất nhiên đối phương không tin, vậy thì không thể trách hắn.

"Sắp chết đến nơi còn dám mạnh miệng" Triệu Mục không thấy Lâm Huyền xấu mặt, lúc này giận dữ: "Mặc dù ta sẽ không giết ngươi, nhưng chắc chắn sẽ làm cho ngươi trong vòng nửa năm không thể tự gánh vác sinh hoạt.

Dứt lời, Triệu Mục vận chuyển linh lực trong người, linh lực giải phóng ngưng tụ thành một thanh khai sơn đại đao.

Bởi vì pháp bảo quá đắt đỏ, chỉ có tu vi đạt đến Hóa Thần kỳ, tông môn mới có thể phát miễn phí.

Trước đó, trong nhà các đệ tử phổ thông không có tiền, cũng sẽ giải phóng linh lực, hóa làm vũ khí đối địch.

Linh lực hóa hình, mặc dù không bằng pháp bảo chân chính, nhưng so với việc phàm nhân thế tục sử dụng đao thương côn bổng thì tốt hơn vô số lần.

"Cửu trọng lôi đao thức thứ nhất! Cuồng lôi!"

Triệu Mục hét lớn một tiếng, quanh thân lôi đình đại tác, bám vào thân đao, khí thế vang dội doạ người.

Thấy cảnh này, không ít đệ tử ngoại môn sợ hãi thán phục, làm trong lòng rất nhiều nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp không khỏi căng thẳng.

Triệu Nguyệt lúc này muốn ngăn cản, bị nam tử âm nhu cản lại sau, bất mãn nói: "Đây bất quá chỉ là tỷ thí phổ thông, dùng loại thần thông này không phải quá mức sao? Huống chi tu vi của hắn chỉ có Nguyên Anh trung kỳ, các ngươi đây là muốn mưu sát?"

Nam tử cười lạnh: "Vừa rồi chính ngươi cũng nghe thấy, tiểu tử này nói, hắn Hóa Thần kỳ, Triệu Mục sư đệ chẳng qua là đối mặt với người có tu vi cao hơn nên dốc hết sức của bản thân, toàn lực nghênh địch thôi, có gì không thể?"

Nói bóng gió rất rõ ràng.

Tiểu tử này không phải ưa thích nói khoác sao? Ta muốn xem hắn có thể chịu đượcbao lâu.

"Lâm Huyền chính là đệ tử duy nhất của Lý trưởng lão, nếu hắn có làm sao, ta xem ngươi bàn giao thế nào?"

Triệu Nguyệt ngoại trừ hung tợn cảnh cáo nhóm người, nhưng cũng không thể làm gì được.

"Lý trưởng lão thực lực mặc dù yếu, nhưng cũng là nhân vật lớn trong tiên môn, nhất định là bị mê hoặc mới thu hắn làm đệ tử."

Lời còn chưa nói xong, hắn cảm nhận được sau lưng có linh lực dao động, liền vội vàng xoay người ngây ngốc mà nhìn  Lâm Huyền.

Chỉ thấy một luồng linh lực lớn bao quanh Lâm Huyền, nhanh chóng di chuyển trực tiếp đỡ lấy đòn công kích của Triệu Mục.

Thân hình lóe lên, giống như quỷ mị mà xuất hiện sau lưng Triệu Mục, một chưởng vỗ vào phía sau lưng Triệu Mục.

Linh lực Triệu Mục trong nháy mắt bị  đánh tán loạn, đại đao trong tay khuấy động phút chốc, cũng hóa thành hư vô, cả người bay nhào ra ngoài, ngã gục nằm rạp trên mặt đất.

Máu tươi đỏ thẫm từ trong miệng hắn phun ra.

Nhưng dường như hắn không cảm nhận được cơn đau thể xác mà chỉ ngây ngốc ,trì trệ, tự nhủ: "Cái này sao có thể? Hắn làm sao có thể là Hóa Thần kỳ? Đây không có khả năng!"

Lời còn chưa dứt, lại là một búng máu tươi từ trong miệng hắn phun ra, khí thế của hắn nhanh chóng biến mất, linh lực trong người trở nên tán loạn, hơn nữa còn có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Cho tới nay, hắn luôn sống dưới cái bóng của Lâm Huyền, tướng mạo của hắn so Lâm Huyền chính là không có gì đáng nói.

Mỗi khi Lâm Huyền bị một đám sư tỷ sư muội vây quanh, hắn chỉ có thể ở trong lòng tự an ủi mình, tu vi của ta so với hắn mạnh hơn, sẽ có một ngày ta cũng có thể được các tuyệt sắc sư tỷ, khả ái sư muội ưu ái.

Cho đến hôm nay, ưu thế duy nhất, cũng đã mất.

Hắn tâm trí rối loạn, không có chút ý chí chiến đấu, lấy tu vi của hắn hiện tại dù cho đối thủ không phải Lâm Huyền, cũng không đến nỗi vừa đối mặt, liền không có chút năng lực trở tay.

Lâm Huyền cũng mặt đầy mộng bức, trên mặt chậm rãi hiện ra nghi hoặc, không có ý nghĩ tiếp tục hạ thủ.

"Phốc!"

Triệu Mục lại phun ra búng máu tươi.

Yên lặng ngắn ngủi đi qua, trong đại điện không thiếu người biết đệ tử ngoại môn Lâm Huyền nhao nhao kinh hô.

"Cái này sao có thể? Nửa tháng trước, lúc trưởng lão lựa chọn đệ tử, tu vi của hắn rõ ràng chỉ có Nguyên Anh trung kỳ.

"Làm sao có thể có người ở trong vòng nửa tháng, liên tục đột phá nhị giai.

"Giả heo ăn thịt hổ? Chẳng lẽ hắn vẫn luôn ẩn giấu tu vi của mình?"

"Ta thật ngốc, trước còn tưởng rằng hắn có thể trở thành đệ tử nội môn, chẳng qua chỉ là vì cái khuôn mặt anh tuấn kia."

"Cái này sao có thể? Lý trưởng lão là một trong ba trăm sáu mươi vị Phong chủ, làm sao có thể nông cạn như vậy?"

Lâm Huyền nghe xong âm thanh nghị luận chung quanh, phát hiện cơ hồ tất cả mọi người đều nhận định hắn một mực giấu diếm thực lực, giả heo ăn thịt hổ.

Căn bản không ai tin hắn có thể nửa tháng từ Nguyên Anh trung kỳ đột phá đến Hóa Thần sơ kỳ.

Đối với việc này, Lâm Huyền mỉm cười, vừa vặn đúng ý hắn, hắn cũng lười giải thích lý do bỗng nhiên tu vi tăng mạnh.

Nam tử âm nhu thu hồi quạt lông trong tay, ngoài cười trong không cười, nói: "Tốt tốt tốt, Lâm Huyền sư đệ hảo nghị lực, nhiều năm như vậy như ẩn giấu tu vi, hy vọng thời điểm thi đấu, sư đệ còn có thể bộc lộ thực lực ẩn dấu ngày trước.

"Chúng ta đi!"

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn nam tử sau lưng một cái, lập tức có mấy người đỡ Triệu Mục đang thổ huyết trên mặt đất dậy, hai người mang Triệu Mục rời đi trong ánh mắt phức tạp của đông đảo các đệ tử.

Sau đó, Lâm Huyền liền trở thành tiêu điểm chú ý của các đệ tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro