Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

keep you safe and inspired

baby, let your fantasies unwind

we can do what you want to do

_________________

Cung Tuấn vẫn luôn theo dõi Trương Triết Hạn.

Hắn biết bộ mặt hay cười của anh trước mọi người là giả tạo, biết nụ cười kia thực chất khác với kẻ sẵn sàng giơ cao nắm đấm đánh vào người khác không một chút tình cảm.

Hắn cũng biết, nụ cười đó của anh chỉ duy trì được trước khi mở cánh cửa nhà ra.

Hắn thấy anh bị tên đó đánh đập, gạt tàn thủy tinh nện xuống đầu anh, máu tươi chảy lênh láng. Và rồi hắn nhìn thấy anh từ từ tỉnh lại, tự băng bó cho mình.

Anh sẽ lại nói dối với người mẹ nhu nhược, rằng anh chẳng sao cả.

Cung Tuấn biết, nếu ánh sáng đời hắn lần nữa được chiếu rọi bởi anh, thì người mẹ của anh lại là ánh sáng cả đời của Trương Triết Hạn.

Khi ánh sáng biến mất, sẽ chẳng có ai soi rọi đường đi cho hai người nữa.

Có lẽ Cung Tuấn bị điên, hắn thật sự bị điên, điên đến độ nào mới coi kẻ từng đánh mình thành ánh sáng cuộc đời chứ.

Nhưng hắn không kiềm lòng được, hắn khao khát Trương Triết Hạn, khao khát ánh mắt không cảm xúc của anh, hắn khao khát mọi thứ từ con người đó, như một loại sức hút mãnh liệt kéo hắn đi, hắn không thể ngừng suy nghĩ về anh.

Hắn yêu Trương Triết Hạn, với một lý do nực cười.

Hắn yêu anh, bởi vì cả hai người đều đã không còn ánh sáng.

Trương Triết Hạn vĩnh viễn không bao giờ biết, ba anh vì sao đột nhiên nổi điên đánh đập anh, vì sao nổi điên vì rượu đến nỗi không màng khi đâm nhát dao đó xuống.

Hắn cũng rõ ràng, mẹ anh chắc chắn sẽ chắn cho anh. Và khi lưỡi dao đâm xuống, anh sẽ không còn ánh sáng nữa.

Không còn ánh sáng, chỉ có bóng đêm, nhưng lại là tia sáng duy nhất trong cuộc đời Cung Tuấn. Chỉ cần thế là đủ, chỉ cần thế...

Lúc nhìn thấy Trương Triết Hạn khéo léo bắt xe đi đến ngoại ô thành phố, Cung Tuấn đã cười. Hắn không nhịn được mà bám theo anh, dù biết hành động này dễ dàng khiến hắn bại lộ.

Nhưng hắn không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc Trương Triết Hạn biến thành ác quỷ. Bộ dáng đó mỗi khi hắn nghĩ đến sẽ khiến bản thân Cung Tuấn run lên hưng phấn, hắn không ngừng tưởng tượng.

Anh bình thường đã đẹp đến thế, chắc chắn khi bị bùn đen bao phủ sẽ càng đẹp hơn gấp bội.

Hắn đúng.

Từng nhát dao vô tình đâm xuống, kết thúc bằng lưỡi dao chí mạng, cả người anh đẫm máu tươi, là cảnh tượng đẹp đẽ đến mức hắn hận không thể vĩnh viễn lưu giữ nó lại.

Cung Tuấn đã vui đến mức nào chứ.

Chỉ là hắn sợ, lúc hắn thu dọn xác của ba anh, hắn đã sợ.

Lỡ như sau này hắn không được chiêm ngưỡng bộ dáng đó lần nữa thì sao? Hắn sẽ tiếc nuối biết bao nhiêu.

Nhưng rồi khi nhìn thấy thói quen nho nhỏ của anh, đến cả lúc thấy anh không ngừng nhìn chằm chằm về hướng của một Omega, hắn không còn lo nữa.

Thiên sứ bị sa vào hố sâu tội vực, nào có thể trở lại trời cao.

Không chỉ có mình Trương Triết Hạn rơi xuống, Cung Tuấn cũng rơi xuống.

À không, hắn vốn dĩ đã là kẻ ở dưới bùn sâu, chẳng qua hiện tại không còn giãy giụa muốn trốn nữa.

Hắn chấp nhận chìm sâu hơn, ôm lấy anh, cùng nhau trầm mê sa đoạ...

Nhưng có một khoảng thời gian sau khi anh chuyển đi, hắn không còn nhìn thấy Trương Triết Hạn nữa.

Hắn hoảng loạn, Cung Tuấn không nhớ nổi bản thân đã điên đến mức nào khi gần như, hắn không tìm được anh.

Hắn chỉ có thể điên cuồng phát tiết lên những bệnh nhân của mình. Khi đó bệnh nhân tự ý tử tự ở bệnh viện số 8 tăng đột biến, mà hầu hết đều không có ai đến nhận người nhà, hiển nhiên việc xử lý xác đều đến tay Cung Tuấn.

Hắn vẫn luôn thu thập nhiều bộ phận khác nhau. Hắn không biết vì sao mình làm vậy.

Là do chúng đều có điểm gì giống anh.

Không, không phải.

Cung Tuấn hất tung đống đồ trên bàn xuống, sắc mặt trở lên nghiêm trọng.

Chỉ là muốn khi mình thực hiện những việc đó trên người anh sẽ đẹp hơn một chút.

Nhưng kể từ đêm đó, khi anh ngồi trên người hắn tự nhún, cùng hắn hôn môi.

Cung Tuấn lại nghĩ, bản thân không muốn làm vậy nữa.

So với đống đồ vô tri trong thủy tinh lạnh, hắn thích Trương Triết Hạn bị vấy bẩn khi đang sống hơn.

Nhưng suy nghĩ đẹp đẽ này của hắn nhanh chóng kết thúc bởi bảng tin buổi sáng.

Cảnh sát bước đầu dựa vào vụ án gần đây nhất của SSK, đã xác định được nghi phạm.

Cái gì?

Cung Tuấn có chút hốt hoảng khi nghe dòng tin này, lại thấy ở bên tai mình vang lên tiếng còi báo của cảnh sát.

Cảnh sát rầm rộ như thế ở khu phố này, chỉ có duy nhất một vụ vào 2 năm trước. Hiện tại tiếp tục, chỉ có thể là...

Cung Tuấn lao ra cửa, nhà của Trương Triết Hạn cách chỗ hắn không xa, hiện tại đã bị hơn 4 chiếc xe cảnh sát bao quanh.

Mọi người xung quanh đó có vẻ cũng vị tiếng động chỗ này thu hút mà tập trung lại.

Hắn có thể thấy.

Trương Triết Hạn trên hai tay bị trùm một lớp vải đen, theo cảnh sát tiến ra phía xe.

Trước khi bước vào đã nhìn về phía hắn, bốn mắt giao nhau nở một nụ cười.

Anh lần này dùng khẩu âm, là thứ Cung Tuấn giỏi nhất.

Anh nói, bất ngờ không?

____________________

Tôi nghĩ nó không thể kết trong 10 chương được rồi :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro