Chương 11. - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


just have fun 

wanna play you like a gameboy

i don't want one 

what's the thrill of the same toy

la-la, la-la, la....

Đây là chương cuối, nói thật tình tiết chương này ảo lòi và theo cách diễn đạt của tác giả là điên nặng :)) Không đánh đồng trong truyện với người thật, không đánh đồng.

_________________

Nếu trong khoảng thời gian cố định không tìm được bằng chứng cụ thể, sở cảnh sát không cách nào giữ lại Trương Triết Hạn.

Họ cũng không thể dùng những hình thức bức cung để cáo buộc.

Có lẽ Trương Triết Hạn luôn rõ ràng những chuyện này, vì thế đối với bất kì lời đe dọa nào từ phía cảnh sát, anh đều mỉm cười đáp lại.

"Tôi không phải SSK."

Không tìm được một tia sợ hãi nào trên khuôn mặt người này, một chút cũng không. Làm sao một người có thể có được sự trấn định đến đáng sợ như vậy.

Đội trưởng Lương nhìn đội phó của mình tức giận lật đổ cả bàn ở trong phòng thẩm tra, mi mắt trùng xuống suy tư. Trước đây đội phó là người bình tĩnh nhất trong đội, nhưng khi đối mặt với Trương Triết Hạn, mọi sự bình tĩnh đó tựa hồ chỉ cần vài lời nói của anh đều trở nên vô dụng.

Có một sự thật, Trương Triết Hạn nắm rất rõ tâm lý kẻ khác, rất biết cách làm người đối diện mình trở lên điên cuồng, cũng tự mình làm người đó dịu lại tâm tư.

Nhưng vào giây sau, Trương Triết Hạn nắm tay đột nhiên siết lại, ánh mắt ban đầu vẫn nhàn nhạt không quan tâm chợt trở lên đỏ, đứng lên nghiến răng nhìn chằm chằm đội phó của anh. Cuối cùng lại cười, ngồi xuống, nghiêng đầu nhếch môi, đội trưởng Lương nhẩm theo khẩu hình của anh, đoán ra được câu nói.

"Vậy thì làm sao?"

Làm sao?

Đội phó đi ra rồi, sắc mặt rất kém. Đội trưởng Lương nhìn cậu ta như thế mới hỏi, kết quả thế nào rồi. Đội phó lắc đầu.

"Theo kết quả máy phát hiện nói dối, sóng não nhịp tim anh ta bình thường, là nói thật. Nhưng theo những chứng cứ chúng ta tìm được, rõ ràng tất cả đều ..." Đều chỉ đến người này là hung thủ.

Đội trưởng Lương nghe xong chỉ lắc đầu không đáp. Cái gọi là chứng cứ đó vốn không đủ kết tội, ngay cả máy nói dối cũng chỉ ra Trương Triết Hạn không phải hung thủ, chẳng lẽ là do bọn họ đa nghi thật, bắt nhầm người.

Ngay lúc này có cuộc gọi từ cấp trên gọi đến, thông báo với hai người. 

SSK tiếp tục gây án rồi.

Trương Triết Hạn ngồi trong phòng thẩm tra, ngón trỏ và ngón cái chà vào nhau liên tục, sắc mặt âm trầm suy nghĩ. Lại nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cảnh sát phía ngoài, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong nhỏ.

Tội đồ rơi xuống địa ngục, tội đồ không thể cứu rỗi....

Trương Triết Hạn được thả ra, không có chứng cứ chắc chắn buộc tội anh. Lúc đi ngang qua đội trưởng Lương, được anh tháo còng, Trương Triết Hạn đã cười.

"Anh nhất định phải bắt được SSK về quy án nhé."

Đội trưởng Lương biết đây là một lời khiêu khích, hơn nữa còn chắc chắn trong lòng, Trương Triết Hạn là SSK.

Nhưng làm cách nào để lý giải, đội trưởng Lương lại không có đáp án.

Lúc Trương Triết Hạn rời khỏi đồn, phía bên kia đường đã đậu sẵn một chiếc xe, là porsche 911. Cung Tuấn đứng dựa người vào cửa, có vẻ đang chờ anh, miệng hắn ngậm một điếu thuốc, tàn lửa cùng xe, phá lệ nổi bật giữa đường phố.

Giống như chỉ hận chưa thể nói với cả thế giới hắn ở đây vậy.

Trương Triết Hạn sắc mặt nhàn nhạt đi sang, khi đến gần đã thấy hắn đưa ra một điếu, nhướn mày hỏi. Hút không?

Anh không đáp, tự mình rút một điếu, cũng không có châm lửa mà đi tới, để đầu thuốc của cả hai dí vào nhau, trán anh cụng trên trán hắn, hơi thở cùng thân nhiệt đều rõ ràng. Cung Tuấn qua khói mờ nhìn mi mắt anh, đôi đồng tử luôn không màu cảm xúc, tâm trạng chợt hưng phấn lạ kỳ.

Trương Triết Hạn thổi ra làn khói trắng, ánh mắt thâm thúy nhìn hắn, theo khẩu hình đọc được.

"Giết ai rồi?"

Cung Tuấn cười không trả lời, bảo anh lên xe đã.

Trời đã vào mùa đông, gió lạnh thổi đến, nhưng Cung Tuấn không hạ cửa kính xe xuống. Chiếc porsche 911 lao trên đường cao tốc, gió thổi vào trong, như những lưỡi đao vô hình cắt lên da thịt, những tiếng vù vù che lấp cả tiếng hét thất thanh trong video hắn đưa.

Trương Triết Hạn nheo mắt, dễ dàng nhận ra những người trong video là ai.

Dì Hoa, đôi vợ chồng nhà bên, có thể nói là hàng xóm của anh.

"Không nhất thiết phải là họ." Trương Triết Hạn trầm ngâm giây lát, tắt đoạn video đi, đồng thời nhấn phím xóa.

Cung Tuấn cầm tay lái, cười cười, hỏi. "Anh đau buồn sao?"

Trương Triết Hạn tiếp tục hút thuốc, bật đĩa băng trên xe, nghe một đoạn nhạc xưa, đáp. "Cậu cảm thấy tôi sẽ đau buồn?"

"Anh sẽ không." Cung Tuấn vòng vô lăng, hướng về phía ngoại ô thành phố. "Bởi vì anh không có sự đồng cảm."

Giống như em vậy.

"...."

"Em có một thắc mắc, cớm chẳng lẽ không dùng biện pháp nào nữa sao?" Cung Tuấn có thể giúp Trương Triết Hạn thay đổi áo ngoài, cũng có thể giúp anh giết người. Nhưng hắn không thể giúp anh trong tù. Vì vậy hắn đã lo, lo rằng việc anh bị bắt quá nhanh, sẽ hết trò vui mất.

Nhưng khi nhìn thấy Trương Triết Hạn không có điều gì trở ra ngoài, Cung Tuấn lại nghĩ. 

Thật là dư thừa quá, tiếc không được nhìn lúc anh trên đài xử bắn rồi.

Trương Triết Hạn hút xong một điếu, đáy mắt rung động nói, tựa như đang kể một câu chuyện đời thường.

"Cảnh sát tấn công tâm lý tôi, sau đó dùng máy nói dối để kiểm tra."

Máy nói dối ở đây không phải thần kì như trong truyện cổ tích, nó là một loại máy dựa theo sóng não và nhịp tim của người kiểm tra để đưa ra kết quả. Lời nói dối và lời nói thật khác nhau rất nhiều, Cung Tuấn đương nhiên biết điều đó.

"Anh nói thật?"

"Nói dối." 

Nói dối vẫn có thể qua mặt được sao? Cung Tuấn cười, nếu là anh, hắn tin anh có thể. Một psychopath nói dối vô cùng giỏi, có thể hoàn toàn coi lời nói dối của mình là lời hiển nhiên trên miệng.

"Vì sao không chọn người khác để giết?" Chung quy Trương Triết Hạn vẫn quan tâm đến vấn đề những người hàng xóm của mình bị Cung Tuấn đem ra làm kẻ giết bừa giúp anh thoát tội danh.

"Bởi vì nó sẽ tạo ra một câu chuyện hoàn hảo hơn." Cung Tuấn lần nữa chuyển vô lăng, nụ cười nhạt trên môi dưới ánh mặt trời cuối ngày dần trở thành thứ gì đó khó nói. 

Trương Triết Hạn nhìn một lần liền rời mắt đi.

"Anh không cảm thấy lời giải thích cho việc đó đơn giản là SSK vì cảnh sát bắt nhầm người mà tức lên, đồng thời giết sạch những người ở bên cạnh người bị oan. Đó sẽ là một câu chuyện đẹp." Cung Tuấn dừng xe ở một bãi đất lớn, nơi bọn họ có thể cùng đứng đó để nhìn ra phía biển. 

"Cậu thật điên." Đó là lời nhận xét của Trương Triết Hạn dành cho hắn, rất lâu rồi, không phải một kẻ yếu đuối nữa.

"Chúng ta đều là kẻ điên cả."

Cung Tuấn đi đằng sau anh, nhìn bóng lưng người kia trông vừa tịch mịch vừa điên loạn, cùng với mặt trời lớn đằng xa trên biển, tựa như trái tim chảy máu đang vỡ nát rơi xuống vực thẳm không lối thoát.

Tuyệt hảo, hoàn mỹ đến từng cm...

Cung Tuấn ôm lấy Trương Triết Hạn, Huệ Tây lại ngào ngạt.

Anh sẽ không thể thoát khỏi em. Hắn thủ thỉ.

Tôi cũng không có ý định thoát. Trương Triết Hạn mặc hắn dựa vào, vẫn nheo mắt nhìn trái tim kia đang không ngừng rơi xuống.

Nên là như vậy. Cung Tuấn cười, cắn lên cổ anh.

Tôi sẽ không dừng tay. Lời này hiển nhiên đều có ý nghĩa.

Em sẽ bồi anh.

Bồi anh cho đến khi cả hai chúng ta cùng rơi xuống địa ngục, bị trăm lửa thiêu cháy, dao găm trên người.

Trương Triết Hạn cười, Cung Tuấn cũng cười. Mặc cho hai người đều hiểu rõ mối quan hệ hiện tại dễ dàng đứt gãy như thế nào.

Cung Tuấn có thể vì yêu mà giết chết Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn có thể vì bản thân chán ghét hắn mà ra tay lúc nào không hay.

Nhưng ít nhất, nếu một trong hai người chết, người kia cũng sẽ nhảy theo chết cùng.

"Thành phố này không thích hợp để anh ở nữa." Nó không thích hợp để chúng ta ra tay.

Trương Triết Hạn gật đầu, quả thật không còn thích hợp nữa.

Em đưa anh đi.

Trương Triết Hạn tiếp tục rút ra điếu thuốc khác, quay sang bảo với Cung Tuấn. Gió lộng từ biển thổi vào, thổi qua tóc mái của anh. Cung Tuấn có thể thấy ngón trỏ và ngón cái của anh đang chà vào nhau.

Hắn hỏi, anh muốn giết nốt ai.

Tàn thuốc rơi xuống đất, bị đế giày dẫm qua.

"Đội phó đội cảnh sát."

"Anh hài lòng chưa đội phó, tôi không nói dối."

"Cậu..."

"Kết quả không phải rất rõ sao?"

"Còn một câu cuối cùng, cái chết của mẹ cậu năm đó có liên quan đến cậu không?"

"...."

"Trả lời."

"Không và anh đang đi quá giới hạn rồi đó đội phó."

Sóng não bất thường, là nói dối...

porsche 911 lao trên đường, phi thẳng qua thành phố, đem theo con quỷ đáng lẽ nên bỏ mạng trên giàn thiêu.

Đài báo vẫn luôn rõ ràng.

[....SSK tiếp tục ra tay, lần này là đội phó đội cảnh sát. Hiện trạng nạn nhân lần này vô cùng thê thảm, khác hẳn với những vụ trước là hoa và kẹo, trong bụng đội phó đội cảnh sát lại là đất và bùn...]

SSK sẽ tiếp tục giết người, hắn sẽ không dừng lại. Chỉ khi hắn bị quỷ dưới địa ngục lôi đi, nếu không sẽ tiếp tục có người phải chết.

Nhưng đằng sau SSK cũng có một con quỷ khác, bồi hắn đến tận cùng của thế giới....

Vĩnh viễn....

_Hoàn_

Tổng số chữ: 18.671

Ngày bắt đầu: 04/10/2021

Ngày kết thúc: 29/010/2021

Cảm ơn các cô đã đọc hết con fic khùng điên này. Tam quan không ổn này.

Nói chung thì, ở ngoài sẽ chẳng có cái nào như thế này đâu:))) nhưng truyện mà, nên bỏ qua nhé :))

Về máy nói dối là có thật ó không phải tôi bịa đâu:)))

Xin nhận xét ✨✨✨🥺🥺🥺


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro