Chương 53: Kinh hoảng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc rơi xuống biển, cả người chìm trong làn nước biển lạnh thấu xương, cảm giác đắm mình trong biển thật sự không thể so sánh với khi ở trong bão táp. Yến Ngọ không có nội lực để bảo vệ cơ thể, vì vậy hắn uống vài ngụm nước biển mặn chát lạnh lẽo, ngay lập tức không còn một chút độ ấm nào từ trong ra ngoài! Hắn cảm thấy đôi tay ôm quanh eo như bóp nghẹt bản thân hắn, nếu không làm vậy, họ sẽ bị phân tán ngay lập tức.

Tấm ván nổi căn bản không chịu nổi một cơn bão như vậy, vừa rơi xuống nước đã bị cuốn đi, nhưng y phải kiên quyết bảo vệ Ngũ Nhi, nếu tấm ván mất rồi coi như thôi! Yến Hướng Nam cũng không cố lấy lại, y cố hết sức mở mắt ra quan sát tình hình xung quanh, nước biển và nước mưa khắp trời, y hoàn toàn không nhìn thấy tình huống của những người khác, nhưng lúc này trong một khoảnh khắc, đôi tai của y nhận thấy rất rõ ràng về một âm thanh rạn nứt đáng ngại.

Con thuyền lớn cuối cùng không chịu nổi sóng to gió lớn công kích, bị xé toạc, ván và thanh thép nứt toác hòa cùng nước mưa rơi tứ phía, nếu bị va chạm thì thương tích không nhẹ. Chỉ còn những người không dám nhảy xuống dần dần chím vào làn nước đến khi biến mất hoàn toàn. Cảnh tượng này có người nhìn thấy nhưng không màng đến sợ hãi được nữa rồi, tình hình hiện tại không lạc quan chút nào.

Mạnh mẽ bơi về phía trước, né đi của "ám khí" đến gần, Yến Hướng Nam vẫn nhớ những gì Hách Liên Kỳ đã nói trước đó, có những hòn đảo gần đây ...

***

Khi rơi xuống nước, dù trời nhiều mây nhưng vẫn là ban ngày, nhưng bây giờ đã là ban đêm, Hách Liên Kỳ nói là "gần đây", thực sự không thể tin được những gì gã nói! Vả lại, sau khi lên được đảo rồi còn ra cái dạng người gì nữa? Yến Hướng Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám thuộc hạ chỉ còn hơi tàn của Hách Liên Kỳ đang nằm trên mặt đất, y nội lực có thâm hậu thì giờ cũng không còn sức lực, nhưng vậy cũng đã quá đủ để đối phó với chúng.

Bị ánh mắt như dùi kia nhìn chằm chằm, những người đó không khỏi hít sâu một hơi, cố hết sức bày tỏ lập trường của mình trước, "Yến, Yến các chủ, giáo chủ của chúng ta nói... bảo chúng ta không nên xung đột với ngài, trước đó người của ngài không có ai bị thương ... Lúc này, chúng ta, chúng ta hãy đình chiến ..."

Đúng là biết tính toán! Yến Hướng Nam khinh thường, Yến Ngọ môi tím tái, sắc mặt tái xanh, toàn thân phát lạnh, việc cấp bách nhất trước hết là ổn định tình hình của hắn, về phần những người này, y cũng lười lãng phí thời gian với chúng. Nếu chúng không khiêu khích tìm đường chết thì coi như chúng không tồn tại! "Hách Liên Kỳ nói điều đó khi nào, hắn ta có thể nghĩ trước đến việc này sao?"

Thấy có đường lui, người đàn ông vội vàng nói: "Lúc ở biển, giáo chủ có lướt qua, đáng tiếc sóng to gió lớn, trong nháy mắt không biết đi đâu. Ta chỉ nghe giáo chủ hô không được xung đột với ngài!"

"Có thấy HKL đi cùng người khác không?"

"Còn có một cái, mặc dù ta nhìn không rõ, nhưng hẳn là đánh lén người... Không, là người cùng thủ lĩnh ngã xuống."

"Ngươi không lo lắng cho giáo chủ nhà mình sao?" Hắn không phải say sóng sao?

"Giáo chủ anh minh thần vũ... Ừm, mặc dù không thích đi thuyền, nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình, vùng biển này có hai hòn đảo, nếu thủ lĩnh không có ở đây, chính là ở hòn đảo phía sau bên phải. Hòn đảo đó xa hơn, phải trôi dạt nửa ngày nữa mới tới. Thuộc hạ này không biết cố ý hay vô ý tiết lộ nơi đó, điều này khiến cho Yến Hướng Nam yên lòng, thuộc hạ của các chủ đương nhiên sẽ không thua kém người của Hách Liên Kỳ.

"Đi ra ngoài, đừng xuất hiện ở trước mặt ta." Biết được những điều muốn biết rồi, Yến Hướng Nam không nhìn bọn chúng nữa, ôm Yến Ngọ trong ngực đi về phía trước, hắn muốn tìm một chỗ có thể che chắn gió mưa.

"Đi thôi! Đi qua bên kia đi." Thuộc hạ của Hách Liên Kỳ hít một hơi, chậm rãi lảo đảo đi về phía đối diện với Yến Hướng Nam.

Cũng may hòn đảo không vắng vẻ lắm, nhưng trời mưa to, mọi thứ nhìn không rõ ràng, Yến Hướng Nam tuy mệt nhưng vẫn còn may, y nhanh chóng tìm chỗ trú chân trên đảo, bàn tay đặt sau lưng Yến Ngọ mà truyền qua nội lực quý giá.

Cuối cùng khi đã có thể nói chuyện, Yến Ngọ liền bảo chủ tử dừng tay, nguy hiểm trên đảo trùng trùng, không nên lãng phí nội lực.

Yến Hướng Nam nhìn xung quanh rồi lại nhìn chằm chằm hắn, "Dùng cho ngươi sao có thể tính là lãng phí? Nếu còn nói chuyện nhảm nhí, cẩn thận cái mông gặp nạn!"

Khuôn mặt tái nhợt vì lạnh của Yến Ngọ hiện lên một vệt ửng hồng, trông cũng đỡ hơn rất nhiều.

Hòn đảo này không có người ở, Yến Hướng Nam hoàn toàn không hy vọng tìm được một nơi đặc biệt thoải mái, y phát hiện một cái hang tối tăm giữa bụi cây rậm rạp bằng đôi mắt sắc bén, liền ôm Yến Ngọ qua. Đây là vùng cao nguyên trên hòn đảo giống như một ngọn đồi nhỏ, có khả năng là hang ổ của những loài động vật khác, nhưng y ở đây rồi, nơi này thuộc về y.

Sau khi cúi đầu vào hang, hai người họ nghe thấy một tiếng gầm trầm đục phát ra từ bên trong, như thể cảnh báo du khách rằng đây là lãnh thổ của nó. Yến Hướng Nam "chậc" một tiếng, cũng không có dừng bước, hắn đã có thể nghe được tiếng rống rất yếu ớt, chỉ là giãy giụa trước khi chết mà thôi. Yến Ngọ nắm lấy áo Yến Hướng Nam, thấp giọng nói: "Chủ tử, cẩn thận."

Yến Hướng Nam cúi đầu hôn lên trán hắn một cái, trên mặt mang theo nụ cười, "Yên tâm đi, Các chủ ta lại không thể xử lý một con thú sắp chết sao?"

Không ngờ hang động rất rộng rãi, dư sức chứa bảy tám người. Trong bóng tối, Yến Hướng Nam nhìn thấy một bóng đen trong góc, nơi phát ra tiếng gầm, khi thấy có người đi vào, nó cố gắng vặn vẹo cơ thể, nhưng đúng như Yến Hướng Nam nghĩ, nó đã đèn cạn dầu, không có sức uy hiếp. "Súc sinh, này các chủ không phải cùng ngươi tới tranh đoạt địa bàn." Yến Hướng Nam xông lên bá đạo, ngăn cản sinh vật không rõ danh tính, rất nhanh tiếng rống liền ngừng lại.

Đặt Yến Ngọ trên mặt đất, Yến Hướng Nam không chút khách khí sử dụng cỏ khô của "chủ nhân" hang động, chỉ với một cái búng tay, ánh lửa dần dần chiếu sáng toàn bộ hang động, tiếng ngáy vang lên một trận. Sau đó Yến Hướng Nam lại lạnh lùng biến mất khỏi tầm mắt. Yến Ngọ nhìn thấy một con vật có bộ lông đen nằm ngửa trong góc, nó rất to lớn và trông giống như một con gấu nhưng không đồ sộ như gấu, ngược lại, nếu nó đứng thẳng thì phải oai phong lẫm liệt, nhưng đôi tai tròn trên đầu được thêm vào.

Yến Tương Nam không thèm liếc nhìn con vật, ngồi xuống dùng nội lực của mình hong khô quần áo cho nhau, sau đó đặt tay sau lưng Yến Ngọ, nội lực từ từ truyền khắp người, nội lực bị phong ấn trong một thời gian dài cuối cùng cũng quay trở lại từng chút một. Biết chủ tử cũng tiêu hao rất nhiều khí lực, Yến Ngọ nhận thấy gân cốt có dấu hiệu thả lỏng liền bảo y dừng lại động tác, "Chủ tử, để ta từ từ điều chỉnh hô hấp, tạm thời ở chỗ này không có nguy hiểm, người cũng nghỉ ngơi đi."

Sự quan tâm của Yến Ngọ đã được Yến Hướng Nam chấp nhận, y phải luôn duy trì đủ năng lượng để đối phó với những nguy hiểm có thể xảy ra. Bọn họ đã gần một ngày không ăn, lúc này bụng đang đánh trống, lương khô mang lên thuyền đã ướt sũng, nhất thời sẽ không ăn được. Yến Hướng Nam nhìn chiếc túi mở ra rồi lại hướng ánh mắt về một góc.

Cảm nhận được nguy hiểm, con vật giống gấu gầm gừ khe khẽ. Yến Ngũ cười nói: "Chủ tử, ta cũng không biết đây là loài động vật gì, tùy tiện ăn không tốt, trước uống chút nước đi, ta nướng chút thịt khô."

Nhìn thấy Yến Ngọ đưa túi nước cho mình một cách tự nhiên, sau đó lôi thịt khô và bánh kếp ra rồi ngồi xổm bên đống lửa, Yến Hướng Nam nuốt lời ngăn cản hắn lại, Ngũ Nhi dường như không nhận ra hành động vừa rồi, lời nói rất giống vợ chồng chung nhà, cảm giác thật tốt, Yến Hướng Nam cười toe toét, y ấy thực sự giống một người chồng đang chờ vợ đến cho mình ăn.

Mùi thơm của thịt nướng và bánh nướng dần dần lan tỏa trong hang động, Yến Ngọ bẻ bánh ra và lấy một miếng thịt đưa cho chủ tử, sau đó hắn nhặt phần còn lại và đến bên Yến Hướng Nam để cùng ăn. Trong góc có tiếng sột soạt, tiếng rên rỉ yếu ớt lọt vào tai hai người, họ nhìn con vật thì thấy nó hình như đang co rút hai chân sau một cách lo lắng, nhưng rõ ràng là không còn chút sức lực nào. Một cái đầu tròn từ trong đó chui ra, nó từ phía sau hiện ra, lộ ra toàn bộ thân hình với một bước đi cong queo và lắc lư, chính là một phiên bản thu nhỏ của con vật trước mặt.

Tay chân gầy guộc run lẩy bẩy, đôi tai tròn rũ xuống trên đầu, chắc là còn chưa cai sữa, ngửi thấy mùi thơm liền nhảy ra mặc cho bị ngăn cản, dưới ánh lửa bập bùng, có thể nhìn thấy những thứ nhỏ bé từ ánh sáng trong mắt nó. Yến Ngọ đột nhiên nghĩ đến đứa con của mình, đứa trẻ vừa đầy tháng, hắn đột nhiên bị bắt trong tiệc thôi nôi, không biết bây giờ bé con đã xảy ra chuyện gì.

Yến Hướng Nam cảm thấy tâm trạng của Yến Ngọ đột nhiên trở nên chán nản, và biết rằng anh ấy nghĩ đến bé con, vật nhỏ này, không bằng lột da và nướng nó ngay bây giờ, không làm cho Ngũ Nhi cảm thấy buồn bã!

Giống như thấy được ác ý, vật nhỏ suýt chút nữa hai chân khuỵu xuống đất, nhưng nó vẫn theo bản năng kiếm ăn, từng bước đến gần đống lửa, nằm dưới chân Yến Ngọ rên rỉ, thanh âm yếu ớt. Yến Ngọ trong lòng nhất thời mềm nhũn, nhưng hắn không dám tùy tiện cho vật nhỏ này ăn, liền quay đầu hướng trong chủ tử hỏi: "Chủ tử, vật nhỏ này ăn sữa sao? Bánh thịt không biết nhai được không?

Yến Hướng Nam không có hứng thú với bất kỳ sinh vật nào khác, không biết sao Ngũ Nhi bị khơi dậy sự đồng cảm với bé con ở nhà, y chỉ có thể sẵn sàng trả lời các câu hỏi, "Đây là nhóc con vừa mới sinh ra chỉ có thể ăn sữa mà thôi, có lẽ mẹ nó bên kia sắp chết không còn đủ sữa, nó mới đói đến mức này. Nhưng ta không thể biết nó là loại động vật gì, có lẽ răng nó đủ tốt." Yến Hướng Nam đưa tay chạm vào miệng vật nhỏ, cái nướu rỗng hoàn toàn bác bỏ câu nói cuối cùng của y.

Đầu lưỡi mềm mại mút lấy ngón tay hắn, vật nhỏ đói đến mức "cắn" đồ ăn đưa tới cửa không buông, Yến Hướng Nam sắc mặt hơi đổi, thô lỗ rút ngón tay ra.

Vật nhỏ đau khổ kêu lên, Yến Ngọ thở dài, "Có lẽ ăn cháo cũng không sao." Anh gắp một miếng bánh đưa cho đại gia hỏa vẫn luôn nhìn bọn họ chằm chằm, lại vật nhỏ cho nó, ra hiệu cho nó tự tìm ra giải pháp. Đại gia hỏa có vẻ nhanh nhạy, hiểu ý, lè lưỡi, cuộn miếng bánh cho vào miệng, nhai một cách khó khăn, còn vật nhỏ thèm thuồng nằm bên cạnh không chịu nhúc nhích.

Yến Ngọ có thể thấy rằng bất kể đại gia hỏa kia đang làm gì cũng rất tốn sức, nhưng nó vẫn không muốn con nhỏ phải chịu khổ, nó mớm hết chỗ bánh đã nhai thành bột nhão cho con nhỏ. Sau khi nó chết, vật nhỏ chắc khó. Trong lòng không hiểu sao cảm thấy chua xót, Yến Ngọ phát hiện mình đa cảm hơn trước đây, đó không phải là dấu hiệu tốt của tử sĩ.

Hai người rúc vào bên cạnh đống lửa ngủ cả đêm, có lẽ là do có các chủ bên cạnh hoặc là quá mệt mỏi, Yến Ngọ ngủ rất sâu, mãi đến khi lấy lại tinh thần mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt không biểu cảm của Yến Hướng Nam đang nhìn hắn chằm chằm. Yến Ngọ cúi đầu xấu hổ, vật nhỏ tối hôm qua được đưa lại cho mẹ nó giờ đang ngủ yên trong lòng y. Chuyện gì đây? Chắc chắn không phải nó tự bò qua a!

Yến Hướng Nam không vui nói: "Gia hỏa kia gửi nó đến đây, thực sự là một con thú khôn ngoan, nó biết chắc ngươi sẽ mềm lòng." Hành động tối qua của Ngũ Nhi đã khiến nó buông xuống cảnh giác, chắc vì biết sắp hết thời gian nên trước khi chết, đêm qua cố hết sức lôi cái vật nhỏ ra. Thấy Ngũ Nhi đang ngủ ngon, y ngầm đồng ý với hành vi của nó, miễn cho nó chết không an định.

Yến Ngọ ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên phát hiện dưới là chân đại gia hỏa thân thể cứng ngắc lạnh lẽo, tay phải vuốt ve vật nhỏ bộ lông mềm mại, nó cũng không biết mình đã trở thành "cô nhi" ...nó cái gì cũng chưa hiểu...

Yến Ngọ thì thầm: "Chủ tử, chúng ta sẽ chôn nó chứ?"

Đánh thức vật nhỏ đang say ngủ, để nó từ biệt thú mẹ, vật nhỏ thân thiết nép vào lòng mẹ, cho đến khi Yến Hướng Nam kéo thú mẹ ra ngoài, dùng nội lực đào cái hố lớn trên mặt đất, Khi sắp lấp đất, vật nhỏ như hiểu ra, giãy giụa, Yến Ngọ ôm chặt không cho nó rơi xuống hố, nhìn cái hố được lấp đầy từng chút một, không còn bóng dáng của thú mẹ, nó ảm đạm rên rỉ.

Khi trở lại hang động, Yến Ngọ đột nhiên nói: "Chủ tử, chúng ta sớ quay trở lại thôi."

Yến Hướng Nam tự nhiên hiểu Yến Ngọ có ý định quay lại nơi nào, y gật đầu, "Ừ." Y cũng nhớ bé con.

Nhưng mà, Yến Hướng Nam nhìn chằm chằm vào thứ không nên tồn tại trong ngực của Yến Ngọ, "Ngươi thực sự sẽ mang theo con thú nhỏ này sao?"

Nếu là trước kia, Yến Ngọ sẽ để cho các chủ quyết định hết thảy, có lẽ lúc này đã quỳ xuống, nhưng sau nhiều chuyện như vậy, hắn cũng thay đổi, dù chỉ là một chút, "Nó căn bản không thể sống sót trên hòn đảo này, không nói đến có thể có hung thú khác đang theo dõi, nó còn không thể tự đi kiếm ăn, chủ tử, ta muốn mang nó về Các."

Này, dám tự mình đưa ra yêu cầu! Yến Hướng Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến Ngọ, tâm tình Yến Ngọ càng ngày càng rối loạn, vừa mới cho rằng mình quá lớn gan vượt qua quy tắc lại nhìn thấy nụ cười đột ngột của Các nhủ, "Chỉ cần là ngươi yêu cầu, khó khăn cỡ nào ta đều đáp ứng." Huống chi, chỉ là nuôi súc vật, cũng không tốn bao nhiêu tiền thức ăn.

Trong lòng phập phồng, Yến Ngọ mặt đỏ bừng.

Ngay khi chuẩn bị lên đường tìm người tìm đường, buổi sáng trời vừa ôn hòa lại bắt đầu âm u, gió biển lại nổi lên. Yến Hướng Nam ra ngoài kiếm thức ăn, để lại Yến Ngọ và vật nhỏ trong động, trước khi đi, y kiểm tra nội lực của Yến Ngọ, đảm bảo rằng mạch của hắn ổn định rồi mới yên tâm. Yến Ngọ nửa nằm trên cỏ khô, bên cạnh là một thú con đang tự vui đùa, thật sự rất giống trẻ con, Yến Ngọ không kìm được đưa tay ra đẩy vật nhỏ lộn nhào một cái, nhìn nó ngã sấp xuống bốn chân. Quay người lại, một nụ cười nở trên khuôn mặt hắn.

Nụ cười đông cứng trên mặt, Yến Ngọ nhạy bén cảm giác được có một ánh mắt ác ý đang nhìn chằm chằm mình, ngay cả vật nhỏ cũng ngừng cử động, rên rỉ, âm thanh hoàn toàn khác với tiếng kêu gào đói khát lúc trước.

Nhìn từ trên cao xuống, Yến Ngọ cố gắng không di chuyển cơ thể, từ từ ngước mắt lên và nhìn thấy một con rắn hoa đầy màu sắc đang bò trườn trên mô đất nhô ra, không biết loài rắn nào, nhưng nếu rắn độc xuất hiện trên hòn đảo này mà bị cắn thì không phải chuyện đùa, hắn phải giết con rắn trước đã. Tay phái mò mẫm nhắt cục đá bên cạnh, Yến Ngọ tập trung sức mạnh của mình.

Con rắn hoa phát âm thanh loài rắn, nó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc khi nhìn thấy thức ăn ngon, thấy "đồ ăn" bất động, đầu rắn đột nhiên duỗi ra, và cả cơ thể lao tới, hàm răng rắn sắc nhọn đã sẵn sàng để cho "đồ ăn" một đòn chí mạng. Cùng lúc đó, Yến Ngọ cũng ra tay kịp thời, viên đá bắn ra với nội lực mạnh mẽ như lưới dao cắt đứt cơ thể của con rắn. Không màng máu bắn tung tóe trên mặt, Yến Ngọ cầm lấy vật nhỏ trốn sang một bên, nửa người bị đứt không có mục tiêu để tấn công, răng rắn cắn cỏ khô, giãy giụa trên mặt đất một hồi rồi bất động.

Hú hồn một phen, Yến Ngọ ném con rắn đứt đoạn ra ngoài, quay trở lại hang động tiếp tục chờ đợi chủ tử, nhưng dần dần hắn nhận ra có điều gì đó không ổn, cơ thể ngày càng nóng hơn, như thể đột nhiên bị đặt trong nồi hấp...

Tác giả có lời muốn nói: Mấy ngày nay tui không cập nhật, chương này rất thỏa mãn đúng không, tui sẽ bù đắp một chút -_-|||

Tiểu Vũ, sao vậy ( ⊙ o ⊙ )!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro