[LONGFIC]Cát Cánh Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ABOUTCHUYỂN VERLIST FICMY WORLDSƯU TẦM

Huyết Hoa Cung

~ Giữa biển người mênh mông tìm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bỗng giác ngoảnh đầu lại, người ở nơi đó, giữa biển hoa đăng đã lụi tàn.

Search:

[LongFic] Cát Cánh (Chap 8)

07 Chủ Nhật Th9 2014

Posted by Huyết Hoa in Cát Cánh

≈ 4 phản hồi

Thẻ

cát cánh, chanbaek, hunhan, huyết hoa, longfic, ngược

Cát Cánh – LongFic

By Huyết Hoa.

Chap 8:

Tấm kính lớn không kéo rèm khiến ánh sáng chiếu đến rất rõ, khắp căn phòng trở nên lộn xộn, mảnh quần áo rơi xung quanh sofa, còn có rượu của ngày hôm qua đổ thành một man̉g đỏ loang lổ trên sàn nhà, dưới những mảnh li vỡ, và tiếng nước xối xả thoát ra từ phòng tắm …duy chỉ có thân ảnh nam nhân trên giường là thanh tĩnh, thanh tĩnh đến mờ nhạt.

Lộc Hàm khó nhọc nâng mi, cựa người liền thấy hạ thân chuyền đến một cơn đau nhói, không khỏi khiến cậu rùng mình. Hình ảnh một đêm cuồng nhiệt rất nhanh hiện ra trong tâm trí Lộc Hàm, phút chốc khiến cậu tỉnh táo.

Thế Huân đang ở trong phòng tắm, cậu muốn lập tức ra khỏi đây. Xe cậu ở dưới, Lộc Hàm chỉ cần ra khỏi phòng, vào thang máy là có thể về. Nhưng khi cậu vừa ngồi dậy nhích người đi mới phát hiện ra cái đau dưới thân, cắn chặt răng, trợn mắt hít thở.

” Đau kinh người!”

Lộc Hàm dùng hết sức chịu đựng lết nhanh. cắn răng không rên một tiếng nào.

Kết qủa gần tới cửa, liền nghe thấy âm thanh gót giầy phụ nữ vọng đến càng ngày càng gần, Lộc Hàm chợt nghĩ nhỡ là vào phòng này, thấy bộ dạng của mình thì sẽ dị nghị như thế nào? Liền cắn răng chạy ngược lại, đảo mắt xung quanh tìm chỗ trốn, liền nghe tiếng cửa mở, vội vàng chui vào tủ quần áo.

Ngô phu nhân nghĩ hôm nay là chủ nhật, muốn cho Thế Huân nghỉ một ngày, nấu bữa trưa ăn cùng con trai, nhưng vừa tiến vào trong đã thấy một màn lộn xộn, lại nghe tiếng nước chảy, thở dài ý nhị biết tối qua đã xảy ra cái gì, liền trêu đùa nói vọng vào trong:

“Mẹ không nghĩ con có thể mây mưa tới mức này đấy!”

 “Mẹ!?” Giọng Thế Huân có chút sửng sốt, mẹ nhìn thấy Lộc Hàm rồi sao?

Vội khoác áo tắm đi ra ngoài. – “Sao hôm nay mẹ đến vậy, con sắp tới giờ đi làm rồi?”

Thế Huân miệng nói nhưng mắt rất nhanh nhìn về phía giường, một mảng trống không, không thấy Lộc Hàm ở đó mới Dám cười vì may là mẹ chưa nhìn thấy, nhưng môi mới cười được một nửa đã vụt tắt… vậy Lộc Hàm đâu?

“Là xấu hổ không muốn mẹ đến sao hả tiểu tử!”

“Haha! Không ! Mẹ…mẹ à, lúc vào có thấy ai không?”

Ngô phu nhân tiêu sái nhìn quanh

“Không thấy!”

 “Không thể nào!” – Thế Huân đi tìm khắp nhà, bà Ngô cũng chỉ cười cho qua rồi ngồi xuống sofa, có chút kì thị mà tránh xa mảnh áo rơi ở đó, bỗng nhiên lại thấy có điểm không đúng, áo này, quần âu này…không phải là trang phục của nam giới sao?.

 “Thế Huân! cái này …?”

Quay nhìn Thế Huân liền thấy con trai đang tần ngần đứng trước tủ quần áo, rất nhanh sau đó liền đóng cửa tủ lại, có chút thảnh thơi trở về sofa

“Gì thế mẹ?”

“Đây là quần áo của con?”

 “À! vâng!”

 “Sao mẹ thấy hơi nhỏ so với con nhỉ?”

“Haha! Con trai mẹ cũng chỉ là thanh niên 22 tuổi thôi mà! ”

“Thế Huân! Nói thật với mẹ! Con có phải cũng thích đàn ông không?”

“… không phải! Mẹ nghĩ gì vậy, con đâu phải anh Diệc Phàm…”

“Vậy quần áo này của ai? con nói mẹ nghe!”

Lộc Hàm nghe thấy tất cả đoạn hội thoại ngoài kia, lòng rối như tơ vò, đang suy nghĩ phải làm gì tiếp theo thì cửa tủ một lần nữa mở ra, xuất hiện một người phụ nữ trung niên trẻ đẹp sang trọng, cả hai bên đều nhất thời sửng sốt.

“Cậu là ai?”

 “Tôi…”

“Đứng lên và ra ngoài này!”

Lộc Hàm thất thần, lúc nãy chui vào đây mới lặng lẽ mặc quần áo, hiện tại trên người chỉ kịp tròng váo cái áo sơ mi của Thế Huân ,làm sao mà đứng lên?..

“Cậu mau ra ngoài này!”

Bà Ngô túm cánh tay Lộc Hàm lôi ra ngoài, quá đột ngột khiến cậu không kìm được đau mà kêu lên một tiếng, mới nhìn thấy Thế Huân đang im lặng đứng một bên.

“Ôi trời ơi cậu…con…THẾ HUÂN!!”

” Đây là đàn ông, là đàn ông đấy Thế Huân! Con, cũng như anh con?”

“…!”

 “Thế Huân! trả lời mẹ!”

 “Con…Đúng!”

Bà Ngô choáng váng muốn ngất đi, Lộc Hàm khẩn trương đỡ cánh tay bà, lại bị lạnh lùng gạt ra

“Không cần cậu đỡ!!!”

Bà Ngô chấn kinh ngồi xuống giường, chán nản nhìn Thế Huân

“Có́ hai thằng con trai thì đều quan hệ với đàn ông, Thế Huân con muốn trêu tức mẹ sao?”

 “Ngô phu nhân, tôi chỉ là nhân viên thôi, giám đốc uôńg say không tự chủ, chứ cả hai đều..”

“Cậu xem bộ dạng của cậu như thế này, dám nói cả hai đều là trai thẳng sao??”

 “Mẹ! là con làm!”

“Xin Ngô phu nhân bình tĩnh, tôi và giám đốc không hề có nửa điểm quan hệ, tôi xin phép đi trứ..!”

 “Không Được!”

Cả bà Ngô cùng̉ Thế Huân đồng thanh lớn tiếng, Thế Huân rất khẩn trương túm lấy tay Lộc Hàm, bởi vì đột nhiên thấy sợ cảm giác mất mát. Lộc Hàm khéo léo trừng mắt nhìn Thế Huân nhưng không có kết quả.

“Ra sofa nói rõ cho tôi!”

Ngô phu nhân lửa giận phừng phừng tiến tới sofa , Lộc Hàm không muốn đi, giật tay ra khỏi Thế Huân

“Đừng Có Nháo!” – Thế Huân quát lớn kéo Lộc Hàm đi, liền bị đối phương cào cho một cái đau đớn

 “Tôi có thể ăn mặc như thế này ra đó ngồi sao!”

Lộc Hàm cáu giận, thật sự cậu thấy mình đã mất mặt quá rồi. Thế Huân lấy áo tắm khác cho Lộc Hàm, rồi đẩy cậu về sofa.

“Đau!” Lộc Hàm cố gắng nói nhỏ hết sức có thể để không lọt vào tai Ngô phu nhân, trừng mắt nhìn Thế Huân liền thấy anh không đẩy nữa, từ tốn theo cậu ra sofa.

Ngô phu nhân thực ra không phải khinh bỉ chuyện đồng tińh, chỉ không ngờ cả hai thằng qúy tử nhà mình đều như vậy. Nếu như Ngô lão gia biết sẽ nổi giận như thế nào?!.

Nhớ lại trước kia, bao nhiêu lần Ngô Phàm đi xem mắt đều nói không hợp, cuối cùng vì cha mẹ hối thúc mà trong bữa cơm nói ra một điều:

” Con thích đàn ông! Và hiện tại con có người rồi!”

Lúc đó cả hai thực sự rất sốc, Ngô lão gia còn không nặng nhẹ mà mắng, cơm cũng không nuốt nổi. Nhưng Diệc Phàm chỉ ngồi yên, buông đũa xuống dùng tông dọng trầm thấp mà dãi bày.

Diệc Phàm rất thông minh, rất điềm tĩnh, cũng rất biết nói chuyện, làm giám đốc lâu rồi, đàm phán thành công không ít, Diệc Phàm đã luyện được cho mình khả năng làm thuận lòng người khác, trường hợp này cũng vậy.

Sau cùng cha mẹ Ngô đều chấp nhận sự thật này của Diệc Phàm. Căn bản là vì Phàm từ khi còn nhỏ đã thông minh ngoan ngoãn, có khí chất, làm gì cũng thuận lợi, đến khi tiếp quản công ti cũng vậy, khiến cho Ngô lão gia vô cùng tự hào, nay anh có được hạnh phúc, tuy không phải thứ hạnh phúc thuận mắt cho lắm, nhưng Diệc Phàm trước nay chưa từng van cầu cha mẹ điều gì, nay có thỉnh cầu duy nhất như vậy, không có cớ nào ngăn cản nữa. Nhưng Thế Huân khác Diệc Phàm, ham chơi từ nhỏ, tuy thông minh nhưng tính khí qúa tự do, chưa bao giờ nghĩ đến một mục tiêu to lớn, cũng không chịu cố gắng. Khi Diệc Phàm mất phải chỉ bảo rất nhiều thì Huân mới yên ổn chịu làm giám đốc, khiến Ngô lão gia nhiều lần đau đầu, vốn không tự hào bằng Diệc Phàm, nếu như còn để cho ông biết sự thật này, chẳng phải càng tăng thêm cảm giác ghét bỏ giữa hai cha con sao!

 “Thế Huân! con nghĩ sao nếu như cha con biết chuyện này, mẹ có phải đã chiều qúa hóa hư con rồi không?”

” Mẹ à! chuyện này đâu có quan trọng. Trước đây anh Phàm cũng vậy mà, sao con lại không thể chứ?”

 “Bởi vì hai anh em con không giống nhau!”

Ngô phu nhân không kiên nhẫn nói, trùng hợp nói đúng tâm tư của Lộc Hàm.

 “Đúng! Tất nhiên không giống nhau! Bởi vì con đâu phải anh Phàm!”

 “Con vẫn rất giỏi đấu khẩu với mẹ! Được rồi! Con ngồi yên đó cho mẹ!”

Nói đoạn, bà quay sang nhìn chàng trai nhỏ ngồi im bên cạnh Thế Huân, tránh không nhìn vào những vết hôn đỏ trên cổ và khuân ngực lộ ra sau vạt áo tắm :

 “Cậu với Thế Huân nhà tôi có quan hệ như thế nào?”

“Thưa Ngô phu nhân! tôi chỉ là nhân..!”

 “Thưa mẹ! Là quan hệ yêu đương!”

Thế Huân cắt ngang, quay lại nắm cánh tay Lộc Hàm, giống như người yêu mà ra lệnh cho cậu: –

“Em vào trong kia tắm đi!”

 “Buông tay ra! Giám đốc Ngô!”

 “Hai đứa có ý thức được ta đang ngồi đây không hả?!”

Lộc Hàm cúi đầu, – “Xin lỗi Ngô phu nhân, giữa tôi và giám đốc thật sự chỉ là ngoài ý muốn, tôi là nhân viên trao đổi của Kim thị, mong Ngô phu nhân có thể chiếu cố cho tôi nhanh chóng trở về công ti, van cầu phu nhân!”

 “Lộc Hàm!! Vào trong!!”

“Giám đốc không có quyền ép buộc…!”

Lộc Hàm còn chưa kịp nói xong đã bị Thế Huân bế bổng vào phòng tắm, trong phút chốc khiến cả Lộc Hàm cùng Ngô phu nhân sưn̉g sốt. Huân thả Lộc Hàm vào bồn tắm, không quên lườm một cái cảnh cáo cậu rồi bước ra ngoài, bình tĩnh nói chuyện với mẹ.

Lộc Hàm ở trong phòng tắm nhìn thân thể mình trong gương, thấy rất nhiều dấu hôn đỏ, hai bên hông còn in dấu tay của Thế Huân.

Thực chán ghét! Thực sự rất ghét!

Cậu ra sức tẩy rửa kì cọ cơ thể mình. Không biết qua bao lâu, cậu cứ thế chửi rủa ở trong phòng tắm, đến khi Thế Huân bước vào mới oán hận ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Thế Huân, cậu uất ức hét lớn:

“Quần áo của tôi! Mau lấy quần áo cho tôi!!!”

“Quát cái gì? Ai cho cậu lớn tiếng với tôi!”

 “QUẦN ÁO!”

“Tôi nói con mẹ nó cậu không cần phải mặc nữa!”

Thế Huân vốn là thanh niên vô tư, người khác dám hét vào mặt anh sẽ chỉ khiến anh càng trở nên ngông cuồng, cũng không biết kiềm chế.

Hiện tại chỉ muốn xé xác người trước mặt, anh tiến đến túm lấy cánh tay Lộc Hàm kéo ra khỏi bồn tắm, không quan tâm thái độ của cậu mà lao vào chiếc cổ thanh mảnh kia, điên cuồng̀ cắn mút!…

END Chap 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro