Chương 52: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khuôn mặt của một người có thể thay đổi ngay chớp mắt, Yến Hướng Nam và Yến Ngọ cuối cùng biết đó là như thế nào. Bọn họ nhìn sắc mặt Hách Liên Kỳ từ lo lắng chuyển sang kinh ngạc rồi tức giận, cuối cùng gầm lên một tiếng muốn lao tới, nhưng thân tàu lại nghiêng một lần nữa, cơ thể không nhịn được ngã sang một bên! Hách Liên Kỳ không quên tố hai người bọn họ, "Đây là lãnh thổ của Hách Liên Kỳ ta, Yến Hướng Nam, nếu ngươi xuất hiện như vậy, ngươi không sợ rằng sẽ không có đường quay lại sao?!"

Lại nhìn Yến Ngọ trong lòng Yến Hướng Nam, gã buồn bã nói: "Yến Ngọ, ta chỗ nào đối xử tệ với ngươi? Ngươi thậm chí còn lén lút câu kết với Yến Hướng Nam mà không nói cho ta biết, ngươi đặt ta ở đâu?"

Đôi mắt của Yến Ngọ trở nên lạnh lùng, lời sau đó của Hách Liên Kỳ mắc kẹt trong cổ họng. Bị cho là thông đồng với Các chủ, những lời khó nghe như vậy đã giải phóng cơn giận ẩn giấu của Yến Ngọ. Làm sao hắn có thể cho phép người khác vô lễ với các Chủ? Hơn nữa, nó không liên quan gì đến Hách Liên Kỳ, là gã đang tự biên tự diễn!" Hách Liên Kỳ, ngươi có tư cách để nói điều đó sao!"

Nhìn tử sĩ thân yêu vì mình mà xù lông, cảm giác này thật không có gì diễn tả được ~ YHN ném cho Hách Liên Kỳ một ánh mắt đắc thắng, khiến Hách Liên Kỳ bủn rủn cả cánh tay, suýt chút nữa đã rơi xuống khoang thuyền!

"Yến Hướng Nam, ra đây, ta và ngươi tử chiến!" Ở nơi không thích hợp nhất này, Hách Liên Kỳ thách thức hắn. Bên ngoài sóng gió cuộn trào, mưa tuôn sối sả, thân tàu rung chuyển khiến mọi người không thể đứng vững, bây giờ trận chiến tương đương với cái chết, nhưng YHN phải đối mặt với tình địch âm hồn bất tán này, ý tưởng đầu tiên là đánh hắn rơi xuống biển, không bao giờ lên lên nữa!

"Được! Nếu như ngươi thua, đừng quấy rầy Ngũ Nhi nữa!" Yến Hướng Nam vừa nói lời này, Yến Ngọ liền không đồng ý nhìn hắn, nhưng y lại hôn lên trán hắn, an ủi nói: "Không có việc gì, ngươi chờ ở chỗ này đi. Chờ ta trở lại."

Yến Hướng Nam làm một động tác nhỏ, vài bóng đen hạ xuống xung quanh cơ thể của Yến Ngọ, mặc dù họ cũng quay cuồng từ bên này sang bên kia, nhưng sức chiến đấu của họ không thể đánh giá thấp. Yến Ngọ muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Yến Hướng Nam và Hách Liên Kỳ đã biến mất trong khoảnh khắc tiếp theo, thà hai người này đánh nhau trong buồng còn hơn, tại sao họ phải lên boong tàu? Chẳng may rơi xuống nước thì làm sao.

Bị bao vây bởi sự tức giận và ghen tị, cả hai đều quên mất việc khôi phục nội lực của Yến Ngọ trước, Yến Ngọ đứng dậy ôm bức bình phong, muốn đi ra ngoài, khi hắn nhìn thấy Yan Tỵ và những người khác lảo đảo đi qua, thì ra là lính canh ngoài cửa đã chạy đi tìm chỗ trú bị Ly Âm và những thị vệ giấu mặt khác đánh gục, chỉ có Hách Liên Kỳ mới có thể giải phóng nội lực bị phong ấn, loại thuốc mà Ly Âm mang theo không có có tác dụng gì cả. Cho nên, tử sĩ lần đầu tiên nếm trải tư vị được che chở, tâm tình rất phức tạp!

Mưa xối xả khiến mọi người không thể mở mắt, bầu trời mờ mịt khó nhìn thấy hướng tiến, ngoại trừ các thuyền viên cố gắng hết sức điều khiển hướng đi của con tàu trên boong thì không nhìn được có ai trên đó. Tất cả bọn họ đang trốn trong hầm hàng ở đó tương đối an toàn. Những người này đối phó với nước biển quanh năm, họ biết đại khái cơn bão sẽ kéo dài bao lâu, mức độ thiệt hại và liệu có... ngu cơ đắm tàu ​​hay không.

Tuy nhiên, trên boong tàu nước biển nồng đậm, có hai người không biết sống chết, trong màn mưa mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, mọi người sợ tới mức trái tim không cách nào trở lại vị trí ban đầu.

Một số thuyền viên hét lên với Hách Liên Kỳ, "Hách Liên đại nhân, tìm một nơi an toàn để trốn đi! Cơn bão này ngày càng lớn! Chúng ta không thể ở trên boong nữa!"

Trận bão táp này ập đến không hề báo trước, ngay cả những thuyền viên đã quen với bão táp trên biển cũng khiếp sợ, nếu như trong vòng nửa canh giờ không có xu thế suy yếu, chỉ sợ hôm nay tất cả đều sẽ bị chôn vùi trong biển cả!

Hách Liên Kỳ vẫy tay ra hiệu cho họ không được quấy rầy cuộc quyết đấu giữa hắn và Yến Hướng Nam, mặc dù hắn nói rằng đây là lãnh thổ của mình nhưng người không giỏi về nước như Hách Liên Kỳ, vẫn không thể kiểm soát được mà tái xanh mặt, "Chờ... chờ đã, YHN! Hôm nay không tiện, hôm khác... hôm khác lại đánh nhau..." thuyền lại lắc lư, thức ăn hôm qua gã ăn đều muốn nôn hết ra ngoài, gã không hề biết rằng mình cũng bị say sóng.

Yến Hướng Nam nhìn khuôn mặt xanh mét của gã chế nhạo, "Ngươi chẳng qua chỉ có vậy, uổng cho uy danh Thần Đà giáo chủ."

Cho dù Yến Hướng Nam dùng thủ đoạn hung hãn, Hách Liên Kỳ cũng không có ý định đánh tiếp, nếu gã nôn ra trước mặt Yến Ngọ, làm tổn hại đến thể diện bản thân, tốt hơn hết là tạm thời đình chiến và tính kế lâu dài.

"Nếu ngươi nhận thất bại, thì tốt thôi. Hãy nhớ những gì ngươi vừa nói, sau này tránh xa Ngũ Nhi." Yến Hướng Nam tự mình đưa ra kết luận. Dù sao, HLK là người nói đình chiến, nghĩa là hắn gã.

"Cái gì?" Hách Liên Kỳ không ngờ y lại vô liêm sỉ như vậy, vội vàng nói: "Ta, Hách Liên Kỳ, không chịu thua, uệ... Lát nữa ta lại đánh... uệ... "

Hách Liên Kỳ rất khó xử, sóng gió ập vào thuyền càng lúc càng nhanh và dữ dội, mọi người gần như có thể nghe thấy tiếng thân tàu vỡ vụn. Đối mặt với một cơn bão lớn như vậy trên biển cả bao la, những con tàu khổng lồ đều giống như những chiếc thuyền nhỏ đung đưa trong gió, chưa kể những người nhỏ hơn, Yến Hướng Nam, với tư cách là chủ nhân của nội các, phải nghĩ cho thuộc hạ của mình, không nói những lời khiêu khích HLK nữa, y bay xuống bên cạnh Yến Ngọ và những người khác, "Trong tình huống này, chiếc thuyền này sẽ không trụ được lâu! Chúng ta phải lên kế hoạch trước, tìm một số thứ có thể nổi trên biển, đảm bảo rằng không bị nước biển nuốt chửng!"

Tấm gỗ hoặc vật nhẹ rỗng, thuyền đã chuẩn bị từ lâu, người của Yến Hướng Nam và người của Hách Liên Kỳ luôn không ưa nhau, hiện tại lại tranh giành, đồ có đủ hay không lại là chuyện khác, quan trọng nhất là không để đối phương lấy! Yến Hướng Nam cười lạnh, "Không dễ vậy đâu, vật liệu ở đâu cũng có."

Vừa dứt lời, hắn dùng tay không gỡ một tấm ván cửa ném xuống đất, chẳng phải chỉ là vật nổi tốt thôi sao!

Các ám vệ lần lượt làm theo, hiện tại các thương nhân đến từ Tây Vực đang trốn trong buồng cũng không nhịn được nữa, bọn họ đều vì làm ăn phi pháp nên đã bỏ ra rất nhiều tiền lên được con tàu không bị kiểm tra này. Không ngờ lại xui xẻo gặp phải một cơn bão như vậy, hiện tượng tự nhiên này không đoán trước được, cũng không trách được ai, nhưng có thể cho họ một không gian an toàn không, còn tháo từng tấm cửa ra vào như bầy sói bầy hổ là sao? ?

Hách Liên Kỳ tập hợp thuộc hạ của mình lại, thô lỗ nói với những thương nhân đến ngăn cản: "Cút ngay cho ta. Thuyền này sắp lật rồi, muốn chết thì lăn sang một bên mà chết!"

"Hàng hóa của ta! Ta sắp phá sản rồi!" Có vài thương nhân vẫn còn tốt, họ chỉ nghĩ sao sống sót được, không thể tránh khỏi, một số thương nhân bắt đầu khóc lóc kêu gào, thương cho hàng hóa của mình, cũng không nghĩ, không còn mạng nữa thì cần hàng làm gì?

"Tốt nhất không nên phân tán! Người bơi tốt phối hợp với người không biết bơi! Xung quanh đây có rất nhiều hòn đảo không có người ở, xem xem chúng ta có may mắn không! Ngươi, ngươi và ngươi, hãy tìm một ít lương khô và mang theo trên lưng. Ở trên biển trôi dạt mà không có thức ăn là điều không thể! " Hách Liên Kỳ thay đổi thái độ bắt đầu chỉ đạo theo cách tương tự. Yến Hướng Nam hếch cằm, tỏ ý ám vệ sẽ nghe theo lời khuyên của hắn, ít nhất Hách Liên Khí này cũng có ích lợi gì đó, nếu không đến đảo hoang rồi, nơi không có người và không có sinh vật, bọn họ sẽ chết sớm.

Con tàu lớn bắt đầu nghiêng, ván hai bên mạn tàu nhiều chỗ bị gãy, nước biển tràn vào, chẳng mấy chốc đã nhấn chìm bắp chân của mọi người. Bước đến mạn thuyền nhìn xuống, nước biển cuồn cuộn giống như một con mãnh thú khổng lồ có thể nuốt chửng con người, muốn nhảy xuống cần rất nhiều dũng khí, Yến Ngọ nắm chặt tay, bản thân không thể kéo chân của Các chủ được!

Thắt lưng bị siết chặt, hắn đã bị chính Các chủ ôm lấy, trong sóng gió Yến Tương Nam ghé vào lỗ tai hắn nói: "Hiện tại khôi phục nội lực cũng không kịp rồi, về sau nhất định phải bám lấy ta!"

Yến Ngọ quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt kiên định của Yến Hướng Nam gật đầu.

Bóng dáng chỉ huy của Hách Liên Kỳ cứng đờ, nhẫn nhịn không quay đầu lại, nhưng cánh tay giơ lên ​​​​như nặng cả ngàn cân. Gã không để ý rằng cách đó không xa có một người đang nhìn chằm chằm vào lưng gã với ánh mắt nghiêm khắc.

"Ngươi sau khi xuống biển cần ghi nhớ, chính là nhất định phải tự cứu lấy tính mạng của mình! Nếu như bị cuốn đi, cũng đừng nghĩ tìm chủ tử của các ngươi! Cố gắng nghĩ biện pháp quay về Các đi." Yến Hướng Nam hét lớn trước khi nhảy xuống biển. Mệnh lệnh, các ám vệ nhìn nhau thất thần, mệnh lệnh này phạm vào nghĩa vụ của họ với tư cách là ám vệ, nhưng nhìn thấy ánh mắt cưỡng chế trong mắt chủ tử, họ từng người một đáp ứng.

Trên boong tàu lúc này đã chật ních người, mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ nhưng rất nhiều người đối mặt với biển sâu không lường được vẫn cảm thấy rụt rè, lặng lẽ lui về khoang tàu tạm thời an toàn để ẩn nấp. Hơn nữa, bước chân của hắn ta không ổn định, rơi xuống biển, tiếng kêu rất nhanh bị nước biển nuốt chửng!

Yến Hướng Nam vừa tiến lên một bước, y cảm thấy một cỗ khí tức từ phía sau truyền đến, khá quen thuộc, trong lòng thầm chửi: Hách Liên Kỳ này tà tâm không mất, đến thời khắc mấu chốt như vậy cũng không thể quên cướp đi Ngũ Nhi!

"Hách Liên Kỳ! Ta sẽ không để ngươi thành công!" Cùng lúc đó, một bóng người khác bay tới, quả quyết nói: "Hôm nay ta cùng ngươi chết!" đột ngột di chuyển, hoặc có thể là do thuyền lớn chấn động làm đầu óc gã không minh mẫn, cho nên bị người đi tới ôm lấy eo, dùng lực như vậy lắc lư đi nhảy xuống biển!

"Yến Mùi!" Tiếng gào thét trong cơn bão dường như rất xa xôi, sự việc xảy ra quá đột ngột, sau một hồi sóng gió, Yan Mùi và Hách Liên Kỳ đã biến mất tăm.

"!" Yến Ngọ theo bản năng nghiêng người về phía trước, hắn không thể trơ mắt nhìn người huynh đệ biến mất ở trước mặt mình! Yến Tương Nam gắt gao ôm eo hắn, "Bất luận đi xuống thế nào kết quả cũng sẽ như vậy, ngươi phải tin tưởng Hách Liên Kỳ sẽ không để mình chết như vậy! Cũng sẽ không để người bắt hắn dễ dàng như vậy chết, nếu không hắn làm sao gặp lại ngươi!

Yến Hướng Nam đang nói sự thật, chưa kể rằng không ai tin rằng Hách Liên Kỳ sẽ bị chết đuối dễ dàng như vậy, Yến Mùi và Yến Tỵ là con tin mà hắn đã bắt cùng với Yến Ngọ, gã cũng biết rằng Yến Ngọ luôn lo lắng cho họ, để Hách Liên Kỳ nhìn Yến Mùi chết trước mặt mình, trừ khi y Yến Hướng Nam đánh giá sai người, Hách Liên Kỳ không đủ tư cách trở thành đối thủ của y.

Vì Yến Mùi rơi xuống nước, các ám vệ không còn do dự nhảy xuống biển bám vào những vật thể trôi nổi, thuộc hạ của Hách Liên Kỳ cũng đi theo thủ lĩnh của họ. Yến Tỵ liếc nhìn chủ tử rồi lao xuống nơi Yến Mùi rơi xuống nước, nhưng giữa chừng, một đôi tay nắm chặt thắt lưng của hắn, kéo hắn rơi xuống nước.

"Hít sâu vào." Các chủ thúc giục, Yến Ngọ tâm tình phức tạp tránh đi mưa to, hít một hơi thật sâu, sau đó đi theo các chủ bước chân nhảy xuống biển ——

Tác giả có lời muốn nói: Nếu như đánh dấu ở đây - toàn văn kết thúc, chính là kết cục chết hết 囧

╮(╯▽╰)╭

Tiếp sau đó là cốt truyện của người đàn ông góa vợ trên một hòn đảo biệt lập, ta chỉ thích thể loại cảnh ấm áp khi hai người ôm nhau ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro