1. Gặp lại năm Duyên 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời của tác giả: Bên "Em" là bộ truyện chữa lành, còn bộ "Gặp lại năm ta 26" sẽ hơi suy và KHÔNG PHẢI LÀ THỰC TẾ của hai chị, Phương mong sẽ xây dựng được cốt truyện rõ ràng và logic hơn. Ý tưởng từ fic này bật lên trong đầu mình sau khi nghe bài "Nếu lúc đó" và "Gặp lại năm ta 60". Chúc mọi người có những phút giây thư giãn khi đồng hành với truyện, hi vọng nhận được sự ủng hộ, góp ý từ mọi người nếu còn chỗ nào chưa ổn nha, trân trọng.

--------------------------------------------------

"Anh ơi đừng buồn

Tình yêu như một dặm đường

Đến lúc ta mỏi rồi thì đành nghỉ chân

Đôi tim bằng vàng

Mà giông tố đâu nhẹ nhàng

Em bé hơn những điều tầm thường anh cần"

Minh Triệu lái xe dọc theo những ánh đèn màu của Sài Gòn về đêm, không biết đã bao nhiêu đêm cô độc và kiệt quệ về tinh thần. Sau khi chia tay Kỳ Duyên trong sự im lặng suốt 1 năm dài từ người kia, Triệu đã từng nghĩ mình chả cần tình yêu là mấy, rằng có ai thiếu mất tình yêu mà chết được đâu.

Có lẽ là sống trong cô đơn lâu quá, lúc đột nhiên bị buộc từ bỏ một mối quan hệ thân thuộc, đã 5 năm từ sau khi nhận được tin nhắn chia tay người kia, Minh Triệu từng nghĩ vẩn vơ những hôm tan làm, lặng nhìn thành phố mà nhiều hôm chạy xe trong vô thức trên những con đường mà cả hai từng chung bước hay cũng từng rơi nước mắt vì những bản nhạc tình đã quá đỗi quen thuộc khi cả hai còn yêu nhau.

Đau đến như vậy nhưng còn may mắn là chưa bao giờ Triệu nghĩ đến cái ch*t mà chỉ dần trở nên bất cần hơn, không cần tình yêu nữa, Triệu tập hút thuốc, uống rượu - điều mà trước đây chị hay ngăn cản người kia không cho họ phụ thuộc vào hương khói của nicotin hay sa lầy vào những cuộc vui thấu đêm suốt sáng ở club.

Rồi một ngày ngẫu nhiên, Minh Triệu đột nhiên đi xăm một hình hoa hồng ở sau vai phải cốt để che đậy đi cái tên "Kỳ Duyên" của người chị từng thương, không biết có che đậy được không, khi mà bề ngoài chị cố quên hình bóng của một người nhưng trong tim thì vẫn đau khắc khoái từng ngày.

Theo thói quen của những năm gần đây, Minh Triệu thường đến bar, club vào những buổi tối sau khi tan làm, vừa châm điếu thuốc vừa nói chuyện với anh chủ quán bar kiêm bartender.

Hình như cô gái này từng khóc một lần cách đây 5 năm, lúc đó là một tối muộn, anh thấy bar hôm đó cũng khá vắng và Triệu là cô gái mở hàng đầu tiên đêm hôm ấy. Vì lí do nghề nghiệp và tôn trọng cảm xúc riêng tư của khách hàng, lúc đó hay bây giờ chưa bao giờ anh nhắc lại hay hỏi vì sao hôm đó Triệu khóc. Anh Long chỉ nhớ là đã lâu lắm rồi, từ sau lần đầu gặp Triệu, anh thấy Triệu dần trở nên khác lắm, bất cần hơn, cũng không cần tình yêu, ai đến cũng được, quen ai cũng được, anh dần không hiểu vì sao Triệu cố chấp giữ hoài một hình bóng ai đó trong tim.

Anh Đỗ Long cũng không hỏi vì sao mà vị khách hàng này lại đến bar thường xuyên đến vậy mà chỉ quen thuộc pha cho chị một li rượu mix theo cảm nhận của anh về cô gái này, nữ tính, bất cần nhưng cũng rất đàn bà, thú vị, có một chút hương khói giống mùi nước hoa Jazz Club của Triệu thường dùng khi đến bar này - cay cay chút khói, ấm chút rượu, tiêu và vani.

Dần dần, Triệu đến bar thường xuyên hơn, có dịp giao tiếp vài năm, Đỗ Long cũng nhớ tên, nhớ thói quen gọi cocktail của Triệu và xem Triệu như cô em gái trong nhà, hai người có khi chẳng nói gì, nhưng anh thương và lo lắm, không biết khi nào Triệu mới trở lại như lúc đầu, tìm được một người lo lắng và chăm sóc cho Triệu.

Nhân dịp sinh nhật năm 26 tuổi, Kỳ Duyên vừa mới bước vào bar vì có hẹn với chị bạn Tóc Tiên và Ánh Quỳnh một bữa tiệc gặp lại chị em sau 5 năm dài du học xa xứ. Vốn dĩ cùng chị Tiên và Jolie đi du học 5 năm ngành hội họa bên Pháp mà 1 năm đầu học đã gapyear vì một lí do nào đó mà mỗi khi Duyên hỏi thì bố mẹ lẫn anh trai đều giấu nhẹm không cho Duyên được biết. Vừa ngồi xuống bàn, Duyên đã nghe chị Tiên ghẹo vì sao mãi 4 năm từ lúc chị biết Duyên đến nay không thấy Duyên có người yêu dù nhìn Duyên cũng bảnh và cuốn lắm cơ mà. Vậy là Ánh Quỳnh cũng hùa theo chị Tiên chọc Duyên, khoe với Duyên:

"Trời ơi, gấu bảnh Nam Định đi du học về profile ngầu biết bao mà đến nay cũng không có mảnh tình vắt vai ~ lêu lêu"

Duyên thầm nghĩ biết làm sao được, Duyên chưa tới thì phải chờ Duyên số tới thôi thôi. Nghĩ vu vơ chứ Kỳ Duyên đâu ngờ là Duyên tới thật, cụ thể là sau khi Jolie tới cùng hội bạn, Ánh Quỳnh và chị Tóc Tiên ra trò rủ mọi người chơi True or Dare để vừa tạo kết nối giữa hội bạn vừa tạo cơ hội tìm kiếm tình yêu cho ai kia. Câu hỏi lúc đầu là của chị Tóc Tiên, chị hỏi Ánh Quỳnh "Điều hối tiếc nhất mà em đã không làm trong 5 năm qua là gì ?" hoặc em có thể squat 100 cái. Vì câu hỏi mở cũng khá đơn giản nên Quỳnh trả lời trót lọt và không cần phải lao lực squat 100 lần.

Lúc bên bàn của Kỳ Duyên đang chơi True or Dare, bên này anh Đỗ Long phát hiện Triệu ngừng suy tư và nhìn qua bên nhóm của Duyên, anh mới cất lời:

"Nhìn nhóm bạn đó hồn nhiên quá ha. Tự nhiên anh nhớ đến Triệu hồi lần đầu anh gặp ghê nè"

"Vậy hả anh, nhưng giờ em đâu còn là Triệu đó nữa, anh cứ xem như cô em gái của anh ngày xưa đã khác rồi đi, giờ chỉ còn Minh Triệu bất cần thôi anh Long"

Đưa mắt nhìn qua, giữa đám đông biết bao nhiêu là người, giữa những cuộc vui nhộn nhịp ở bar, cớ làm sao Minh Triệu vẫn chỉ thấy mỗi một người, một mình Kỳ Duyên - người chị từng thương cũng như nỗi đau âm ỉ mà chị ngỡ rằng mình đã quên sau ngần ấy năm.

Nhìn Duyên cười đùa với bạn bè, ngả nghiên đùa giỡn với một cô gái xa lạ không phải chị, trẻ tuổi hơn chị, chị nhìn thấy trong mắt cô gái nhỏ có sự sùng bái, yêu thích đối với Kỳ Duyên.

Rồi chị chợt nhớ lại, chị cũng từng nắn nót, sửa chữa những lỗi sai của người kia và mong muốn sẽ được Kỳ Duyên dần trưởng thành, đối xử với chị tốt hơn. Và rồi chính chị cũng lặng người nhìn Kỳ Duyên đối xử với người sau bằng cách chị luôn khao khát, nắn nót em từng ngày.

Sau 3-4 lượt chơi xoay vòng, càng chơi không khí càng nóng và mọi người càng hăng máu hơn thua, lần này Jolie (người vốn yêu thầm mà Duyên không hay) đặt ra một câu hỏi "Xếp hạng mọi người chơi từ yêu thích nhất đến ít yêu thích nhất của bạn" hoặc phải xin số điện thoại và hôn một người cùng giới bất kì trong bar này.

Vốn là định đặt ra câu hỏi thật khó để Kỳ Duyên phải làm phần thách rồi sẽ quay qua hôn mình nhưng Jolie đâu có ngờ Kỳ Duyên đi nước đi mà Jolie có toan tính mấy cũng không đỡ được. Sau khi đặt câu thách này, ánh mắt Jolie lóe lên mong đợi rồi cũng dần chuyển sang thất vọng, có chút ghen ghét sâu trong đáy mắt cô ta khi thấy Kỳ Duyên xoay người đi sang một nơi khác mà không phải gần mình.

Nãy giờ vốn từ lúc bắt đầu trò chơi Kỳ Duyên đã nghĩa được một chị khách xinh đẹp ngồi một mình ở quầy bartender, khuôn mặt hoàn mĩ góc cạnh kết hợp với làn da nâu bánh mật không một chỗ chê, mái tóc xoăn dài đen mượt lạnh lùng kèm áo ghi lê cộc tay, phía trước là cổ V xẻ sâu đến tận chân ngực quyến rũ, phía sau hở lưng lộ ra hình xăm hoa hồng trên vái trái, ở trong là áo ống selquin lấp lánh, đôi chân dài miên man hơi nhịp theo điệu nhạc jazz của bar.

Đột nhiên Kỳ Duyên cảm thấy mình bị thu hút, không rời mắt được khỏi vibe lạnh lùng của ai kia, mặc kệ những làn khói thuốc mỏng đang bao quanh kẻ hờ hững kia, Kỳ Duyên vội vàng đến và hôn phớt qua đôi môi dày tô son đỏ hờ hững của Minh Triệu rồi thì thầm vào tai chị một điều gì đó mà xa quá Ánh Quỳnh và chị Tiên không thể nghe được nhưng họ vẫn có thể đoán là một phần của thử thách Jolie đặt ra cho Duyên.

Minh Triệu hơi nhíu mày, có một chút gượng khi nhìn thấy Kỳ Duyên, mắt chị mở to khi khuôn mặt của Kỳ Duyên phóng đại rồi cúi mặt lại gần hôn mình. Khi nụ hôn của Kỳ Duyên rời đi, chị nghe được giọng nói ấm áp của người kia từ khuôn miệng của người chị vốn từng quá đỗi thân thuộc, tựa như mới hôm qua thôi Kỳ Duyên vẫn còn gần bên chị, thủ thỉ vào tai chị như vậy:

"Người đẹp ơi, có thể cho em xin add facebook chị được không ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro