Chương 9 Huyết tộc cấp một.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bãi cỏ xanh, ánh sáng chiếu xuống phác họa nên một cô gái mặc chiếc váy ngủ dài đang cầm một thanh kiếm gỗ, đối diện là một con gấu đen to lớn gấp ba bốn lần thân thể cô.

Con gấu đen lao tới, cánh tay với móng vuốt vồ vào chỗ cô gái.

Cô không một chút hoang mang, đôi chân nhanh chóng lắc qua một bên né tránh, cú vồ của con gấu rơi xuống mặt đất tạo nên một tiếng ầm.

Cô gái nhân cơ hội xoay người, thanh kiếm gỗ trong tay theo đó mà chém vào cổ con gấu, nhưng thanh kiếm gỗ căn bản chẳng gây ra chút thương tổn nào, lớp lông đen dày như một tầng phòng thủ che chắn cho con gấu.

Cô gái không cố chấp, không đợi con gấu kịp phản ứng, chân nhỏ linh hoạt nhảy lùi ra phía sau, tạo khoảng cách với nó.

Trận chiến tiếp tục trong khi Dextra và thằn lằn nhỏ đang ngồi trên cây quan sát.

"Không thể nào tin được."

Chưa đầy hai tháng tập luyện, thỏ trắng này đã có thể chiến đấu với Gấu mà không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn tấn công lại được hắn, thằn lằn nhỏ không khỏi suy nghĩ nếu lúc nãy kiếm trong tay nàng không phải kiếm gỗ, mà là một thanh kiếm bằng sắc, Gấu liệu sẽ chịu được một chém đó không.

Cơ thể của Sinestrea cũng thay đổi rất nhiều, nàng đã cao hơn nếu đo với Dextra hiện cũng chỉ thấp hơn cô một cái đầu, chân dài hơn, ngực to hơn, và da tuy không trắng hơn nhưng cũng không đen hơn.

Điểm này thằn lằn nhỏ hơi khó hiểu, toàn ra nắng luyện tập da lại không đen đi chút nào, bất quá nghĩ tới nàng là huyết tộc mọi khó hiểu liền tan thành mây khói.

Huyết tộc vốn là da trắng, có thể nói là trắng một cách đáng sợ, luyện tập ngoài trời còn giúp da nàng trông tự nhiên hơn.

Khi rèn luyện các bài tập thể chất, cả Dextra và Sinestrea đều sợ có một ngày cơ thể nàng lực lưỡng cơ bắp đầy mình.

Tưởng tượng tới hình ảnh, thỏ trắng của cô mặc váy ngủ dài, nhưng phía trong chiếc váy lại là một con quái vật đầy cơ bắp, làm Dextra mất ngủ suốt một đêm.

Cô trong đêm ngay lập tức dùng một loại ma pháp cổ xưa lên người Sinestrea, ma pháp này giúp áp suất cơ bắp bên trong cơ thể, làm cơ bắp rắn chắc hơn lại không to ra khiến cho mất đi mỹ cảnh, đạt được cả hai điều kiện đẹp và mạnh.

Dĩ nhiên Dextra đã hỏi ý thỏ trắng trước.

Đêm đó Sinestrea tỏ ra rất khó chịu, nàng rất ghét ai phá hỏng giấc ngủ của mình, khi nhìn thấy Dextra nàng không cáu gắt nữa, nhưng cũng rất lạnh nhạt, lúc nghe xong liền biết cô suy nghĩ vì nàng, Sinestrea đồng ý với đề nghị của cô.

"Em ấy rất tài năng."

Dextra không hề vì có hảo cảm mới thổi phồng nàng, thật sự Sinestrea là người có tài năng nhất cô từng nhìn thấy, với tình trạng không được huấn luyện, đã vậy còn là một tiểu thư của một gia tộc nàng ấy không cần vận động quá nhiều, hầu như được hầu hạ mọi thứ từ nhỏ, thế mà chỉ cần gần hai tháng đạt được trình độ này, Sinestrea là người đầu tiên.

"Thể chất của em ấy ít nhất đã hơn cấp một."

Thằn lằn nhỏ gật đầu đồng ý với lời Dextra, cứ phát triển như vậy, sớm muộn Gấu cũng bị đánh bại.

"Cần em không?"

Dextra hiểu thằn lằn nhỏ đang nghĩ gì, bất quá bây giờ chưa phải lúc.

"Không."

Vẫn còn quá sớm để em ấy đối mặt với thằn lằn nhỏ, không phải Dextra xem thường nàng, nhưng thằn lằn nhỏ nằm ở một đẳng cấp khác, trong mảnh rừng này trừ cô, không có bất kỳ tồn tại nào có huyết mạch cao cấp hơn nó.

Bởi vì thằn lằn nhỏ là rồng.

Thằn lằn nhỏ không được Dextra đồng ý, nó có chút không vui, không phải vì bất mãn với cô, mà là nó muốn đánh Sinestrea một trận.

Từ lần đầu gặp thằn lằn nhỏ đã không thích Sinestrea, chứng kiến tài năng kinh khủng của nàng càng làm nó chắc chắn, nếu nó không nhanh tay ra oai thì chẳng mấy chốc thỏ trắng kia sẽ đuổi kịp nó.

Cuộc chiến của Sinestrea và Gấu đen đã kết thúc, kết quả không ai thắng ai, nhưng Sinestrea có phần tốt hơn, khuôn mặt nàng chỉ trắng một chút, chiếc váy ngủ dính chặt vào lưng do mồ hôi chảy.

Gấu đen thì thảm hơn, cả cơ thể của nó đau nhức khắp nơi, trong lúc chiến đấu, nó gần như không thể chạm vào người nàng, Sinestrea lại linh hoạt liên tục di chuyển tấn công nó mọi phía bằng thanh kiếm gỗ.

Gấu đen buồn bã, sau gần hai tháng tập luyện chung, lúc đầu nó có thể chèn ép nàng, nhưng đó chỉ là mấy ngày đầu thôi, tầm tuần kế tiếp nó phải mất sức mới tiếp cận được nàng, rồi chẳng biết từ khi nào tốc độ của sinh vật nhỏ bé không to bằng một góc của nó, lại khiến nó không thể đuổi kịp.

Gấu đen không thể tưởng tượng được, nếu như thanh kiếm kia làm bằng sắc thì nó đã rơi đầu không biết bao nhiêu lần.

Thằn lằn nhỏ chẳng biết khi nào xuất hiện bên cạnh Gấu đen, thấy nó buồn thằn lằn nhỏ lên tiếng an ủi.

"Ngươi đã làm rất tốt rồi."

Gấu đen "..." Ý là khen ta đúng không?

Dextra đứng gần đó bật cười.

Không biết đây là an ủi hay là đang xát muối vào vết thương nữa.

Sinestrea không rõ buồn vui nhìn Dextra, thấy cô cười đến hít mắt, trong lòng nàng bỗng nhiên có chút cảm giác kỳ lạ.

Dextra nhìn về phía nàng, Sinestrea ngay lập tức dời tầm mắt về phía thằn lằn nhỏ và gấu đen.

Cảm giác có ai nhìn mình, Dextra quay đầu lại chẳng thấy ai.

Kỳ lạ thật.

Buổi tối ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng phủ lên cánh đồng cỏ xanh, xung quanh những cái cây to, ánh sáng vàng điểm lên nhẹ nhàng.

Ở đây gần hai tháng Sinestrea cũng biết được chút ít về khu rừng, ánh sáng vàng kia chính là những tinh linh bên trong cây, buổi tối chúng sẽ xuất hiện để dễ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, nói là tinh linh nhưng thật ra bọn chúng chỉ mới là một nửa tinh linh thôi, cần tu luyện thêm mới có thể thật sự hoá thành tinh linh.

Sinestrea ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, ma lực xung quanh đi vào trong cơ thể, nàng điều khiển huyết mạch của mình hấp thụ từng đợt ma lực, máu hấp thụ được lực lượng liền bắt đầu sục sôi hưng phấn.

Dextra đã nói huyết tộc không thể dùng được ma pháp, nhưng ma lực vẫn có thể hấp thụ như bình thường, nên buổi sáng nàng sẽ tập luyện thể chất theo lời Dextra, tối đến lại hấp thu ma lực tẩm bổ cơ thể, huyết mạch của nàng.

Qua hai tháng tập luyện nghiêm túc, Sinestrea phần nào đã khống chế được máu trong cơ thể mình, hay theo như Dextra là nàng sắp thành huyết tộc cấp một.

Huyết tộc chia làm bốn cấp bậc.

Cấp một có thể điều khiển máu trong cơ thể mình.

Cấp hai có thể ngưng tụ máu ra bên ngoài.

Cấp ba có thể thao túng máu bên trong cơ thể của mọi thể sống.

Cấp bốn trình độ đã tới ngưỡng tối cao, thậm chí sức mạnh có thể so sánh với cô, Dextra đã nói như vậy.

Sinestrea sắp có thể khống chế máu của mình, tức là nàng đang tiến tới cấp một.

Thật ra một tháng trước nàng đã nhận ra bản thân sắp bước tới cấp một , nhưng có cố thế nào Sinestrea cũng không thể đột phá được, như có một bức tường kìm hãm nàng lại.

Nàng có hỏi Dextra, thì nghe được câu trả lời.

Căn cơ không đủ, tài năng của em quá mức kinh khủng, nhưng em quá vội vã khiêu chiến, bức tường ngăn cản em đột phá rất to và dày, lực lượng quá nhỏ bé tấn công nó giống như em dùng một cái muỗng để đào đất, tuy sẽ phá được nhưng thời gian là rất lâu.

Kế tiếp không cần Dextra nói, Sinestrea cũng hiểu nàng phải làm gì.

Gom góp lực lượng, một kích xuyên phá.

Trong gần một tháng, Sinestrea luôn dùng ma lực hấp thu được, áp suất sức mạnh huyết mạch, tích gió thành bão.

Bây giờ là lúc giải phóng toàn bộ.

Sinestrea trực tiếp ngăn cản dòng chảy của máu, trong cơ thể nàng máu ngừng chảy lại, nỗi đau ngay lập tức lan tràn đến mọi tế bào.

Máu dừng lại dẫn tới các hệ lụy không lường được, nhưng đó là đối với người bình thường, huyết tộc lại khác hoàn toàn, máu của họ vốn dĩ chính là thuộc sự kiểm soát của chính bản thân họ, cơ thể chỉ là một công cụ sinh học chứa đựng máu mà thôi.

Huyết ma thần khi tạo ra huyết tộc, ngay từ đầu đã cho họ khả năng kiểm soát máu bên trong cơ thể lúc mới sinh ra, nhưng ngài không muốn họ có sức mạnh quá dễ dàng, nên lại thay đổi khiến cho các huyết tộc phải tự học cách kiểm soát máu của mình.

Đó là bước đầu tiên, nhưng cũng là bước khó khăn nhất.

Sinestrea cắn răng, ma lực điều động tới cực độ, dòng máu bắt đầu nghe theo nàng, bước cuối cùng để tiến tới huyết tộc cấp một.

Máu bắt đầu từ từ di chuyển ngược lại.

Một khắc này Sinestrea đã biết nàng thành công.

Dextra ngồi trên cành của một cái cây lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, cô biết nàng với thiên phú kinh người chắc chắn sẽ thành công, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng, giờ tảng đá đè nặng lòng Dextra cũng biến mất.

Thường ngày cả hai nàng đều ngồi kế bên nhau để tu luyện, nhưng hôm nay Sinestrea đột phá, Dextra không muốn làm nàng phân tâm nên đã lánh mặt, trốn trên cây tu luyện.

Nói là tu luyện, Dextra lại chẳng tập trung, tinh thần lúc nào cũng quan sát thỏ trắng của cô, sợ một khi lơ là nàng sẽ xảy ra chuyện.

Thật ra Dextra không cần sợ làm Sinestrea phân tâm, bởi vì khi nàng ở cạnh cô, mặc danh luôn cảm thấy rất an toàn, không gì có thể tổn thương nàng nếu Dextra ở đây.

Chẳng hạn lúc này, tuy không nhìn thấy nhưng Sinestrea biết Dextra đang ở quanh đây để quan sát nàng.

Bấy nhiêu đã cho Sinestrea đủ dũng khí để đột phá, nàng cũng chỉ là là một cô bé mười bốn tuổi, dù trải qua rất nhiều chuyện làm tâm lý của nàng kiên cường hơn phần nào, nhưng không có nghĩa nàng đã trưởng thành, nàng là đang ép bản thân phải trưởng thành mà thôi.

Gượng ép cũng cũng là gượng ép, Sinestrea phải thừa nhận nàng chưa đủ vững vàng để đối mặt với quá nhiều phong ba, tự nhiên lại lòi đâu ra một Dextra, cô chăm sóc nàng như người thân, dạy dỗ nàng như một người thầy, bên cạnh nàng như một người bạn, vô hình tất cả những điều trên đã trở thành một chỗ dựa tâm lý rất lớn giúp Sinestrea mạnh mẽ hơn.

Giờ đây Sinestrea dám mạo hiểm đột phá, cũng là vì nàng biết được sau lưng luôn có Dextra bảo hộ nàng.

Nghĩ những gì Dextra làm cho mình, nàng lại cảm thấy một cảm giác rất lạ, cảm giác này chỉ xuất hiện khi nàng đối mặt với đồ ngọt, giờ đây nó lại hiện hữu khi nàng nhìn khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Dextra.

Sinestrea cảm nhận sự thay đổi của việc thành huyết tộc cấp một, cơ thể nàng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cảm tưởng như nàng có thể chạy tám vòng khu rừng vậy.

Cơ thể nàng cũng tăng cường đáng kể.

Lấy ví dụ so sánh, nếu sáng nay tập luyện cùng gấu đen một chút đã khiến nàng đổ mồ hôi đầy người, thì bây giờ Sinestrea có thể chắc chắn cho dù tập luyện liên tục một ngày cũng không thể khiến nàng thấm mệt.

Gương mặt gỗ không giấu nổi sự vui mừng.

Đây là bước đầu tiên để hoàn thành lời hứa với đồ ngọt.

"Dextra, em biết chị đang ở đây."

...

Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại thì cái điện thoại cùi bắp của WTM đã hư, tác giả phải đem đi sửa, nên không đăng chap mới được.

Hẹn tuần sau gặp lại, tại sao lại là tuần sao ?

Hummm, vì tác giả đang bận cày rank LQ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro