Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thích khách


" lão bà tử? Lại còn không bình thường? "

Cao Kế Quân nhìn nàng, ánh mắt như đang muốn nói ' không bình thường người là ngươi đi '

" ai nha điện hạ ta còn chưa nói xong "
Nàng vội vàng thanh minh chính mình.

" điều trọng yếu là này lão bà tử hiếm khi giao du với người ngoài, nghe những thôn dân cao tuổi nói nàng từng là cái cung nữ a

Nàng vuốt cằm vừa nói vừa trầm ngâm.

" từ từ, cung nữ? "
Nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Vân Tiêu hỏi.

" là, này quan trọng sự nên ta đã chính mình đi kiểm chứng. Ta đã tìm trưởng thôn, hắn phụ thân chính cao tuổi nhất này Mộc Sơn trấn, lão kể lại lúc đó có cái nữ tử mặc cung nhân phục muốn nhập thôn, nhìn nàng dáng vẻ mờ mờ ám ám như đang lẫn trốn ai đó "

Nàng biết vương gia đã tìm kím manh mối sự tình này rất lâu, nên một khi có tân tin tức nàng cần phải chính mình ra trận a.

" ân, cho bản vương quan sát nàng, nếu có gì bất thường liền lập tức mang người trở về"

Hiểu rõ sự tình, gật đầu dặn dò nàng.

" là, điện hạ "

Vân Tiêu hành lễ rồi lui ra ngoài lập tức thi hành để lại Cao Kế Quân một người một gian phòng mãi đến rạng sáng mới thấy nàng trở về nghỉ ngơi.


" bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế "
Thái Hòa Điện bá quan cung kính hành lễ.

" có sự khải tấu, vô sự bãi triều~ "
Thái công công giọng to rõ vang lên khắp điện nội.

" bệ hạ, này năm ta Đại Thịnh lại có hơn trăm tân quan... "

Tiểu sự, chính sự lần lượt được khải tấu ngay cả lông gà vỏ tỏi cũng có nhân đem ra phiền lòng hoàng đế. Mãi đến cận giờ ngọ vẫn còn ở tiếp tục.

" bệ hạ, nguyệt sơ là Đại hoàng huynh khải hoàn nhật tử đâu "

Cao Kế Quân bước lên bẩm báo.

" đúng vậy a "
Lúc này hoàng đế mới sực nhớ ra.

Tiền hai năm Cao Phong mang binh hướng về phía nam bình định lãnh thổ, nay lũy thành đã kiên cố, quân lính cũng ngày đêm thao luyện.

Này hai năm gian đã xảy ra ba cuộc tiểu chiến nhưng đều bị Cao Phong dẹp loạn an ổn.

Là một cái tiên y mỹ thực vương gia, muốn trở về hoàng thành cũng là điều tất nhiên.

" hảo, kia trẫm phải mở yến đón gió tẩy trần cho hắn a"

Sảng khoái vung tay ra lệnh Lễ bộ phòng xử lí sự tình xong hoàng đế mới đứng dậy rời điện.

" bãi triều~ "


Một đêm không sao, cung nội.

" thích khách, có thích khách "

Tiếng bước chân của Ngự Lâm Quân ồn ào chạy khắp nơi khiến vài vị phi tần cung nhân khó mà an miên.

Phía sau hòn giả sơn một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, mờ ám lách qua vài nội gian.

" ta thấy hắn đi phía kia "
Một tên thị vệ hô lên.

" chết tiệt "
Thấy đoàn người hướng phía này đi tới, hắc y nhân thầm mắng.

" trước mắt phải trốn bọn họ "
Nói rồi nàng đẩy đại môn bên cạnh, lẫn vào bóng đêm chờ đợi đoàn người rời đi.

" ta rõ ràng thấy hắn chạy đến đây "
Một tên la lên.

" các ngươi đây là có gì sự?"
Triệu Cơ chậm rãi bước đến, nhàn nhạt hỏi.

" thuộc hạ tham kiến quý phi nương nương "

" ân, có sự? "
Nàng quét qua một lượt Ngự Lâm Quân tái hỏi.

" là có thích khách lẻn vào ngự thư phòng sau đó chúng ta đã đuổi theo hắn đến đây thì mất dấu "

Dẫn đầu đoàn người, Hàn thị vệ bước lên trình bày.

" phía trước là bản cung Thanh Nguyệt cung, là muốn kiểm tra sao, ân? "

Nàng lạnh giọng không vui đạo.

" thuộc... thuộc hạ không dám, nương nương bảo trọng có sự liền kêu thuộc hạ đó là "

'Chiết sát ta, vào ngài tẩm cung một bước sợ ta chân đều không còn a' Hàn thị vệ lắc đầu sợ hãi thầm nghĩ.

Đợi bọn họ rời đi, Triệu Cơ đẩy môn thẳng tiến đến thùng gỗ, dưới sự hầu hạ của Xuân Đào mà cởi xiêm y tẩy rửa.

Nửa canh giờ sau mới khoác tơ lụa váy áo trở vào nội gian. Đột nhiên nàng nhìn thấy dưới mặt đất có một vật.

" kia là thứ gì? "
Nàng chỉ vào hỏi. Xuân Đào hiểu ý nhặt lên đưa đến tay nàng.

" là ngọc bội a nương nương, chính là trông hảo quen mắt nha"

Thật sự tò mò nhưng nàng không hiểu gì về ngọc bội a.

" là sao~ "

Triệu Cơ suy tư một chút liền nhớ đến chính mình đã nhìn thấy bạch ngọc bội này ở nào nhân thượng.

' nếu ngươi đã tự mình dâng lên cơ hội, kia bản cung không hảo chối từ nga~ ' nàng cười như không cười, nắm chặt nó trong tay.



Hoàng đế tọa long ỷ, sắc mặt trầm xuống quét từng người từng người. Này động thái đều làm văn võ bá quan sợ chết khiếp.

" đêm qua hoàng cung có thích khách "

Vừa thốt ra một câu đều làm điện nội trở nên yên ắng như tờ.

" này thích khách cả gan dám lẻn vào trẫm ngự thư phòng, liền Thanh Nguyệt cung đều dám đâu "

Hắn như có điều ý chỉ, cắn thật trọng ' Thanh Nguyệt cung ' ba cái tự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro