Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

baby, i'm a sociopath

sweet serial killer

on the war path

cause i love you just a little too much

i love you just a little too much....

______________

Trời bắt đầu đổ mưa.

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn ngồi trong phòng khách nhà anh, không hẹn cùng nhau nhìn ra ngoài.

Không ngờ trời sẽ mưa, dù sao trước đó trăng cũng sáng đến thế.

Hắn nhìn cốc cà phê đã nguội để một bên, cạnh đó còn có mấy cuốn sách viết về kinh thánh, tò mò hỏi.

"Anh cũng đọc những loại này sao?"

Trương Triết Hạn đầu tóc hơi rối, ánh mắt cũng không được sáng như buổi sáng Cung Tuấn thấy. Chú ý một chút sẽ thấy đến áo anh mặc trên người cũng xộc xệch, nhìn qua cũng biết lúc hắn đến đã kéo hờ lên cho có.

Anh không nhìn hắn, hờ hững đáp.

"Làm sao à?"

Ánh mắt Cung Tuấn dần chuyển qua cổ áo rộng của anh, đến ngực lớn phía sau, theo nhịp thở mà lên xuống rất nhẹ.

Tóc Trương Triết Hạn hơi dài, lúc này quay sang một bên để nó tùy ý thả xuống, cảm giác có chút hoang dã.

Mèo hoang chăng...

Hắn âm thầm nuốt nước bọt. Ngả ngớn lắc lắc đầu, bảo, không, chỉ là em không nghĩ tiểu thuyết gia kinh dị, lại đọc kinh thánh thôi.

Chỉ là hắn không nghĩ đến...

Trương Triết Hạn từ chối cho ý kiến.

Anh không nhìn hắn, cũng không muốn nhìn ngoài trời, ngón trỏ cùng với ngón cái lại bắt đầu chà vào nhau.

Có lẽ, trong lòng Trương Triết Hạn suy tư, ừm, có lẽ thôi, đọc mấy quyển sách đó cũng khiến anh có thể mỉm cười hằng ngày sau mỗi cơn mộng mị hằng đêm.

Cung Tuấn biết ý cũng không hỏi nữa, nhưng nụ cười trên môi cũng không tắt, càng tươi hơn.

"Em sang đây làm gì?"

Trương Triết Hạn mất một lúc để ổn định tâm trạng, mấy ngón tay cũng dãn ra, cầm lấy cốc cà phê nguội đưa lên miệng.

Đắng quá, nhưng lúc này anh lại chẳng cảm thấy gì.

"Em muốn sang nhà anh thôi mà." Cung Tuấn đáp, không rời khỏi từng động tác của anh. Sau đó chỉ cần hắn hơi dịch người, liền phát hiện đằng sau ghế Trương Triết Hạn ngồi có một tấm ảnh nhỏ, lại như bị vội úp xuống, nhìn qua hơi kỳ lạ.

"Thật không?" Mùi vị cà phê đắng chát, khiến anh không nhịn được nhíu mày.

"Không hẳn một trăm phần trăm là vậy, nhưng vẫn là em muốn đến nhà anh."

Trương Triết Hạn nhướn mày thắc mắc, Cung Tuấn cười hì hì, khẩu hình nói ra rất rõ ràng.

Em có vài chuyện muốn hỏi anh.

Tiếng cốc nhựa đặt xuống mặt bàn, Trương Triết Hạn nhìn thẳng vào hắn, nói ra vậy à?

Cung Tuấn hơi nhún vai, em thấy nhà anh còn sáng, cũng vô tình thấy anh đi lại, liền nghĩ nếu đã còn thức, chi bằng cùng nhau nói chuyện.

"Anh nhớ anh không thân em như thế..." Giọng anh rất nhẹ, lúc này lại khiến Cung Tuấn nghĩ nó thật khác so với vừa nãy, lúc anh mở cửa.

"Sắp tới sẽ rất thân." Hắn ẩn ý nói, sau đó trước mặt anh cười lên, giống như một lời bình thường.

"Anh, Triết Hạn Ca, em yêu anh."

.

Một lời tỏ tình bất ngờ, vậy mà Trương Triết Hạn cũng đồng ý.

Cung Tuấn đi bên cạnh anh, người kia vẫn như vậy, thích hút thuốc, hai tay đút sâu trong túi áo, bình bình đạm đạm.

Thật ra hắn và anh sau lời tỏ tình ấy cũng chẳng khác gì nhau lắm. Vẫn nói chuyện, đi bộ cùng nhau.

Có khác, cũng chỉ là Trương Triết Hạn từ tự nấu tự ăn nay lại xuất hiện thêm một đầu bếp bất đắc dĩ mà thôi.

"Anh, giờ chúng ta có tính là thân chưa?" Cung Tuấn xách theo túi đồ ăn chạy nhanh lên trên, không có báo trước cúi xuống thổi một hơi dài vào tai Trương Triết Hạn. Anh cũng không hề tránh né, dường như việc bị người ta thổi vào nơi đó cũng chẳng sao cả.

Anh cười, mi mắt rung động, thật giống như lời dì Hoa từng nói.

Tiểu Triết cười lên rất đẹp nha, con để ý một chút sẽ thấy.

Ánh mắt hắn tối đi, nhưng gương mặt thủy chung chưa từng thay đổi.

"Là người yêu rồi, chẳng lẽ còn không thân?"

Nghe được câu trả lời, dù ánh mắt người kia chẳng có đến một tia cười đùa cũng đủ khiến Cung Tuấn cảm thấy thỏa mãn. Hắn đứng lại, nhìn anh đang dần kéo dần khoảng cách với mình, mặt trời sắp lặn, chiếu qua khiến bóng Trương Triết Hạn đổ xuống đường, cùng với tiếng cười đùa của vài đứa trẻ con gần đó, nhất thời tạo nên một khung cảnh yên bình biết bao nhiêu.

Miệng mở ra, lời không lớn, đủ cho anh nghe thấy.

Hắn bảo, vậy người em yêu, anh có thể kể cho em nghe về vụ án hai năm trước của SSK không?

Động tác hút thuốc của Trương Triết Hạn ngừng lại, ánh mắt khi đó chậm rãi lướt qua Cung Tuấn đằng sau, không hiểu trong đó là bất ngờ hay sát ý. Nhưng rồi nhanh chóng trở lại với nụ cười.

Trương Triết Hạn đúng là rất hay cười, còn có thể ở trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng cười.

"Được."

Tối đó bọn họ nấu một bữa ăn đơn giản, Trương Triết Hạn sang nhà Cung Tuấn ăn. Hắn lại nói muốn anh kể vụ án hai năm trước, lần này anh cũng không từ chối.

"Nạn nhân là một Omega, là người...dạy piano, hơn hai mươi tuổi." Trương Triết Hạn cắn một miếng thịt nướng Cung Tuấn gắp cho mình, kể tiếp. "Tình trạng như thế, bị rạch bụng, bên trong nhét đầy những bông hoa, bên cạnh đặt lại mấy cái kẹo ngọt."

Thủ pháp của SSK, luôn đi kèm với hoa và kẹo. 

Cung Tuấn không động đũa, trái ngược với Trương Triết Hạn không ngừng ăn từng miếng, giọng lại đều đều.

"Theo cảnh sát thông báo, nạn nhân trên đường về nhà bị hung thủ tấn công, nguyên nhân gây ra cái chết là bị gãy cổ." Giống như kể một câu chuyện đời thường, gương mặt anh không hề dấy lên một chút cảm xúc nào khác. Mà điều này khiến Cung Tuấn càng thích thú lắng nghe hơn.

"Vậy, vì sao nó lại nổi tiếng như thế?"

Phải nói trong tất cả các vụ án SSK từng gây ra, chỉ duy nhất vụ của hai năm trước trên khu phố này là đặc biệt được mọi người chú ý.

Trương Triết Hạn ăn nốt miếng canh, hơi im lặng mới nói tiếp.

Không có cảm xúc, không có sự thay đổi.

Cung Tuấn đột nhiên nghĩ, điều này thật xinh đẹp. Những lúc như vậy, mới là xinh đẹp nhất.

"Bởi vì hiện trường vụ án rất lộn xộn, ngay cả vết khâu cũng qua loa, hoa là nhặt trong thùng rác, thảm cảnh không đẹp như những vụ trước."

Anh đặt đũa xuống, nhìn hắn cười.

"Cảnh sát nghi ngờ, vụ đó là do bộc phát nhất thời, không như những lần trước tính toán kĩ lưỡng mới làm."

Cung Tuấn nheo mắt, gật đầu coi như hiểu ý anh.

Trương Triết Hạn ăn xong sẽ về, quay đầu nói tạm biệt với Cung Tuấn. Hắn ở đằng sau chào anh, lại bồi thêm câu hỏi.

"Vụ đó xấu thật sao?"

Trương Triết Hạn không quay đầu, đi ra cửa, đáp.

"Ừ, nghe nói xấu hơn cả vụ án đầu của hắn."

Cánh cửa đóng lại, cạch một tiếng, chia nửa thế giới của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn. Anh ngẩng đầu nhìn trời đêm, lại nhìn bàn tay của mình, nhận ra thế mà hai ngón cái và trỏ cũng không còn tự chà vào nhau nữa.

Ở bên Cung Tuấn, đúng là có rất nhiều lợi. 

Tiếc, anh quay đầu nhìn căn nhà của hắn lần cuối, cười ẩn ý trở về nhà.

Hôm nay Trương Triết Hạn về sớm.

Nhưng anh cũng không biết, người đứng sau cánh cửa kia ngay khi cửa đóng lại, thì thầm một mình.

"Anh nói dối, rõ ràng vụ đầu thảm hơn rất nhiều, cũng rất xấu xí..."

______________________

Nói là, có lẽ ai cũng đoán được thân phận của hai anh bé. Nhưng mà đoán cũng chỉ đoán anh lớn được thôi:))

Anh bé là biến số:))





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro