Chương 51: Đường hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Ngọ giật mình, vô thức đập rớt bàn tay kia. Hắn còn tưởng rằng Hách Liên Kỳ sẽ lại ra tay, nhưng nội lực của hắn đã không còn, bàn tay vừa gạt dễ dàng bị người kia hóa giải, hai tay bị đối phương ghìm chặt, hắn cảm nhận được bàn tay nóng bỏng chạm vào viên ngọc bội màu đỏ trước ngực, Yến Ngọ nghiến răng nghiến lợi: "Hắc Liên Kỳ, ban ngày ngươi nói cái gì, sao giờ lại cố cưỡng bức ta?!"

Bàn tay kia dừng lại một chút, tựa hồ đang do dự suy nghĩ, Yến Ngọ nhân cơ hội muốn nói thêm vài câu để xua tan suy nghĩ trong đầu kẻ kia nhưng trong bóng tối lại vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc, "Cưỡng bức? Lại?" Giọng nói vẫn luôn ôn hoặc khiêu khích kia dần trở nên chút lạnh, thân thể tiếp xúc với không khí của Yến Ngọ không khỏi run lên.

Yến Ngọ tựa hồ không thể tin được, đưa tay sờ sờ khuôn mặt gần trong gang tấc, "Chủ tử?"

Để mặc cho bàn tay kia mò mẫm mặt của y, Yến Tương Nam quan tâm lại là chuyện khác chọc giận hắn, tử sĩ của y ở nơi y không quan sát được bị người lợi dụng! Vội vàng kéo hoàn toàn chiếc áo lỏng lẻo ra, nhanh chóng lột trần Yến Ngọ. Hơi thở của hắn không khác gì người thường. Vừa rồi kiểm tra không bị thương. Bây giờ y phải lo xem liệu người chỉ thuộc về mình này có bị người khác chạm vào hay không. "Hách Liên Kỳ chạm vào ngươi rồi?

Vị trí phía sau đã lâu không lui tới được Các chủ cẩn thận kiểm tra, vừa rồi Yến Ngọ còn cảm thấy hơi lạnh, trong nháy mắt đã không còn lạnh nữa, cả người nóng vô cùng. Các chủ trong giọng nói ẩn ẩn có tức giận, hắn vội giải thích: "Không có, chủ tử, Hách Liên Kỳ không làm gì cả!"

"Thật sao?" Thèm muốn Ngũ Nhi lâu như vậy, tới tay rồi lại chỉ để ngắm?

"Thật mà." Chỉ hôn tay tên đó thôi nhưng tốt nhất là không nên nói chuyện này với Các chủ.

Yến Hướng Nam không ngừng nghĩ đến việc xác Hách Liên Kỳ thành từng mảnh, y hoàn toàn không tin những gì Yến Ngọ nói, hôn và nhào nặn hắn từ đầu đến chân một lượt, cuối cùng ôm hắn vào lòng không nói nữa, cáu kỉnh trước đó cũng từ từ lắng xuống.

Đôi mắt đã thích nghi với bóng tối, Yến Ngọ ngơ ngác nhìn một nửa đường nét của chủ tử trước mặt, Hách Liên Kỳ đã chọn một con đường khó đi như vậy, cũng thấy kẻ đó cẩn thận như thế nào, hắn không tìm được cơ hội để lại bất kỳ manh mối nào, hắn cho rằng Các chủ không thể nào tìm được mình sớm như vậy... Trước lúc lên thuyền còn lo lắng nhưng khi tỉnh lại liền phát hiện đã có người ở bên cạnh, Yến Ngọ cảm thấy trong lòng có một luồng ấm áp gợn sóng, nhịn không được mà vươn tay ôm lấy Yến Hướng Nam.

Cảm nhận được lực đạo đặt trên người mình, Yến Hướng Nam cuối cùng cũng hành động, cúi đầu và cắn nhẹ vào cổ Yến Ngọ.

Khi môi y chạm vào da, một cơn ớn lạnh ập đến, Yến Hướng Nam thầm mắng mình, sao y lại để Ngũ Nhi chịu lạnh trong một ngày giá rét như vậy? Y nhanh chóng đứng dậy và cởi quần áo, hai người quấn chặt lấy nhau, bên dưới tứ chi đan xen, truyền ra nhiệt độ cơ thể.

Bất ngờ gặp mặt qua đi, Yến Ngọ không khỏi có chút áy náy khi nghĩ đến việc để cho Các chủ gặp nguy hiểm, "Chủ tử, làm sao ngài tìm được chúng ta? Ngài mang theo bao nhiêu thị vệ? ? Hách Liên Kỳ muốn đi đường biển, trên thuyền cũng có sắp xếp, người này sâu không lường được, sao có thể mạo hiểm?"

Biết Hách Liên Kỳ ở cách vách, Yến Hướng Nam hạ giọng nói: "Ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng ngươi làm sao có thể không tin tưởng người của mình? Nếu Hách Liên Kỳ ở đây, chủ tử ta nhất định sẽ đánh hắn răng rơi đầy đất!"

Trên thực tế, quá trình tìm người cũng không suôn sẻ lắm, Tàn Nguyệt Các nhiều người, mỗi giáo đường đều nhận được tin báo tìm người ở Các thị trấn và làng mạc, nhưng không có tin tức gì. Nếu họ đi theo quan đạo hoặc những chỗ bọn hắn có thể lưu lại manh mối, điều này đối với Hách Liên Kỳ-kẻ cố tình che giấu dấu vết và đi những con đường bí mật rất bất lợi, cho đến khi Ly Âm đi ngang qua quán trà, hắn đột nhiên nghĩ, đi Tây Vực còn rất xa, bọn họ luôn phái người đi mua lương khô, tửu lâu lớn chưa chắc đã đi, tiểu thương có lẽ có được chút manh mối.

Không nhất thiết phải đến tửu lâu lớn? Một tia sáng lóe lên trong đầu Yến Hướng Nam. Ngũ Nhi vừa mới sinh được một tháng. Nếu Hách Liên Kỳ biết chút y thuật, hoặc ... thực sự thích Ngũ Nhi, hắn sẽ không phải chịu mệt, chịu lạnh, mội ngày chỉ ăn một ít bánh nhân thịt, vì vậy hắn đặc biệt yêu cầu thuộc hạ chú ý đến những kẻ đến tửu lâu mua đồ bổ dưỡng. Mua những thực phẩm không thích hợp để bảo quản trên đường, không phải là quen thưởng thức thì chính là giống như y có người đặt ở trong tim. Nếu là đổi lại là y, chắc chắn y cũng sẽ làm như vậy.

Hách Liên Kỳ thực sự không làm hắn thất vọng, họ nhanh chóng khóa chặt mục tiêu, nhờ vào phương ngữ Trung Nguyên không thông thạo của thuộc hạ khiến người khách ấn tượng sâu sắc. Tuy nhiên, tức giận đối với Hách Liên Kỳ ngày càng bùng cháy, người của y chỉ có thể bị y làm tổn thương, nếu chúng muốn chia sẻ quyền lợi của y, loại người này phải bị xóa sổ!

Yến Ngọ ậm ừ, sự chú ý của hắn đã bị một vật nóng bỏng trên đùi hấp dẫn ... Từ khi mang thai đứa bé, hắn và chủ Các quán đã trải qua rất nhiều chuyện, ngoại trừ hôn nhau và giúp đỡ nhau bằng tay thì không có thân mật hơn nữa, ở tư thế này, rất dễ bị kích thích ~

"Chủ tử..."

"Ngươi nợ ta nhiều như vậy, làm sao bù đắp được hả?"

"..." Đúng vậy, cái gọi là trừng phạt quả thật đã tích lũy rất nhiều, Yến Ngọ nhìn ánh mắt thâm thúy của Yến Hướng Nam, chậm rãi thả lỏng thân thể, trong lòng có chút không cam lòng. Yến Hướng Nam cũng chú ý đến sự thay đổi này, trong lòng nổi lên một trận điên cuồng, thứ bên dưới càng đau đớn, không lãng phí thêm thời gian, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt bằng không, dục vọng bùng cháy.

Nhưng——tiếng mở cửa vang lên rõ ràng trong đêm tối, cắt đứt sự thân thiết giữa hai người, trong đôi mắt tràn đầy dục vọng của Yến Hướng Nam lóe lên một chút sát khí, ai lại ngu muội như vậy. Tiếng động là từ phòng bên cạnh truyền đến, là Hách Liên Kỳ ở nơi đó, chẳng lẽ là bọn họ ồn ào quá sao? Trên thuyền không gian nhỏ, nhưng có rất nhiều người tán gẫu, xung quanh là tiếng sóng gió, không ai lại quan tâm đến mấy động tĩnh nhỏ này. Hách Liên Kỳ chọn phòng bên cạnh, tất nhiên, không phải vô tình. Yến Ngọ nhìn quanh buồng, nói với một chút nghi ngờ: "Chủ tử, buồng này đóng cửa, người vào đây kiểu gì? Hách Liên Kỳ hình như có cử lính gác bên ngoài."

Yến Hướng Nam khinh thường nói: "Bọn họ có thể ngăn cản ta sao? Bọn ta lên thuyền trước, trốn trong kho hàng, ngươi xem."

Theo hướng nhìn của Yến Hướng Nam, Yến Ngọ nhìn thấy một cái lỗ trên nóc buồng tối om, chỉ vừa đủ cho một người chui xuống, cùng lúc đó, Hách Liên Kỳ và người của hắn ở ngoài cửa nói vài câu. Một tiếng gõ cửa buồng, Yến Hướng Nam nắm chặt tay, mặc kệ gã có nghe thấy tiếng động hay không, nửa đêm gõ cửa chắc chắn có ý đồ xấu.

Yến Ngọ nắm tay lắc đầu, bất cứ ai cũng không nên ra tay vào lúc này, chúng ta chờ xem điều gì sẽ xảy ra. Hai người nhẹ nhàng mặc quần áo vào, Yến Hướng Nam làm một động tác rồi biến mất vào cái lỗ trên nóc buồng. Hách Liên Kỳ không thể chịu đựng được nữa, có dấu hiệu xông vào, "Yến Ngọ, ngươi ngủ chưa?"

Yến Ngọ vội vàng mặc quần áo vào, cũng không có vội vàng mở cửa, mà là ở sau cửa hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Ta ngủ rồi."

Hách Liên Kỳ vẫn kiên trì, "Ta nghe thấy tiếng động trong phòng, ta sợ ngươi gặp nguy hiểm, ngươi mở cửa cho ta xem, nếu không ta làm sao có thể yên tâm được?"

Dọc theo đường đi, Yến Ngọ cũng biết một chút tính cách của người này, biết gã không nhìn sẽ không bỏ qua, vì vậy mở cửa, mặt không chút thay đổi: "Hách Liên giáo chủ, chắc ngươi nghe nhầm rồi? Bên ngoài rất ồn."

Thực chất, đóng cửa lại cũng không có cảm giác gì, vừa mở cửa ra, âm thanh ầm ĩ đã lọt vào tai, có lẽ đến sáng sớm mới ngừng lại. Ánh mắt Hách Liên Kỳ dừng lại trên người trước mặt một lúc lâu, anh thấy mái tóc dài của Yến Ngọ xõa xõa, áo trong mặc dù chỉnh tề, nhưng áo ngoài chỉ khoác trên vai, lợi dụng ánh sáng lờ mờ ở lối đi, anh hoàn toàn không thể nhìn thấy sự lạnh lùng khó tiếp cận của ban ngày, lúc này lại lộ ra một chút lười biếng và tùy ý. Hách Liên Kỳ trừng to mắt, nghe thấy Yến Ngọ khó chịu ho khan một tiếng, mới hoàn hồn lại, vội vàng nhìn lướt qua phía sau gian phòng, không có gì dị thường, cũng không thấy dấu hiệu có người khác, chẳng lẽ là cảm giác sai sao? Lắng nghe góc phòng bên cạnh một lúc lâu, hoàn toàn yên lặng cho đến khi gã buồn chán và ngủ thiếp đi, nhưng đột nhiên bị đánh thức bởi một âm thanh kỳ lạ nào đó...nó như gãi vào tâm gan người ta, nhịn không được mà lại nghe cái tiếng ngâm nga đó, nhưng nghe kĩ lại không nghe thấy nữa.

Lúc đầu, gã nghĩ đó là "trò tiêu khiển" của một số người trên thuyền, nhưng anh cảm thấy giọng nói đó rất gần gũi với mình, nghĩ đến những gì Yến Ngọ đã phải chịu đựng, gã gõ cửa vì lo lắng, nhưng. .. "Thật sự không sao chứ? Ta còn tưởng rằng vết thương trên lưng của ngươi lại đau, nếu khó chịu thì đừng nhịn, ta ở ngay bên cạnh, còn thuộc hạ của ta ở bên ngoài, lập tức cho ta biết! Vết thương ở đó không phải là vấn đề nhỏ!

Yến Ngọ cố tình mở cửa ra nhiều hơn một chút để Hách Liên Kỳ có thể nhìn thấy tình hình trong nhà, nghe thấy điều này, hắn cảm thấy hơi khó chịu, đặc biệt là khi người bảo vệ ngoài cửa nhìn hắn với ánh mắt mơ hồ, khiến hắn muốn đập thẳng cửa vào mặt Hách Liên Kỳ, "Vậy ta nên cảm tạ Hách Liên giáo chủ sao? Nếu không có việc gì, ta đi ngủ, ngươi đi đi."

Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, Hách Liên Kỳ vẫn đứng đó sững sờ, hồi tưởng về ánh nhìn gai góc trong mắt Yến Ngọ khi hắn đóng sầm cửa vừa rồi ...

Cứ như vậy, tại một nơi mà Hách Liên Kỳ không biết, Yến Hướng Nam đã kiểm tra danh tính của mọi người trên tàu, đồng thời làm lành với Yến Ngọ trong phòng khi y không có việc gì làm. Để không bị phát hiện, Yến Hướng Nam không khôi phục nội lực của Yến Ngọ, Yan Tỵ và Yan Mùi bị nhốt trong một căn phòng khác vẫn nằm trên giường bị trói với nhau, chỉ là nói lời tạm biệt với những ngày đói khát trước đó. Ly Âm thần không viết quỷ không hay mang thức ăn đến cho họ, lại còn tự mình đút cho họ chu đáo, đương nhiên chỉ có một người được đút.

Trên biển động thủ, may mắt thì còn lưu lại được trên thuyền, bất cẩn thì người rơi xuống biển chính là bọn họ, hiển nhiên Hách Liên Kỳ có nhiều người hơn họ. Trải qua nhiều trận chiến trước đó, không thể hành động hấp tấp, mặc dù Yến Hướng Nam rất tự tin nhưng không hề tự phụ, y sẽ không để Ngũ Nhi, Ly Âm và những thị vệ khác chấp nhận rủi ro mà không hoàn toàn chắc chắn. Người tính không bằng trời tính, sau vài ngày lênh đênh trên biển, Hách Liên Kỳ mặt dày khăng khăng đòi ăn tối với Yến Ngọ, vừa rời đi thì chiếc thuyền lớn đột ngột rung chuyển, Yến Ngọ không kịp đỡ, loạng choạng va vào tường, sau đó đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào! Tấm ván gỗ trên nóc buồng bị mở ra, và Yến Hướng Nam không quan tâm đến bất cứ điều gì, ôm lấy Yến Ngọ đang chuẩn bị lăn một lần nữa, ôm chặt hắn sau bình phong.

Do biển động thường xuyên gặp sóng gió nên một số vật dụng trên tàu được cố định dưới đất như kệ chậu rửa mặt, bình phong trong phòng.

"Ngươi bị thương sao?" Trong buồng xốc xếch, sau một khắc ổn định thân thể, hắn mở tấm ván gỗ ra, nhìn thấy Yến Ngũ không có nội lự hộ thể bộ dáng đau đớn, đau lòng liền không chút nghĩ ngợi đi xuống.

"Không có việc gì, chủ tử! Hách Liên Kỳ vừa rồi rời đi, có thể sẽ trở lại! Lần sau ta có thể, ngươi. . . "

"Yến Ngọ!" Lời nói của Yến Ngọ bị tiếng cửa gỗ nứt gãy cắt đứt, hai người ngước mắt lên liền nhìn thấy Hách Liên Kỳ đang đứng ở cửa phòng, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp. gần như không thể đọc được.

Tác giả có lời muốn nói: Ở trạng thái như vậy làm chuyện sắc tình không dễ dàng, nhưng cơ hội sẽ đến rất nhanh...

Có thể đoán được diễn biến sau đó, vô cùng cẩu huyết ╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro