Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương phủ, thư phòng nội.

Vẫn đang ở ghi ghi chép chép sửa soạn công văn Cao Kế Quân, lúc này nhìn thấy Vân Tiêu sau hơn nửa nguyệt mất tăm hơi đã trở lại, trên tay còn cầm hai phong thư.

" điện hạ, ta đã trở lại "

Vân Tiêu hành lễ rồi đi đến gần cẩn thận mà đưa cho nàng.

" ân, sự tình vẫn ổn thỏa sao? "
Cầm lấy phong thư vừa khai vừa hỏi.

" vẫn ổn thỏa đâu điện hạ, kia ta còn cần quay lại đó sao? "

Gật đầu đáp lời nàng rồi mới truy vấn tiếp.

" đúng vậy, sự tình quan trọng có liên quan đến Đại Thịnh huyết thống đâu ngươi "

Liếc lên quét nàng một mắt rồi gật đầu nói.

" chính là ta vừa trở về sao, ngài liền cho ta nghỉ nghỉ một chút? "

Vân Tiêu chớp chớp mắt thử thăm dò mà nhìn nàng hỏi.

" ngươi nói đi? "

Nhướng mày nhìn nàng, ánh mắt giống như ở nói ' ngươi thử nói không xem' .

" ai ai, thuộc hạ tuân lệnh "

Nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, một bộ trung thành, tận tụy mà cúi đầu chắp tay hành lễ.

" thật là "

Nhìn nàng này không muốn nhưng vẫn phải làm thái độ, Cao Kế Quân chỉ biết lắc đầu cười.

" là Thanh Thanh đưa tới thư a"

Nàng nhìn xem nội dung rồi gật đầu tỏ vẻ chính mình đã hiểu. Sau đó cầm lên bút bắt đầu ở viết viết.

" đưa đến tận tay nàng, liền phải tận tay "

Nhét lại vào phong thư dặn dò Vân Tiêu, còn không quên tái nhấn mạnh một lần.

" hảo sao điện hạ "
Ngài có cần như vậy không tin tưởng ta sao, Vân Tiêu thầm nghĩ.

" phong còn lại là... "
Bỏ thư vào trong áo sau đó mới quét mắt trên tay nàng thư.

" nàng hẹn bản vương canh ba gặp ở tẩm cung, còn... dặn bản vương cẩn thận? "

Đọc đến cuối cùng hai cái tự liền không vui nhíu mày.

" cái gì? Ngài cùng phi tần của bệ hạ có gian tình? "

Trợn mắt há miệng, không thể tin được mà la lớn.

" câm miệng a ngươi, la như vậy đại làm gì. Lại không phải thật gian tình a"

Vô ngữ nhìn nàng này sắc thái, không khác cái ngốc tử đâu.

" là Triệu Cơ, hẳn là ngọc bội sự. Chính là nàng dặn bản vương cẩn thận? Bản vương là có như vậy không được việc sao? "

Lắc đầu vừa không vui vừa ở khó hiểu đạo.

" điện hạ, là thật a. Ngài... ngài vẫn là cẩn thận một chút hảo "

Gật đầu như hiểu ý Triệu Cơ, Vân Tiêu nói.

Liền tặc đều biết ban đêm hành sự không thể mang theo chính mình đồ vật, chính là nàng điện hạ cái này tặc không những mang theo quý giá tín vật, mà còn quăng ở địch nhân cung đâu. Ai~

Mạn Xuân lâu.

" ai nha~ là Vân Tiêu công tử đâu "
Một vị cô nương vừa thấy nàng, liền đong đưa vòng eo lả lướt tới gần.

" Phỉ Thúy cô nương a~ ta hôm nay đến tìm Thanh Thanh cô nương đâu "

Cười hì hì cùng nàng đánh cái nhàn thoại rồi mới thượng lâu.

Vân tiêu gõ môn rồi đợi một hồi lâu mới thấy bóng dáng nhân khai môn.

" Thanh Thanh cô nương tối an~"

Dù cho không phải lần đầu tiên gặp Thanh Thanh, nhưng nàng vẫn chưa thể thoát ra được sự mê muội a, như vậy xinh đẹp một cái cô nương gia lại là thanh lâu lão bản, nói ra liền không tin đi.

" Vân công tử "
Gật đầu xem như hồi đáp nàng, Thanh Thanh mới thong thả trở lại vào trong.

" như vậy lạnh lùng sao"

Vân Tiêu lắc đầu thì thầm, ai mà nghĩ được hoa khôi nhất bảng Mạn Xuân lâu thanh lãnh bao nhiêu thì đứng trước nàng điện hạ lại như thay đổi trái tim, mê người a.

" đây là ta điện hạ đưa ngươi "

Lấy từ trong vạt áo ra phong thư đặt lên bàn đẩy nhẹ về phía Thanh Thanh, nàng đạo.

" ân, đa tạ "
Tái gật đầu mở thư ra nhìn.

" kia.. không có gì sự ta liền trở về"

Vân Tiêu chỉ chỉ hướng môn nói rồi quay đầu chuẩn bị mại ra một bước.

" chớ vội "
Thanh Thanh đứng lên kêu lại nàng.

" sao vậy? "
Ngoái đầu hỏi nàng.

" ngươi... ngươi điện hạ "
Ấp a ấp úng, ánh mắt đảo liên tục nói.

" ta điện hạ thế nào? "
Không hiểu nàng muốn hỏi gì đó, liền đến gần nghe rõ một chút.

" ngươi điện hạ.. đã có thích thượng nhân sao?"
Nàng đột nhiên đỏ nhĩ tiêm hỏi.

" thích thượng nhân? Chưa a, điện hạ trong tâm liền quốc thái dân an, chiến sự một khi hạ màn, lúc đó nói chuyện ân ái cũng không muộn"

Vân Tiêu thở dài, nghĩ đến chính mình điện hạ đã bao nhiêu năm lao lực chính sự, lại còn ở nổ lực tìm kím vị kia...

" là như vậy a~"
Giọng Thanh Thanh dần dần nhỏ lại cho đến khi không thể nghe thấy.

" cái gì? "

Thật sự không biết nữ nhân các nàng như thế nào có thể ăn nhẹ nói khẽ đến mức đó, liền đứng gần đều không nghe được.

" không có gì "
Nàng lắc đầu đạo, đứng dậy đi đến môn.

" hảo hảo ta đi "
Lại là bài đuổi khách nhân a~

" Vân công tử không tiễn "
Đại môn từ từ nhắm chặt, chỉ nghe thoang thoáng tiếng nàng ở vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro