Chương 10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: @MSZXXX

baby, i'm a sociopath

sweet serial killer

on the war path

cause i love you just a little too much

i love you just a little too much

______________________

Trương Triết Hạn ngồi trong phòng thẩm tra, xung quanh chỉ có một màu trắng toát, đối diện với anh là tấm kính dày không nhìn xuyên qua được.

Nhưng anh biết, những người phía ngoài hiện tại đang thông qua nó nhìn anh, có vẻ còn rất chăm chú.

Bảy năm trước, Trương Triết Hạn từng rất quen thuộc với chỗ này. Có ngày phải ngủ lại, tất cả là do vụ của ba mẹ anh. Nhưng lần đó anh là nạn nhân, được mọi người hết mực chở che, ánh mắt khi nhìn đến đều dùng thái độ tiếc thương mà nhìn.

Anh nghĩ đó thật kinh tởm.

Bảy năm sau, cũng tại nơi đây, chỉ tiếc thái độ đều đã khác.

"Cậu chắc cậu ta là SSK chứ, thật sự..." Đội trưởng Lương khẽ nhíu mày nhìn anh. "Không tin được."

"Tôi cũng không tin. Nhưng mọi bằng chứng đều đổ lên người anh ta, không tin cũng không được." Viên đội phó đứng cạnh, sắc mặt kém không khác gì đội trưởng Lương, nhưng không phải mang theo sắc thái nghi ngại, là mang theo cừu hận tận đáy lòng nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn.

Phải biết SSK trong vòng sáu năm trở lại gây ra vô vàn vụ án, số người chết trong tay SSK sớm đã không dám tưởng tượng.

Thử hỏi trong sáu năm, có bao nhiêu nạn nhân đã chết dưới tay hắn, hoa và kẹo, vốn dĩ đều là những thứ ngọt ngào đẹp đẽ, nhưng sáu năm qua nó đã biến thành ám ảnh không biết bao nhiêu lần với tổ chuyên án.

Vì thế hầu hết cảnh sát đứng nơi này hiện tại, đối với Trương Triết Hạn đã không còn sự thương cảm cho cậu sinh viên 20 tuổi bảy năm về trước nữa.

Trương Triết Hạn ngẩng đầu, nhìn trần nhà trắng trầm tư.

Anh không biết mình để lại thứ gì ở hiện trường vụ án, hay có bất kỳ chứng cứ nào có thể rơi vào tay cảnh sát.

Hoặc là giả dụ, anh không nhớ.

Chính là đã quá tự tin mỗi lần ra tay, nên lần này cũng vậy.

"Cậu là SSK sao?"

Anh nhìn đội trưởng Lương, nhận ra đây là người hết mực chiếu cố anh trong suốt bảy năm qua, cười lên lắc đầu.

"Nếu tôi nói không phải, anh có tin tôi không?"

Lúc nói ra câu này, khóe miệng nhếch lên, đẹp đẽ như mặt trời. Không một ai đứng ở đó, có thể liên hệ nụ cười này với kẻ giết người không ghê tay kia.

"Chứng cứ đều đã đầy đủ, cậu vẫn muốn chối?" Đội trưởng Lương run run nắm tay, nhìn người đang hồn nhiên trước mặt. Anh không sợ, có thể nói là ung dung, hoàn toàn không nhìn ra nổi một tia bất an trên người.

Nếu Trương Triết Hạn là SSK, sao có thể trấn định đến mức này?

Chỉ có ba khả năng, một là Trương Triết Hạn không phải kẻ đó, hai anh tự tin đến mức không tin rằng cảnh sát đã có trong tay bằng chứng.

Thứ ba, cũng là lý do đội trưởng Lương không muốn nghĩ đến nhất. Nhưng cũng là lý do mà anh đã gặp qua trong đời. Trương Triết Hạn không coi bản thân là giết người, hoặc như anh có sự trấn định đến đáng sợ.

"Tôi muốn xem, các anh giữ chứng cứ gì lại có thể nghi ngờ tôi." 

Quá mức tự tin.

Đội trưởng Lương thở dài, cuối cùng lắc đầu để người khác mang theo máy tính đi vào, mở lên trước mặt Trương Triết Hạn một đoạn video dài hơn một phút.

Anh nheo mắt.

Đoạn video này Trương Triết Hạn từng tìm cách xóa đi, thật không ngờ.

Bên trong video, dù chỉ mới thấy bóng lưng của anh, nhưng cũng dễ dàng thấy được bản thân Trương Triết Hạn đi cùng Omega đó rẽ khuất vào con đường nhỏ dẫn về nhà cô. 

Khoảng hơn nửa tiếng sau anh mới đi ra, lúc này đúng lúc video phụt tắt.

"Tuy rằng đoạn video này chỉ khôi phục được phần đầu, nhưng cũng đủ chứng minh anh là người cuối cùng tiếp xúc với nạn nhân, cùng với thứ này." Đội trưởng Lương đẩy đến trước mặt Trương Triết Hạn một vật tròn tròn, là cúc áo. "Thứ này được tìm thấy bên trong nắm tay của nạn nhân, là sau khi hung thủ đánh ngất cô ấy, dùng chút sức cuối cùng nuốt nó xuống cổ bị nghẹn ở đó. Pháp y khi tiến hành giải phẫu tìm được."

Đội trưởng Lương trầm thấp. "Nhìn sơ qua cũng thấy được cùng loại cúc dùng trên áo của anh mặc hôm đó chứ."

Đây là một bằng chứng không chối cãi được, Trương Triết Hạn cúi đầu, tưởng như sẽ nhận tội, ai ngờ anh đột nhiên ngẩng đầu, cười lớn.

"Cậu cười cái gì?" Đội trưởng Lương không nhịn được gằn từng chữ. Dù thế nào đi chăng nữa, SSK, anh có thể chắc đến chín phần là người này.

"Thật bi hài quá đội trưởng Lương." Trương Triết Hạn thôi cười, ánh mắt u ám, nói. "Đây không phải cúc áo của tôi, tôi cũng chẳng có cái áo nào thiếu cúc cả."

"Cậu..."

"Còn điều nữa, đoạn video này đã bị thiếu mất đoạn sau, như vậy đâu thể chứng minh tôi là người cuối cùng đi vào ngõ đâu, trong đó cũng có hai người đi vào tiếp, chưa kể đoạn thiếu mất...."

"Cậu vẫn muốn chối?" 

"Và nó có dấu vân tay của tôi không?"

Đội trưởng Lương sững người.

Đúng là trên cúc áo có dấu vân tay, nhưng là của hai người, suy đoán là của nạn nhân và hung thủ, nhưng do khi nuốt xuống, nước bọt cùng dịch thể trong cơ thể nạn nhân đã khiến pháp y không thể thu được dấu vân tay còn nguyện vẹn nữa.

Trương Triết Hạn quan sát nét mặt của cảnh sát Lương, cười khe khẽ.

"Anh có thể đến nhà tôi kiểm tra, áo tôi mặc khi đi cùng cô ấy tôi cũng chưa bỏ đi, xem xem nó có bị thiếu cái cúc nào không?"

Vì sao có thể dửng dưng đến mức này, chẳng lẽ người này cái gì cũng đã tính đến rồi sao?

Tuyệt đối không thể, chắc chắn không thể.

Nụ cười của Trương Triết Hạn vẫn giữ nguyên nhìn đội trưởng Lương. 

"Vậy lý do nào để cậu đi cùng cô ấy?"

"Cô ấy bảo tôi đưa cô ấy về?" Trương Triết Hạn nhún vai, tiếp lời.

"Vớ vẩn, Alpha và Omega rõ ràng đã được cảnh báo..."

"Tôi là Omega mà, đội trưởng Lương." Trương Triết Hạn nhìn anh cười nói, ngay lúc đó trong không khí cũng xuất hiện pheromones đặc trưng, Huệ Tây.

Nhưng không phải cường bách như Alpha, dư vị này rõ ràng là.

Đội trưởng Lương đứng lên đột ngột, đánh đổ cả ghế ngồi.

"Không thể nào, bảy năm trước cậu rõ ràng là..."

Là Alpha cơ mà.

Trương Triết Hạn từ chối cho câu trả lời.

Có người tiến vào kéo đội trưởng Lương ra ngoài, anh nhìn theo bóng dáng đã khuất của người kia, không có gì biến đổi cả.

Bắt à...

Cùng lúc đó, cảnh sát được cử đến lục soát đồ của Trương Triết Hạn nói đã tìm được chiếc áo cũng hãng với áo anh mặc lúc đi cùng nạn nhân.

Trên đó không thiếu chiếc cúc nào, cũng không phải may lại, là ngay từ đầu, chiếc cúc thứ ba đó chưa từng bị đứt.

_________________

Chương sau là end rồi, cảm ơn trước mọi người đã đồng hành cùng con fic điên khùng này của tôi.

Ờm, muốn nói luôn fic này đều điên cả, đâm ra kết truyện cũng mang thứ gì đó, khá khó nói.

Vẫn mong mọi người không nên đánh đồng truyện với đời thực, vì đời thực sẽ không có chuyện nào như này đâu :)))))




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro