🎈 Chương 3: Liếm sữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Lạc đổi đệm trong phòng khách sang một cái mới, lấy một bộ quần áo mới cho anh ta rồi vào phòng. Phó Nghiêu đi tắm xong không có quần áo mặc nên quấn khăn tắm,đĩnh đạc ngồi trên giường.

Phòng của cô không lớn, Phó Nghiêu cao tới 1m83, khiến căn phòng nhỏ có chút chật chội.

"Ở nhà chỉ có quần áo của ba em, đồ mới, anh mặc tạm trước, ngày mai em sẽ đưa anh đến trung tâm thương mại mua."

Thương Lạc đem quần áo đưa cho Phó Nghiêu. Nhìn thấy hai đâu vết đỏ trên lưng anh, cô cau mày.

"Sao đỏ hết cả lên, có đau không? Ba muốn đánh anh, anh sao không biết tránh đi"

Phó Nghiêu không nhìn thấy phía lưng của anh, anh chỉ chạm vào trái tay hai lần, và nói một cách thờ ơ:

"Đương nhiên là anh không thể tránh, nếu anh tránh, ba sẽ đánh em anh sẽ đau lòng, anh là người đàn ông da thịt dày, đánh vài lần cũng không thấy đau"

" Em sẽ tìm xem ở nhà có thuốc gì không, hay bôi thuốc gì đó, vết thương sẽ nhanh lành" Thương Lạc không yên tâm

"Đừng đi, anh không có việc gì, đừng lo lắng. Đây là chứng minh cho việc anh bảo vệ vợ, anh rất vui." Phó Nghiêu chặn cửa không cho Thương Lạc ra ngoài tìm.

"Vợ à, có phải em đang cảm thấy đau lòng không? Bằng không, nếu em hôn anh sẽ không đau" Phó Nghiêu nói đùa.

Đêm tân hôn chưa bắt đầu, lại chứng kiến mình bị ba đánh, phải ngủ trong phòng cho khách ngẫm lại anh cảm thấy xót xa khi nghĩ về điều đó. Ôm Lạc Lạc vào lúc này, tự nhiên có chút ngọt ngào.

Thương Lạc đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn bộ dạng uỷ khuất của Phó Nghiêu, có chút không chịu đành lòng, đôi môi đỏ mọng áp lên lưng anh, cô hôn hôn lên hai vết đỏ bầm máu.

"Được rồi, vào phòng đi, nếu bố nhìn thấy, nhất định sẽ đánh anh"

Phó Nghiêu không muốn rời đi, vươn tay khóa cửa phòng của Thương Lạc, ôm cô đè vào tấm cửa và hôn một cách mãnh liệt.

"Ngô......"

Anh hăng hái hôn, lưỡi cạy hàm răng của cô, quấn lấy lưỡi đinh hương.
Ngón tay thon dài kéo áo sơ mi của Thương Lạc nhét ở quần jean, lần mò gấu áo đi lên.

"A Nghiêu, dừng lại..."

"Lạc Lạc, em còn nợ anh đêm tân hôn? Anh sẽ không chạm vào em, nhưng anh để cho em chạm vào, nếu không cả đêm anh sẽ không ngủ được." Phó Nghiêu một tay bắt lấy hai bàn tay nhỏ bé của cô và cố định chúng. Chế trụ cổ tay của cô trên đỉnh đầu.

Tay kia đẩy quần lót của cô ra, anh không cản trở hai quả bóng thịt mềm trên ngực cô.

Thương Lạc tuy mảnh mai, nhưng nơi mà cần đầy đặn hoàn toàn đầy đặn. Bầu ngực căn tròn mềm mại thơm tho, không lớn không nhỏ vừa lúc bị người đàn ông bóp chặt, núm vú mềm mại hồng hào nhanh chóng trở nên cứng rắn dưới sự nhào nặn của anh.

"A ân... A Nghiêu..."

Phó Nghiêu trông có chút si mê với biểu hiện động tình của Lạc Lạc, bàn tay nhào nặn cặp vú của cô không khỏi tăng thêm nặng nề.

Anh chỉ có một tay, nắm giữ một bên, còn bên kia có chút cô đơn khi bại lộ với không khí. Đôi mắt đen đầy dục vọng sâu hơn một chút, đôi môi mỏng mím lại, cúi đầu đưa bầu ngực kia vào miệng.

"A....!"

Kích thích đột ngột, giống như một luồng điện, chạy khắp cơ thể cô.

Phó Nghiêu dùng lưỡi liếm cặp vú của Thương Lạc, phát ra tiếng " chậc chậc", dùng đầu lưỡi liếm lên nụ hoa, liếm hai bên vú của cô đến cứng.

"A! A Nghiêu! Không cần như vậy!"

Cô bị anh liếm đến đôi chân mềm nhũn, cô dựa vào cửa mà rùng mình, nếu anh không nắm cổ tay cô thì chắc cô đã mềm nhũn ngã trên mặt đất. Phó Nghiêu không hài lòng chỉ đơn giản là liếm vú, bế Thương Lạc lên, bước nhanh tới đặt ở trên giường, cởi quần áo cô, thân trên xinh đẹp trần trụi trước mặt anh, trong mắt anh ta như có hai ngọn lửa. Những ngón tay thuần thục hướng tới chiếc quần jean của cô, cởi cúc và cởi khóa kéo tới đầu gối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro