Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: 

Chương cuối, hơn 7k từ, cao H, 21+, khuyến nghị đọc khi có thời gian thư thả. (Fic đề cập đến sex toy, có thể tra cứu thêm về nipple clamps with bell, urethra sounding và anal beads.)

.

.

.

---Chương 15---

Dù đã đọc xong sách từ lâu, nhưng tự nhiên Cung Tuấn lại nhớ đến một câu trong cuốn tạp văn của Cổ Long: Nhân loại là loài động vật kỳ quái, có lúc lại coi bi thương và thống khổ như một sự hưởng thụ.

Sự bi thương và thống khổ đó có thể là về mặt tinh thần, cũng có thể là về mặt thể chất.

-

Điều đầu tiên Trương Triết Hạn nói với Cung Tuấn khi họ trở về tiệm may, đó là; anh muốn làm tình.

Anh muốn làm tình một cách đau đớn, chân thực và điên dại.

Cậu nói rằng anh không thể, anh đang bị thương, và anh đang hoảng loạn vì sợ rằng cậu sẽ không ở bên anh nữa. Cậu không muốn làm việc đó lúc này, cậu không muốn anh lên giường với những suy nghĩ sai lạc và hành hạ chính mình.

Cậu ép anh tắm rửa và băng bó lại cẩn thận những vết thương vẫn đang rỉ máu.

Nhưng anh lắc đầu, anh bảo rằng có tắm lâu đến đâu cũng không thể nào sạch được. Cung Tuấn, em không biết gì hết. Em ở ngoài ánh sáng nên em không thể hiểu. Em nghĩ rằng anh có thể thoát khỏi vòng vây kẻ thù bằng nắm đấm của mình ư? Em không biết anh đã bị đè ra để đổi lại sự tự do ư?

Cung Tuấn lắc đầu, anh nói dối. Nhưng giọng của cậu bỗng chốc khàn đặc. Những hình dung quái đản ập xuống, uốn éo trong não cậu.

Ừ, không giấu được em. Thực ra là không phải với Tần Tử Bình, mà là La Kiệt. Nếu như không làm, anh ta sẽ không đời nào để anh đi đến gặp em. Thế nên...

Dối trá! Anh đừng nói nữa! Em không thể tin lời anh vào lúc này!

Trương Triết Hạn im bặt. Thật sự không nói nữa. Anh lê chân qua mặt Cung Tuấn, bước từng bước lên cầu thang, đi vào phòng tắm.

Anh bật nước rất lớn, cố gắng át đi những tiếng thút thít tủi nhục.

Cậu không muốn anh. Không muốn anh. Không muốn anh.

Anh mở tung ngăn tủ để đồ trong phòng tắm, lần tay vào thật sâu, lách qua mấy cái chậu và những chai nước tẩy rửa, tóm lấy một cái túi đen.

Những món đồ chơi kích dục mà anh đã lén cậu mua về.

Kẹp đầu vú, que rung kích thích niệu đạo và chuỗi hạt nhựa nhét vào hậu huyệt.

Trong một lần làm tình, anh từng bảo cậu mút vú anh đi, nhưng cậu chỉ vê qua quýt bằng ngón tay, đến môi còn không chạm xuống.

Anh điên tiết kẹp siết lại hai đầu ngực, oán trách; thế này mà vẫn chưa đủ to, chưa đủ sướng hay sao?!

Cung Tuấn liên tục dộng nắm đấm vào cửa phòng tắm, quát lên rằng anh không được xối nước vào vết thương hở, mà chỉ được lau rửa vừa phải bên ngoài. Cậu sau đó dịu giọng hơn, bảo anh tắm thế là đủ rồi, Triết Hạn, mau ra đây để em giúp anh băng bó.

Thú vị thật, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng cậu thật rõ ràng, giữa tất thảy những âm thanh ầm ào này.

Nhưng chỉ rửa sơ bên ngoài thì không sạch đâu, anh lẩm bẩm. Đương nhiên là khi nãy anh đã nói dối cậu. Anh không thể để bất kỳ ai khác tiến vào cơ thể mình ngoài cậu. Nhưng điều đó không xóa đi sự thật rằng anh thấy mình bẩn thỉu. Anh đang đứng ngay trước gương, quấn chằng chịt những dải băng trắng thấm máu và xô lệch, đẫm nước. Anh giằng mạnh những dải băng, để mặc chúng rơi xuống chân mình thành một mớ giẻ rách. Hai cái kẹp vú trở thành hai điểm nổi bật nhất trên thân người, ngay cả giữa vô số vết sẹo cũ và những thương tích mới rực đỏ. Mỗi chiếc kẹp gắn một chiếc chuông nhỏ màu bạc. Anh rụt cổ lại, hoài nghi với hình ảnh phản chiếu của chính mình. Liệu anh có đẹp không?

Cung Tuấn đã mở được cửa phòng tắm bằng chìa khóa dự phòng. Nhưng tự nhiên, Trương Triết Hạn thấy rằng việc cậu có mặt hay không không còn quan trọng nữa. Anh đã ngồi xuống bồn cầu đóng nắp, dạng hai chân ra để nhét que kích thích vào lỗ sáo của mình. Anh biết cậu đang trợn mắt nhìn anh. Nhưng anh đã để thể diện trôi theo cái lỗ thoát nước dưới sàn nhà - có lẽ là đã trôi tuột đi từ lâu lắm rồi, nếu như người đứng trước mặt anh là cậu.

Ngẫm thử xem, có thằng đàn ông nào mà nơi này lại nhẵn thín lông? Từ sau cái lần cạo sạch đầu tiên ấy, Cung Tuấn cứ định kỳ vài ngày lại kéo anh vào phòng tắm, cạo đi hết những sợi lông mu mới chỉ nhu nhú mọc lên và thoa kem chuyên dụng khắp vùng kín, khiến lông gần như không còn mọc trở lại.

Cậu biến anh thành con búp bê của riêng cậu, vậy mà giờ cậu lại dám trợn mắt nhìn anh chơi chính mình ư?

"A... a... a...", anh cố tình không bặm môi, để những tiếng rên cứ thế bật ra, khi anh đỡ lấy dương vật và cắm cái que nhỏ đi từ trên xuống, lấp đầy niệu đạo mỏng manh, non nớt. Nó đau, nhưng suy cho cùng thì sau khi đã vượt qua được nửa centimet đầu tiên thì cảm giác đau lại không còn nữa. Thật khó miêu tả. Nếu như làm chuyện này một mình thì sẽ chỉ thấy kỳ dị, vô nghĩa. Nhưng khi banh chân ra trước mặt cậu mà tự cắm que, tự mở lỗ mình thì lại khác... Một tia điện rậm rật trong ống tiểu. Anh đã cắm sâu tới kịch điểm, nhưng tia điện râm ran thúc giục anh phải tiếp tục, không được ngừng lại. Anh cầm lấy cái mấu chặn que vẫn còn ở bên ngoài dương vật, và bắt đầu xoay xuống. Xoay miết. Động tác từa tựa như khi xoay tăm bông ngoáy tai, chỉ khác là anh đang ngoáy lỗ sáo.

... Địt mẹ, hóa ra bị người khác nhìn lại phê như vậy.

Tia điện chạy dọc xương sống, đại não tóe lửa.

Trương Triết Hạn ngửa thốc đầu ra sau, tóc rũ xuống. Miệng he hé, hổn hển thở. Dương vật thẳng tắp và nổi gân, thậm chí bắt đầu chuyển màu. Nhưng sẽ chỉ thế mà thôi. Anh đang tự chặn đường phát tiết của chính mình. Anh đang tự chơi mình nhưng đồng thời cũng tự bịt chặt không cho bản thân sung sướng. Cung Tuấn hẳn phải hiểu điều đó. Nhưng Trương Triết Hạn lại lừa cậu. Anh dùng chất giọng mỉa mai nhất để nói rằng, "Nói thật là sướng hơn khi làm với em. Lúc đè anh ra, em không bao giờ chịu để ý gì tới chỗ này, chứ đừng nói là chăm sóc nó. Em chỉ biết chăm chăm thỏa mãn nhu cầu của bản thân."

Anh nói mà không thèm nhìn biểu cảm của cậu.

Không đáp trả anh, Cung Tuấn hỏi; vẫn còn cái này, có chơi nốt không?

Giọng nói của cậu tựa như một tiếng vọng ảo giác.

Không hiểu cậu đang nói gì, anh trả lời đại, có, đoạn rung nhẹ ngực, để mấy tiếng chuông leng keng làm lời xác nhận.

Ngay lập tức, cậu quỳ sập xuống sàn nhà tắm, bàn tay dài vươn tới tóm nghiến lấy cái bắp đùi mật chắc nịch của Trương Triết Hạn đang đè trên nắp bồn cầu. Cậu vạch mông anh ra, không thèm nhìn thêm một giây, nhồi thẳng chuỗi hạt nhựa vào cái lỗ hồng rừng rực.

Vào rất nhanh, vào một lần cả chuỗi. Chín quả bóng cao su bóc bóc bóc liên tiếp bên trong trực tràng, lập tức nhồi chặt Trương Triết Hạn, xuyên một mạch đến điểm sâu nhất.

Mẹ kiếp, có thèm đến mấy thì cũng đừng toác ra như vậy chứ!?

... Cung Tuấn vừa nói đấy à? Vừa chửi đấy à?

Trương Triết Hạn cố nghển cổ lên, nhìn xuống đầu Cung Tuấn đang ở giữa hai chân mình.

Anh đáp trả.

Không toác ra, thì đéo bao giờ chứa nổi em.

...

Đây là một cuộc ganh đua vô nghĩa về khả năng nín nhịn mà cả hai người họ đều là kẻ bại trận.

Cung Tuấn đánh mạnh vào mông Trương Triết Hạn. Đồ dâm đãng. Cậu rít lên. Dấu tay ịn lên cái mông trắng - nơi duy nhất không có vết sẹo nào trên cơ thể Trương Triết Hạn. Đồ dâm đãng. Đồ hư hỏng. Đồ quỷ cái.

Cung Tuấn đánh đau, nhưng vẫn chẳng là gì so với những thứ đòn mà Trương Triết Hạn từng phải hứng chịu trong cuộc đời này. Anh không biết giả vờ để lấy lòng người khác. Có lẽ anh nên nhỏ một giọt nước mắt tội nghiệp. Nhưng không, anh lại bật cười, chê bai cậu. Em yếu như sên. Chẳng làm anh có cảm giác gì.

Anh đạp vào vai cậu, đạp mạnh đến mức Cung Tuấn ngã ra sàn nhà tắm ướt sũng. Quần áo cậu giờ cũng đã thành một mớ hỗn độn. Cậu cũng đã thành một mớ hỗn độn.

Bị đạp văng ra, cậu đột nhiên lại thu vào mắt toàn bộ cơ thể Trương Triết Hạn, lồ lộ và dâm dục đến mức không thể là sự thực.

Anh đã buông tay khỏi dương vật, để mặc cho nó tự đứng thẳng với cái que đã cắm vào hết mức. Nhưng hết mức là thế nào? Cung Tuấn không hình dung nổi. Nó đang tự rung tại chỗ. Cậu thậm chí có thể nhìn thấy sự rung lắc của nó. Cậu thậm chí cảm thấy dương vật của chính mình đang đau buốt từ bên trong.

Và hai cái kẹp vú cũng rung bần bật.

Nó không tự rung, mà là anh cố tình lắc ngực cho nó rung. Những cái chuông kêu leng keng leng keng không ngừng. Ma quái. Quỷ dị. Âm thanh tẩy não, đè lấp mọi dòng suy nghĩ yếu ớt.

"Anh giống như một con quỷ, đúng không?", giọng nói của Trương Triết Hạn giống như một giống dây leo, len lỏi giữa mê trận của tiếng chuông, để bắt lấy Cung Tuấn ngay lúc cậu hoảng loạn nhất. Anh ban cho cậu một chỗ để níu vào, "Nhưng anh chỉ là con quỷ của riêng em."

Anh thấy mắt cậu đã đục đi và cậu đang gượng đứng thẳng dậy, bắt đầu cởi quần một cách đờ đẫn.

"Hay là để anh mút cho em?", anh gợi ý, vặn vẹo người đứng lên khỏi bồn cầu, không che giấu biểu cảm đê mê gợi dục khi sự chuyển động lập tức tạo ra một luồng sóng điện chạy dọc cơ thể lõa lồ. Que niệu đạo đâm xuống và chuỗi hạt nhựa thọc lên, cùng lúc đỉnh mạnh vào tuyến tiền liệt, đem lại một thứ khoái cảm biến thái đến nỗi Trương Triết Hạn chợt rên lên như thú vật.

Lạy chúa.

Anh vồ lấy bắp đùi Cung Tuấn.

Anh lại đẩy cậu ngã xuống. Lần này đã trần truồng. Anh chúi xuống theo cậu. Anh chống tứ chi trên mặt sàn và anh bò vào giữa hai chân cậu như một con mèo hoang dại, với cái lưng võng xuống và cái mông vểnh lên, cong vút.

Rồi đột ngột, anh phóng tới, dùng cả hai tay tóm lấy dương vật thô cứng của cậu, và liếm.

Anh chỉ thè ra một chút đầu lưỡi và tập trung ở đỉnh. Anh vờn quanh lỗ sáo và cố đẩy lưỡi vào sâu nhất có thể. Nhưng anh không thể làm được điều như anh tưởng tượng. Lưỡi của anh không phải một cái que. Anh ấm ức; đáng ghét, đáng ghét, người ta muốn em cũng được thử cảm giác mà. Anh ngước lên, chớp mắt nhìn Cung Tuấn; anh muốn bé cũng được sướng như anh, như cái cảm giác của anh hiện giờ, có một cái lông vũ bên trong đó, cù em, chọc em, rồi lại gãi ngứa cho em...

"Anh cảm thấy gì, thì em cũng đang cảm thấy y như thế."

Cung Tuấn chợt lên tiếng. Giọng nói của cậu mang theo cảm giác chân thực đến mức Trương Triết Hạn mặc định đó là sự thật mà không hề thấy vô lý.

"Để em chỉ anh cách này, thì anh cũng sẽ giúp em được sướng thôi."

Cung Tuấn chợt đứng dậy, bật công tắc đèn sưởi trên đầu bọn họ. Thứ này sẽ hâm không gian chật hẹp trong nhà tắm thành kiểu khí hậu của rừng rậm nhiệt đới. Nóng, ẩm, và ngộp thở. Cậu kéo giật cái khăn tắm sạch trên móc xuống, trải nó ra nơi ít nước đọng nhất trên sàn rồi nằm ra đó. Cậu là người nằm dưới.

"Anh có thể tiếp tục", Cung Tuấn chỉ vào dương vật vẫn đang sưng lên của mình, "Nhưng quay cái đít lại đây."

Mọi thứ dần trở nên mông lung. Nhưng Cung Tuấn không bắt Trương Triết Hạn phải suy nghĩ. Vừa dứt lời, cậu kéo tay anh, làm anh ngã đè lên người cậu. Cậu xoay anh như xoay một chiếc gối ôm, cho anh đặt đầu ngay trên bụng mình còn hai đùi anh thì choãi sang hai bên, gần như kẹp lấy đầu cậu. Trương Triết Hạn vội trườn xuống, bắt lấy dương vật Cung Tuấn cho vào miệng, cứ như thể làm vậy sẽ nịnh được cậu tha cho anh. Nhưng Cung Tuấn đã tóm lại hai cái đùi toan lết đi. Và từ chỗ bắp đùi, cậu lẹ làng lần tay vào trong háng Trương Triết Hạn, bắt lấy con quỷ nãy giờ cứ rung loạn trêu ngươi mình. "Cho em chơi với", cậu rù rì, "Anh sướng, em cũng sướng."

Cậu nắm lấy hai hòn dái của anh bằng tay trái, còn tay phải vươn lên cao hơn, cầm vào cái mấu chặn bên ngoài của que niệu đạo.

Cậu bắt đầu ngoáy.

Trương Triết Hạn hét toáng lên hoảng hốt khi nhận ra việc mà Cung Tuấn đang làm. Nhưng cậu đã giữ chặt anh, và mọi cử động liều lĩnh trong lúc này đều có thể khiến anh gãy gập. Thì ra là sướng như vậy; Cung Tuấn nói hiền hòa; nhưng mà rốt cuộc là sâu đến đâu thế anh?

Cậu không mong đợi câu trả lời từ một Trương Triết Hạn đã bắt đầu thè lưỡi ra thở dốc. Cậu quyết định tự tìm đáp án bằng cách vừa ngoáy vừa nhấp lên nhấp xuống cái que thép để ước chừng. Cứ mỗi lần cậu hơi kéo cái que lên, Trương Triết Hạn lại hít vào thật sâu, như sắp sửa thở ào ra một hơi giải thoát. Nhưng không có sự giải thoát nào cả - đương nhiên vậy, Cung Tuấn ác ý nghĩ khi quan sát vẻ mặt ngóng đợi của anh - rồi sập tay xuống, đỉnh thẳng vào tuyến tiền liệt của Trương Triết Hạn, ép anh bật ra một tràng ứ nghẹn như bị bóp cổ.

Cậu xoa nắn cái túi da đã căng trướng lên, sắp vỡ.

Trương Triết Hạn không thể liếm cho cậu được nữa. Anh chỉ có thể cầm hờ lấy dương vật cậu, giống như đang níu vào một cây cọc cứu sinh, chứ chẳng hề chăm sóc nó như hứa hẹn ban đầu. Nhưng cậu không bắt bẻ anh. Cậu rộng lòng bảo; Triết Hạn ơi, em sắp ra rồi. Dù không được chơi đồ như anh nhưng nhìn anh vui là em cũng sung sướng lắm. Đây, anh xem... Em ra này. Ôi. Anh, anh mút cho em được không? Bù cho em không được thử món đồ kỳ diệu này...

Trương Triết Hạn ngơ ngẩn làm theo lời Cung Tuấn. Dòng tinh nóng hổi của người tình luôn có cái mùi cám dỗ khó tả. Anh vội vàng liếm ngược lên, rồi mút thẳng từ lỗ, hòng cho không một giọt nào rơi ra ngoài được. Cung Tuấn không ngờ rằng Trương Triết Hạn sẽ hút lên như thế, cảm giác bị ép chặt thít lại đột ngột ở đoạn đầu khiến cậu bị giật mình, buột ra một tiếng chửi thề thô tục.

Dẫu biết cậu không chửi mình, nhưng Trương Triết Hạn bỗng chốc lại tủi thân, trào nước mắt. Anh cố gắng mút sạch cho cậu, rồi anh gục xuống ôm đùi cậu, khóc rưng rức. Tuấn, Tuấn, anh cũng muốn ra. Em cho anh ra đi, em muốn anh làm gì cũng được. Đừng mắng chửi anh nữa, anh chỉ muốn em yêu anh thôi.

Cung Tuấn gật đầu, dù cho Trương Triết Hạn không nhìn thấy; em giúp anh mà, bé yêu, nào, đừng khóc.

Cậu nhẹ nhàng xoay que thép, chậm rãi rút nó ra khỏi dương vật tím ngắt của mèo nhỏ tội nghiệp. Người nằm trên anh bặm môi căng thẳng. Cả người gồng cứng. Thậm chí Cung Tuấn đã thả rơi cái que xuống sàn và nó đã lăn lên những tiếng lạch cạch, nhưng Trương Triết Hạn vẫn bặm chặt môi nín nhịn. Cung Tuấn khẽ khàng đỡ lấy tiểu Hạn, chủ động nghiêng đầu để ngậm lấy anh. Không nói được nữa, cậu vỗ nhẹ vào đùi Trương Triết Hạn ba cái, rồi cũng bắt chước anh, cậu hút lên.

... Nó giống như một đập nước bị vỡ.

Trương Triết Hạn gục đầu xuống chân Cung Tuấn, giấu mặt đi. Anh không thể kiểm soát nổi. Dương vật anh ào ạt tuôn. Man dại đỉnh vào họng Cung Tuấn mà không biết xấu hổ. Nó giật loạn lên trong miệng cậu, tuôn ra tinh dịch đặc sệt và nồng tanh. Thứ mùi bẽ bàng ấy xộc ra khắp căn phòng. Trương Triết Hạn òa khóc. Anh cào lên chân cậu. Buông anh ra. Buông anh ra. Anh cào rách chân cậu mà cậu vẫn không chịu buông ra. Anh không thể nói. Anh nức nở và cố ngăn cậu lại bằng móng tay. Nhưng Cung Tuấn vẫn giữ chặt anh trong miệng, đều đặn nuốt xuống. Cậu ôm lấy hai đùi anh, mân mê da thịt anh nóng rực. Cậu nghiêng đầu, liếm láp. "Vậy mà đã hết rồi", cậu nói nhẹ nhàng, thè lưỡi vờn khắp thân anh, luyến tiếc từng giọt nhễu ra mà cậu chưa kịp nuốt vào trong bụng. "Triết Hạn không cần kiềm chế", cậu nói nhỏ vào lỗ sáo run rẩy, "Em vẫn còn chưa no."

Trương Triết Hạn cảm thấy hai tay Cung Tuấn di chuyển. Từ đùi, chúng chậm rãi lần ra sau theo một điệu ve vuốt lấy lòng. "Dịch người xuống một chút, mèo con", cậu thì thầm, "Để em xem cái đuôi của anh nào."

Không còn năng lực suy nghĩ, và vì cảm giác có lỗi, Trương Triết Hạn vội vàng làm theo lời Cung Tuấn. "Ưm, ưm", anh gật đầu lia lịa, phát ra những âm thanh ngoan ngoãn. Anh cố gắng trườn xuống, trườn xuống, và đụng vào cằm cậu.

"Được rồi, để em làm tiếp", cậu cười, động viên anh bằng những cái nắn bóp bằng cả mười đầu ngón tay. Mông anh đang kê ngay dưới cằm cậu. Quả đào tiên tròn mềm mà cậu sẽ vắt ra thành nước... Trương Triết Hạn vẫn đang nuốt trọn chuỗi hạt nhựa trong trực tràng. Cái khuyên thò ra ở lỗ huyệt giật lên giật xuống theo những nhịp xoa bóp vần vò của Cung Tuấn. Và những hạt nhựa tròn bên trong xô đẩy, dồn ép nhau, liên tục hiếp đáp thành vách của Trương Triết Hạn.

"Có vẻ thích nhỉ?", Cung Tuấn nhận xét lạnh lẽo, "Được phục vụ cả trong lẫn ngoài..." Cậu ngày càng vắt mông anh mạnh hơn - dồn toàn sức vào mười ngón tay lẫn hai lòng bàn tay điên cuồng miết, cấu và bóp chặt. Những dấu đỏ càng lúc càng hiện ra rõ nét, ghê rợn.

Cậu đang ghen.

Tiếng ư ử thút thít kia là vì thứ đồ chơi dâm dật trong lỗ huyệt...

Tại sao anh cứ nhất định phải ép cậu?

Anh không thể hiểu là cậu chỉ muốn đối xử với anh thật nhẹ nhàng sao?

Cậu tát mạnh vào mông anh.

CHÁT.

CHÁT.

Cậu lôi tuột chuỗi hạt ra. Quăng nó thật mạnh vào tường. Nguyền rủa nó.

Cậu đẩy lưỡi vào bên trong. Liếm cái huyệt tím hồng khát dục.

Cậu cố gắng đẩy lưỡi vào thật sâu. Anh la hét. Nhưng anh càng la hét, cậu càng gấp gáp đẩy lưỡi vào sâu hơn nữa. Cái hầm bình thường chật hẹp kiêu ngạo, vậy mà giờ lại thênh thang..., cái gì cho vào cũng trôi tuột. Cậu sốt ruột cong lưỡi lên, liếm láp, hầu hạ anh. Cậu cố ôm mông anh dồn xuống, đè lên mặt cậu, để cậu có thể mút liếm anh thật kỹ và xóa đi cảm giác cao su nhừa nhựa của thứ đồ chơi kinh tởm. Cậu mừng rỡ nhận thấy anh hơi siết lại, dần phản ứng với đầu lưỡi cậu. Làm ơn, Triết Hạn, anh làm ơn hãy để ý tới em. Cậu khẩn khoản nghĩ và cật lực sục sạo bên trong tiên tử với một cố gắng bù đắp mà cậu hy vọng là không quá muộn. Em sai rồi, em sai rồi, đừng bao giờ làm thế này với em nữa. Anh không thể bao dung bất kỳ thứ gì khác ngoài em.

... Quá nhiều thứ cảm xúc hỗn loạn.

Cung Tuấn hối hận, tủi thân, bực tức, bất lực.

Cậu không tài nào đi vào sâu hơn được nữa.

Trương Triết Hạn lại hét lên. Em thôi đi. Em thôi ngay đi! Anh không thích thế!

Bên trong đang co thắt dữ dội, như thể muốn ép nghiến lưỡi Cung Tuấn, hoặc là rút ngược nó lên. Vì thế này rõ ràng là chưa đủ.

Chưa thể đủ.

Cung Tuấn hổn hển thở. Cậu rút khỏi anh. Anh khóc rấm rứt. Anh nói anh không thích. Cậu gào lên. Em mới là người phải khóc!

Cung Tuấn không còn cố đọc suy nghĩ của Trương Triết Hạn. Không còn để tâm đến những vết thương của Trương Triết Hạn. Nếu như sự để tâm của cậu khiến anh từ chối cậu, vậy thì cậu sẽ đạp lên tất thảy những suy nghĩ dư thừa, ngu dốt, đần độn đó.

Cậu vùng người lên - cùng với Trương Triết Hạn. Cậu vác anh lên vai, lao ra khỏi căn phòng tắm bức bối đang ép cậu phải phát cuồng.

Nhưng phòng ngủ cũng không hề khá hơn, không hề khá hơn một chút nào.

Mùi tình dục nồng nặc đã xâm chiếm từng ngõ ngách của căn nhà. Cung Tuấn ném Trương Triết Hạn xuống giường, rồi lập tức banh hai chân anh ra, không để người kịp có một giây để thở. Con mẹ nó. Cái lỗ thật sự đang mở. Không có một cái đéo gì ở bên trong nó vậy mà nó vẫn mở ra. Hun hút. Tham lam hơn cả một con nghiện. Từ vị trí đứng, cậu nhìn xuống người nằm ngửa trên giường mà không thể tin vào mắt mình.

Cậu lao phập vào.

Trương Triết Hạn ré lên. Chửi rủa. Dương vật vừa cao trào một màn kịch liệt giờ lại dựng thẳng tắp như chưa từng được thỏa mãn. Cung Tuấn điên tiết, tóm lấy chân Trương Triết Hạn kéo ngược lên, rồi dồn lực đè hai bắp đùi xuống thật sát ngực anh, bắt anh phải dựng hất mông lên cao trong tư thế tự ôm lấy chân mình.

"Tự ôm chân đi, vểnh cái đít lên."

Quá khó để làm cái chuyện bẽ mặt đó trong khi đã bị cắm một con quái vật vào trong người.

Nhưng Trương Triết Hạn lại làm được.

Anh nghiến răng, nhưng anh nghe lệnh Cung Tuấn. Anh giơ chân ngược lên mặt, tự ôm lại cho chắc, đồng thời giơ trọn cái mông sưng tấy lên cao cho người kia dễ bề hành hạ.

Một hành động hoàn toàn phơi mình. Quy phục.

Cung Tuấn khen.

Ngoan lắm.

Cậu không thèm lần tay cho cặp mông mẩy tách ra. Cậu cứ thế mà đẩy mình ních vào. Tận hưởng cảm giác da thịt căng nộn của Trương Triết Hạn chậm chạp chèn lên mình và dần dần nuốt mình xuống, mất hút vào chỗ mông thịt đẫy đà và cái hầm sâu hút vô tận.

"To quá", Trương Triết Hạn nấc lên, "Sao mà lại to như thế?"

"Nhưng không to thì sao thỏa mãn được anh?"

Sự đối thoại khi làm tình là một thứ kịch nghệ không thể hiểu theo nghĩa bề mặt.

"Nhưng mà lạ lắm, Tuấn ơi, anh... sao... sao em không vào hết?"

"Vì anh chưa xin em."

Vì anh đang bóp em rất sướng và em muốn tận hưởng cảm giác này thật kỹ càng trước khi nghiền nát cái mẩu thịt nhỏ của anh. Nhưng Cung Tuấn chỉ nghĩ, mà không nói cho Trương Triết Hạn nghe điều đó. Cậu cố tình chỉ vào hơn một nửa. Để Trương Triết Hạn phải miệt mài co rút và cọ xát vách thịt với dương vật nóng hổi mà anh say đắm. Anh vặn vẹo eo, cố gắng tự kéo cậu lên cao. Nhưng kích cỡ quá khổ của Cung Tuấn không phải thứ mà anh có thể tự ăn được. Ngứa quá. Cảm giác không được nhồi chặt nó chưng hửng và cồn cào còn kinh khủng hơn là trống rỗng hoàn toàn. Anh cố sức co thít nhanh hơn, mạnh hơn. Nhưng Cung Tuấn không chịu tiến thêm một phân nào. Anh định buông chân xuống để dùng được nhiều sức hơn, nhưng vừa thấy anh toan làm thế, cậu đã gầm gừ. "Cấm động."

Cậu sẽ không nói cho anh biết rằng, cái hầm của anh đã chặt siết trở lại - y như một cái hầm trinh. Cậu sẽ không nói cho anh biết cơ thể anh thần tiên ra sao và cậu ngàn đời không thể nào thoát nổi bùa chú trói buộc vô hình mà anh đã giáng xuống cậu ngay từ giây đầu tiên gặp gỡ.

Sẽ không, nếu như anh vẫn bướng bỉnh không chịu nhận lỗi, không biết lấy lòng.

...

Leng keng. Leng keng.

Tiếng chuông lảnh lót lại vang lên, đột ngột.

Cung Tuấn ngơ người. Cậu tưởng như mình đã quen với âm thanh quỷ dị đó đến mức không còn để ý tới nó nữa. Thế mà bây giờ, nó lại rung loạn lên trong tai cậu.

Cậu nhìn xuống.

Trương Triết Hạn không nghe lời cậu. Trong mấy giây cậu nhắm mắt tận hưởng màn bóp vuốt đầu khấc bên trong cái hầm dâm đãng, anh đã chống hai chân xuống nệm, dạng banh ra, và dùng đôi tay tự do gỡ xuống hai cái kẹp đã gò siết hai đầu vú suốt cả buổi tối.

Anh giơ cao hai cái kẹp trước mắt cậu. Rung chúng lên. Những cái chuông lắc loạn.

Meo... meo...

Anh kêu.

Anh thả những cái chuông xuống. Nệm giường nuốt trọn âm thanh.

Im ắng.

Anh chậm chạp sờ tay trở lại cái nơi không còn bị kìm kẹp. Những đầu ngón trỏ và giữa đặt hờ lên bầu ngực đang nhanh chóng rực lên, sưng tấy.

Hai đầu vú nhọn hoắt lại giữa hai bầu ngực nhô cao như đuôi quả chanh vàng.

"Không... không được to như ngực con gái", anh thẹn thùng nói, cố gắng đẩy cái bầu cho nó nhô cao hơn một chút, "Nhưng em... chồng ơi, em... em có muốn mút thử không?"

Trương Triết Hạn không dám nhìn mặt Cung Tuấn. Anh sợ lắm. Anh vội nghiêng đầu, vùi vào gối chăn. Nhưng Cung Tuấn đã kịp nhìn thấy một giọt lệ nháng lên.

Đầu vú Trương Triết Hạn sưng đỏ, vừa to lại vừa nhọn, ngon mắt hơn vạn vật trên đời.

Cung Tuấn vục xuống.

Cậu ngã đè lên anh. Dương vật thúc vào lút cán cùng lúc với thời điểm cậu húp xụp một bên ngực vợ mình.

Vợ.

Cậu vội vã sờ ti vợ. Cái đầu ti bị phơi ra mà cậu chưa thể mút liếm ấy. Ôi. Vú vợ cậu vừa mềm vừa thơm mát. Cậu đánh lưỡi thật nhanh và gẩy cho đầu ti cưng cứng nhún nhảy trong miệng cậu. Bên ngực chưa kịp liếm thì được cậu bóp ép vào bằng cả lòng bàn tay khum chặt. Ôi không. Nếu chỉ bóp thế này thì đầu ti vợ tôi lại không được chăm sóc. Cung Tuấn hoảng lên, lại lùi tay xuống, chỉ để lại ngón cái và ngón trỏ để bóp bóp đầu ti Trương Triết Hạn. Ôi trời ơi. Cậu rỉ ra. Cậu rên lên. Cậu cố gắng đổi bên, để liếm cái bên ngực cậu chưa được liếm và vân vê cái đầu vú cậu chưa được cấu. Cậu liên tục rỉ ra. Chậm chạp. Cậu rỉ ra nhưng cậu vẫn liên tục to lên.

Cậu gấp gáp thở trên ngực Trương Triết Hạn. Cậu vùi mặt mình vào giữa cặp ngực bồ tát đang không ngừng vỗ vào má cậu...

"Chồng ơi, cảm ơn em", Trương Triết Hạn rót mật vào tai Cung Tuấn, anh đã khẽ khàng kéo cậu lên và ôm ghì cậu xuống vai mình từ lúc nào. "Triết Hạn chỉ ước là bé mèo của em, Triết Hạn ước gì mình có đủ tám cái ti cho em sờ thỏa thích."

Anh buông ra những lời dâm đãng trong khi khéo léo đu chân quắp lấy hông Cung Tuấn. "Ưm~", anh rên thánh thót bên tai người tình, thè cái lưỡi nhỏ vờn quanh lỗ tai mềm của cậu bé mắt nai yêu anh bất chấp mọi phán xét và định kiến. "Hay là mình sinh một đứa con, em nhé? Em đâm cho anh sưng bụng rồi anh sẽ chẳng thể đi đâu cả, chỉ có thể vùi mình vào lòng em mà chờ cho Tiểu Tuấn Tuấn ra đời..."

"Ngốc nghếch", Cung Tuấn bật cười, "Bé có phải là phụ nữ đâu."

"Nhưng bé thích đẻ con cho chồng mà", Trương Triết Hạn bĩu môi, nũng nịu chảy theo xưng hô mới và dán môi mình lên má Cung Tuấn. Cậu lại cười, lần tay đỡ lấy gáy và vai anh, rồi nghiêng đầu, cuốn anh vào một nụ hôn triền miên và say đắm. Cậu vừa quấn lấy cái lưỡi mèo nhu thuận vừa nấc thật nhanh vào cái huyệt non của vợ nhỏ. Sao có thể để cho vợ mình đói khát được? Cung Tuấn thầm nghĩ, và dồn sức lấp đầy Trương Triết Hạn đến mức anh phải khẽ cắn vào lưỡi cậu khi cái điểm sướng bị vật thô to của chồng nghiến ép. Anh hờn dỗi, "Làm đau người ta rồi, ác thế!", rồi lại bặm chặt lấy môi Cung Tuấn, ngấu nghiến hôn. Đấy, đến giờ này mà vẫn còn nói năng rành mạch! Cung Tuấn tát yêu má Trương Triết Hạn, rồi chậm rãi điều chỉnh tư thế để cậu có thể vừa hôn con quỷ nhỏ này, vừa đẩy vào trong anh dồn dập hơn.

"Đau thì mới sưng bụng được", cậu trêu chọc, rồi bắt đầu tăng tốc - cả về hôn lẫn thao tác nơi thân dưới. Cậu quyết không cho Trương Triết Hạn nói ra được điều gì có nghĩa. Cậu mút lấy lưỡi con mèo. Cậu lần hai tay xuống, rờ rẫm lần sờ khắp khuôn ngực anh và cái eo nhỏ phẳng lì của anh. Nơi này mà to lên thì cũng cưng lắm. Cậu nghĩ. Rồi cậu cố đỉnh lên để xem mình có chọc được vào ổ bụng của anh không. Vẫn phẳng lì. Cậu hơi thất vọng. Cậu hôn anh sâu hơn và cậu đâm anh mạnh hơn. Trương Triết Hạn hốt hoảng rụt lưỡi, bật rên lên một tiếng ngoeo. Mẹ kiếp. Mẹ kiếp. Anh kêu như một con mèo động dục. Cung Tuấn điên cuồng đâm tới. Trương Triết Hạn cào loạn lên lưng cậu. Bàn chân anh co quắp. Anh há miệng cắn phập vào vai Cung Tuấn. Cậu rít lên.

Trương Triết Hạn hoảng sợ, vội vã nhả ra, òa khóc. Triết Hạn không cố ý! Anh muốn hét lên như vậy, nhưng âm thanh anh phát ra chỉ là một tràng ú ớ nức nở rồi nghẹn ứ, khi Cung Tuấn lập tức trừng phạt anh bằng cách bóp nghiến lấy dương vật bị bỏ quên nãy giờ, đang phơi ra trên bụng nhỏ trong trạng thái rỉ dịch tràn trề.

Cậu bóp chặt, không cho anh tự sướng, và tiếp tục nấc vào cái động thảo hiền vừa đủ rộng để chồng vào hết, vừa đủ chặt để chồng được ấp ôm ấm sực. Cứ đâm lên vài nhịp vừa phải cho anh kịp thở là Cung Tuấn lại lao phập vào một lần hết lực, khiến người nằm dưới giật thót lưng lên, hét toáng gọi giường. Những tiếng kêu á-á-á liên tiếp của Trương Triết Hạn càng lúc càng vút cao. Ngay cả ở những nhịp đâm khá nông mà anh vẫn rên rỉ, hốt hển. Rên ngọt đến mức Cung Tuấn chỉ có thể diễn giải đó là một sự thúc giục cậu mau làm nhanh hơn và mạnh hơn, chứ không thể nào là ngược lại. Cậu không dừng. Cậu dập vào anh, đâm xuyên cơ thể anh như thể đang điên cuồng thêu những dấu ấn chủ quyền lên kiệt tác của riêng mình. Cậu nhìn anh. Trán anh chảy mồ hôi thành giọt và đôi má anh bừng bừng sắc đỏ. Anh mê dại nhìn cậu. Không còn bất kỳ một tia lý trí nào. Một dòng nước trong còn đang nhễu ra từ cái miệng nhỏ vẫn tiếp tục hé dù không còn được hôn nữa. "Cho anh...", anh mấp máy môi, gần như nói không ra tiếng, "Chồng ơi, anh sắp vỡ rồi..."

Cái gì vỡ? Là dương vật vỡ tung trong tay Cung Tuấn? Là cái bụng vỡ ra vì Cung Tuấn đã điên cuồng đâm ngược lên cả nghìn lần? Hay là trái tim vỡ ra vì không thể nào chịu nổi tình yêu choáng ngợp, cuồng điên này?

... Nhưng không có gì vỡ cả.

Cung Tuấn bắn. Cậu cho Trương Triết Hạn mọi thứ cậu có thể cho anh. Tinh dịch nóng hổi mạnh mẽ bắn thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể Trương Triết Hạn và nhanh chóng chảy tràn, xoa dịu mọi tổn thương dằn vặt mà vách động tội nghiệp đã phải chịu đựng. Vợ cậu ư ử rên thỏa mãn khi cậu lưu lại trong anh thêm một chút, trước khi nhẹ nhàng rút ra và chặn lại cái lỗ hồng bằng bàn tay cậu dịu dàng. "Ừ, đừng để nó rỉ ra", Trương Triết Hạn nghẹn ngào, cảm nhận bàn tay ấm nóng của Cung Tuấn đang che lại cho mình, chắn cho không một cơn gió nào có thể làm lạnh và làm xót huyệt nhỏ vẫn đang run rẩy. Và bàn tay còn lại của cậu cũng đã ngừng bóp chặt anh, mà xoa êm và gãi nhẹ cho anh rì rào chảy ra một tia sữa. Anh thẹn, mắng cậu không được mút tay, nhưng chồng anh giờ giống như một em bé, giả vờ tròn xoe mắt và trầm trồ mút mát từng giọt dịch trắng chảy quanh những ngón tay thon dài.

Cậu ngả xuống hôn anh và dần dần rút cả hai bàn tay đẫm tình lên, xoa mơn man bụng anh cho đến khi nơi ấy phủ đầy tinh dịch của cả hai người.

"Bé yêu", cậu rù rì, "Vợ em là tuyệt nhất."

Vợ nhỏ nũng nịu nép vào ngực cậu, khi cậu cuốn anh vào một cái ôm mà họ giống như hai sợi dây leo xoắn xuýt vào nhau. Lửa tình vẫn rừng rực. Hai đầu ngực nhọn vẫn vô thức áp vào người Cung Tuấn một cách khêu gợi và Trương Triết Hạn rướn cổ, cà răng lên yết hầu nam tính của chồng mình. "Anh không thích bị từ chối", Trương Triết Hạn dài giọng, "Anh không sợ đau, thế nên em không bao giờ được từ chối anh."

Cung Tuấn cười xòa, "Chồng hứa. Ý vợ thế nào, em sẽ theo vợ cả." Cậu để cho Trương Triết Hạn hờn dỗi day cắn cổ mình, mút ra những dấu hôn rực đỏ. Cậu ôm lấy mông anh, xoa theo những cung tròn êm ái và chầm chậm, rồi lén lút lần ngón tay trỏ đến gần cái huyệt vẫn đang co thắt rất tình.

Cậu nghịch ngợm đưa ngón vào, ngoáy nhẹ.

"Ngủ một giấc, rồi sáng mai làm tiếp, bé chịu không?"

Trương Triết Hạn không trả lời.

Chỉ lườm cậu.

Rồi kêu meo một tiếng.

.

.

.

.

.

.

.

Dù ban đầu Cung Tuấn có ý định giữ nguyên trạng bộ trường bào lấm lem máu, vì tất cả những ý nghĩa và vẻ đẹp gắn liền với nó, nhưng sau cùng, cậu vẫn nghe theo Trương Triết Hạn, giặt sạch chiếc áo và trả nó về nguyên trạng. "Anh muốn mặc lại chiếc áo này vào nhiều dịp khác nữa", Trương Triết Hạn bày tỏ, "Anh không muốn nó bị dính chặt với những thứ bạo lực."

Cung Tuấn vâng nhẹ nhàng, đưa cho anh bộ quần áo sạch sẽ đã được gấp gọn. Áo hoa thêu chỉ vàng. Anh cất nó vào tủ quần áo của riêng mình - chiếc tủ mới tinh làm từ gỗ tần bì mà Cung Tuấn nhờ người quen đóng, kê kế bên tủ đồ của cậu. Ngoài vài ba bộ đồ cũ mà Trương Triết Hạn chuyển từ va li sang, toàn bộ tủ quần áo đang dần được lấp đầy bởi những thiết kế mà Cung Tuấn may riêng cho anh, dù là áo đông hay áo hè, dù là đồ dạo phố hay trang phục cho những sự kiện đặc biệt... Quần áo cứ được Cung Tuấn đặt vào trong tủ mà không cần qua ý kiến của Trương Triết Hạn, nên đôi khi, anh sẽ hơi nheo mày nếu thấy vài ba bộ đồ nữ lẫn vào chỗ cất quần áo ngủ - một cách kín đáo.

Dĩ nhiên, Cung Tuấn không bao giờ nài ép anh mặc một món đồ nhất định nào. Nhưng có những đêm, nếu như cậu trườn vào chăn khi mắt đã díp lại, vòng tay sang và chạm vào những viền ren mềm mại, tim cậu vẫn sẽ nhún nhảy tươi vui và cậu liền lật chăn lên, để ánh đèn ngủ soi tỏ chàng tiên đang nằm cong người chờ mình trong chiếc váy đen mỏng tang gợi tình. Trương Triết Hạn đang mơ màng ngủ, nhưng tỉnh giấc rất nhanh khi gió lạnh ùa vào và biết rằng Cung Tuấn đang dần nuốt trọn anh - bắt đầu từ ánh mắt. Anh sẽ giả bộ vươn vai, chỉnh lại thế nằm đẹp nhất. Anh không tiếc lời khen, anh bảo rằng cậu may đồ nữ rất đẹp và sẽ thật tiếc làm sao nếu như anh không thể mặc váy lên người và chơi với cậu.

Đối diện với những câu nói đùa bỡn ấy, Cung Tuấn lại luôn thành thật; Triết Hạn ơi, những bộ đồ này chỉ đẹp khi anh là người mặc.

Trời vẫn lạnh lắm, cậu vội phủ mình lên Trương Triết Hạn, trở thành một tấm chăn sưởi ấm cơ thể của anh. Váy áo sẽ luôn xộc xệch đi, phần nhiều là vô tình, nhưng cũng có đôi lúc là cố ý, khi anh để dây áo rơi trượt xuống, mời cậu lưu lại những dấu hôn trải từ xương quai xanh xuống bầu ngực đầy... Ký ức và cảm nhận về thời gian luôn mịt mờ khi anh ở bên dưới cậu. Ví dụ như, anh không còn nhớ gì nhiều về sự kiện ở Chuyết Chính Viên, không còn nhớ mình đã bước đi thế nào và hàng trăm con người đã nhìn mình ra sao. Anh thậm chí còn không biết rõ La Kiệt rốt cuộc đã phản ứng thế nào khi Cung Tuấn không cho anh ta đòi người. Họ đã nói về việc thêu hoa hồng trên chiếc áo Lam Ưng. Chà, thật cầu kỳ. Anh không vứt đi, nhưng cũng sẽ không bao giờ khoác lên người chiếc áo đó nữa. Cung Tuấn có thể làm bất cứ điều gì cậu thích.

"Làm tình nhiều quá thì sẽ ngốc đi...", Trương Triết Hạn chợt nói một cách lo lắng. Cung Tuấn bật cười, không hiểu vì sao bạn nhỏ của mình thỉnh thoảng lại nảy ra những suy nghĩ từ thinh không rơi xuống như vậy, dù rằng cậu luôn thấy anh đặc biệt dễ thương khi bận tâm về việc yêu quá nhiều. Anh lo lắng, trong khi vòng tay níu lấy Cung Tuấn, ưỡn cổ ra cho cậu cắn và nũng nịu cọ eo vào thân dưới cậu.

"Cũng không cần phải quá thông minh", cậu lơ đãng đáp, "Mà đằng nào cũng không quá nhiều, em đâu thấy quá nhiều..."

Khác với Trương Triết Hạn, Cung Tuấn có thể ghi nhớ từng chi tiết của ngày tuyết trắng ấy, ghi nhớ từng khoảnh khắc anh hóa thân thành đóa hồng rực đỏ và ngã vào lòng cậu, trở thành người của cậu mãi mãi. Những phóng viên đến sự kiện đã bối rối đến mức không thể giơ máy ảnh lên khi Lam Ưng xuất hiện, và đương nhiên là không kịp chụp bức ảnh nào của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn. Nhưng điều đó không quan trọng. Cậu không cần anh được lưu lại trong ống kính của bất kỳ ai.

Anh quờ tay sang ngăn kéo đầu giường, lần tìm vài giây và sờ thấy chiếc máy phim của cậu.

"Còn bao nhiêu kiểu nhỉ, có thể sớm rửa chưa?", anh đặt chiếc máy vào tay Cung Tuấn, "Anh vẫn luôn tò mò..."

Anh vẫn luôn tò mò về dáng vẻ của mình, khi yêu và được yêu. Phòng không đủ sáng và Cung Tuấn không nghĩ cậu đủ tỉnh táo để điều chỉnh mọi thông số phức tạp. Nhưng khi tạm tách khỏi Trương Triết Hạn trong một khắc, đưa ống ngắm lên và nhìn anh cười dịu dàng trong khung hình nhỏ bé - trong thế giới của riêng hai người họ, Cung Tuấn đã vô thức bấm chụp, không nghĩ suy thêm bất cứ điều gì.

... Chỉ còn một tấm ảnh nữa thôi.

Cậu ngơ ngẩn. Cậu báo với anh, ít nhiều hoảng sợ, và cậu bảo anh hãy chờ một chút, để cậu chỉnh lại máy cẩn thận và chụp cho anh một tấm thật đẹp.

Nhưng mà Trương Triết Hạn đã giật lấy chiếc máy ảnh mất rồi. Anh nhào tới hôn cậu, và bấm máy. Chụp hai người họ.

Một tiếng tách vang lên rất êm, nối liền sau đó là tiếng cuộn phim tự động tua lại. Âm thanh cơ học đều đặn khiến mọi thứ trở nên trầm lắng.

"Sẽ đẹp thôi", Trương Triết Hạn nói, cất máy trở lại vào ngăn kéo tủ. "Dù có nhòe mờ đi chăng nữa."

Anh dang tay ra, "Cung Tuấn, đến với anh nào."

Cậu bặm môi, một lần nữa đổ xuống ôm anh chặt cứng. Không nói được gì, chỉ biết rằng mình phải ôm anh.

Anh là đóa hồng độc nhất của riêng mình cậu.

Và cậu là sợi chỉ thêu, trói chặt trái tim anh.

Trong vàng ròng.

./.

.

.

.

.

Note:

Vậy là hoàn thêm được một fic dài nữa rồi ╰ (▔∀▔) ╯, hy vọng mọi người thích "áo hoa thêu chỉ vàng" và sẽ tiếp tục đồng hành cùng Tuấn Triết lâu thật lâu ♡.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tuantriet