Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng hồ điểm 11 giờ đêm, tiếng điện thoại bàn nơi cảnh sát trưởng Vệ Bình vang lên inh ỏi. Nhưng cũng như những đêm trước, điện thoại đổ đúng 5 chuông rồi ngưng. Vệ Bình cũng không cố gắng bắt nữa vì anh biết có bắt máy thì cũng không nhận được hồi âm.

Nhưng đặc biệt hơn, riêng hôm nay, đúng 29 phút sau điện thoại lại vang lên lần nữa. Nghĩ không phải có người quấy rối, Vệ Binh mới bắt điện thoại.

"Cảnh sát trưởng, anh không muốn biết chân tướng ba vụ mất tích gần đây sao?"

............

Khi Lâm Thâm chạy đến thì được báo Vệ Bình đã ra khỏi trụ sở từ một giờ trước. Tiếng tổng đài thuê bao không liên lạc được vẫn vang lên inh ỏi trên chiếc điện thoại anh cầm. Từ nãy đến giờ Lâm Thâm vẫn chưa tắt máy.

.............

Hắn ngồi đó, trên tay xoay nhẹ ly rượu, nhếch môi cười - "Những người mất tích cũng nên trở về đoàn tụ với gia đình rồi nhỉ?".

Hắn mở hộc tủ, rút ra một phi tiêu bằng bạc, không nhìn, hắn phóng thẳng vào những tấm hình được treo trên ngăn tủ trên cùng.

Nhìn tấm hình bị phi tiêu găm vào, hắn khẽ nhíu mày. Đây là con át chủ bài hắn muốn để dành đến cuối cùng. Nhưng quy tắc đặt ra, hắn không muốn phá bỏ.

"Đầu tiên cũng được, chỉ cần kết thúc cuối cùng nhỉ. Chọn được con chốt rồi, giờ chỉ còn đi trên ván cờ thôi".

Một giọng nói vang lên phía sau hắn: "Ngươi sẽ giết họ?"

"Giết? Để làm gì? Loài người là thứ ngu ngục và sân si, cứ để họ tự sinh tự diệt lẫn nhau"

Hắn bước ra ban công, trời đã bắt đầu hừng sáng. Trên chiếc ti vi hắn vẫn mở suốt đêm đang đưa bản tin buổi sáng. Nạn nhân thứ tư của hắn được phát hiện mất tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro