Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộng hồi...


" có sự? "
Không chút độ ấm nàng hỏi.

" là có sự cần nhờ nương nương, chính là vô sự liền không thể tìm ngươi sao, muội muội? "

Nam tử cười như không cười quét mắt nàng một lượt từ trên xuống dưới rồi nói.

" làm càn, ngươi biết mình đang ở cùng ai nói chuyện sao, Triệu Quý? "
Nàng quát lớn.

" ngươi đừng nghĩ trở thành quý phi liền cùng phượng hoàng cao quý giống nhau"

Đồng tử đen kịt nhìn thẳng nàng đôi mắt Triệu Quý hạ giọng đạo.

Nghĩ đến nào đó sự tình, hắn lớn tiếng cười rồi khẽ đến bên tai nàng thì thầm.

" ngươi nói, nếu bệ hạ biết hắn thân ái phi tử suýt chút nữa liền phải dưới ta thân hầu hạ, kia... sẽ là cái gì sắc mặt đâu "

Nheo mắt cẩn thận quan sát nàng.

Giữa rộng lớn ngự hoa viên liền nghe rõ ràng một tiếng ' chát ' vang dội, chỉ thấy bên má Triệu Quý đỏ hằn dấu năm ngón tay.

" câm miệng, liền chính mình muội muội đều muốn là cái gì súc sinh không bằng "

Triệu Cơ ánh mắt trở nên hung ác cắn giọng thô tục từng chữ nói.

" ngươi dám! Hừ nếu lúc đó không phải ngươi cái kia tiện nhân mẫu thân ngăn cản... "

Xoa chính mình gò má, từng câu từng tự âm hiểm phun ra.

Chuẩn bị lại quăng cho Triệu Quý một bạt tay liền bị nhân giữ lại.

" lại muốn đánh ta? Ngươi không thể một chiêu dùng hai lần đâu"
Siết chặt tay nàng, hắn nói.

" ngươi... ngươi bỏ ta nương nương ra "

Xuân Đào hoảng hốt vội vàng đẩy hắn ra, thế nhưng nữ tử sức lực sao có thể so với đại nam nhân.

" cút "
Ngược lại bị hắn hất tay té ngã.

" thế nào? Muốn xuống tay với bản cung, ngươi coi thường trọng lượng của bản cung trong lòng bệ hạ đâu "

Thấy Xuân Đào bị hất ra, nàng cũng vội quát lớn thu hút Triệu Quý sự chú ý.

" là, cho nên nương nương vẫn còn là an an phận phận, nội ứng ngoại hợp trợ ta cùng phụ thân hoàn thành đại nghiệp "

Cuối cùng hai cái tự nhỏ giọng xuống nhưng lại cắn thật trọng.

" cũng đừng quên nương nương leo lên đến hiện tại vị trí là do ai nâng đỡ "

Ném ra tay nàng, chỉnh lại vạt áo chính mình liếc sang nàng mới tiếp tục đạo.

" lại nói, ngươi cũng đừng mưu hoa gì sự bất lợi cho Triệu gia, bởi nương nương đâu... cũng họ Triệu a "

Trước khi rời đi hắn cười khẩy cùng với bỏ lại phía sau một câu dần phai mờ trong màn đêm tối tăm.



" mẫu thân, mẫu thân, chúng ta là đang đi đâu a"

Giọng nói non nớt phát ra từ nữ hài tử, nàng ở nắm tay nữ nhân vừa đi vừa tò mò hỏi.

" đi tìm Nguyệt Nguyệt phụ thân nga~ "

Nữ nhân gương mặt phúc hậu, dịu dàng cười từ tốn cùng nữ hài giảng thuật.

" hảo xa a~ chúng ta liền đi hơn hai thiên đâu mẫu thân "
Dẩu môi không vui nàng nói.

" chúng ta trở lại Cổ An thôn, có rau ăn rau, có cá ăn cá không hảo sao~ "

Nàng tròn xoe hai mắt ngước mắt nhìn lên nữ nhân nói.

" chính là Nguyệt Nguyệt không muốn biết phụ thân là ai sao "

Đáy mắt tràn ngập đau lòng, nữ nhân xoa đầu nàng, chua xót cười.

Nữ hài tử nào đâu biết, nàng gia thôn liền trước mười thiên đã bị giặc tàn phá, người chết nằm đổ đốn. Các nàng hai cái may mắn sống sót đã là kì tích đâu.

" Nguyệt Nguyệt muốn a~ ta muốn giống cái A Đại gia bên cạnh sao~ được phụ thân yêu thương, cùng nhau chơi đùa sao~ "

Hồn nhiên, ngây thơ nữ hài tử như vậy nghĩ. Cuộc sống của nàng và mẫu thân trước giờ vẫn luôn hai người trụ một cái xập xệ gia không ra gia.

Liền tìm phụ thân đi, hắn sẽ yêu thương yêu thương, lo lắng lo lắng bọn họ....
....


" Nguyệt Nguyệt là cái gì quê mùa danh a"

Ăn mặc cao quý phụ nhân ánh mắt bất thiện mà nhìn nữ hài tử.

" liền đổi một cái khác, Triệu gia không thể có tôn tử như vậy tầm thường danh tánh "
Phụ nhân nói tiếp.

" không, Nguyệt Nguyệt không muốn, ta chỉ muốn cái này tên a, được không sao "

Hai mắt rưng rưng vội túm tay áo nàng mẫu thân, không vui khẩn cầu.

" Nguyệt Nguyệt ngoan "

Khóe mắt nữ nhân ánh lệ thế nhưng kiên cường không chịu rơi xuống, nàng an ủi nữ hài rồi quay sang nhìn phụ nhân nói.

" kia phu nhân muốn nào danh? "

Dù không muốn nhưng vì tương lai của hài tử, nàng không thể không nhẫn nhục.

" 'Cơ', từ nay về sau ngươi liền gọi Triệu Cơ "

Phụ nhân không chút để tâm nữ hài có hay không yêu thích, liền ấn định cái tên.
.....


"nương nương, nương nương "

Tái một tiếng lại một tiếng ở gọi tỉnh người trong mộng. Nhìn nàng lệ càng lúc chảy xuống càng nhiều, Xuân Trúc càng hốt hoảng.

" ân? "

Mơ hồ nghe có nhân ở gọi, nàng vô thức trả lời. Dần dần mở ra mắt, cảm nhận được gối đầu ướt đẫm mới phát hiện chính mình đã khóc tự bao giờ.

" bản cung nằm mộng, mộng về cố nhân... "

Rũ xuống mi mắt, từng chút phát họa lại mẫu thân dung mạo, những ngày cùng nàng hái rau dại sau núi, cùng nàng nô đùa xung quanh tiểu gia,...

Sao nàng có thể quên được a, kia là nàng yêu thương nhất nhân. Lại làm sao nàng có thể quên được Triệu gia, từ thời khắc các nàng hai người bước vào Triệu phủ đại môn nàng liền biết, so với ở Cổ An khốn cùng khi còn là cay đắng, khắc nghiệt gấp trăm lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro