Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

so i murder love in the night

watching them fall one by one they fight

do you think you'll love me too, ooh, ooh?

______________

Dì Hoa nói đúng, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn rất hợp nhau. Hợp nhau theo một cách nào đó vô cùng kì quái.

Chẳng hạn như việc hắn sẽ tìm đọc tiểu thuyết của anh, lại không hiểu một số chi tiết mà chạy sang nhà Trương Triết Hạn bàn luận. Mỗi lần bàn luận đều rất lâu.

Hay như việc Trương Triết Hạn cũng vô cùng hứng thú với mấy kiến thức kỳ quái của hắn, những sự việc, con người trong bệnh viện tâm thần số 8, nơi Cung Tuấn làm việc.

"Bệnh nhân lần này em tiếp nhận rất đặc biệt."

Cung Tuấn nhìn anh, lại thấy con người kia không nhìn mình, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên cốc cà phê trên bàn, ngón tay còn không tự chủ được mà miết vài vòng trên đó. Mi mắt Trương Triết Hạn khẽ động, nụ cười tà trên khóe miệng không mất đi, ồ một tiếng lại hỏi.

"Như thế nào lại đặc biệt?"

Cung Tuấn cũng không vội trả lời, lúc này từ phía ngoài quán cà phê chợt vang lên một tiếng két lớn, kèm theo đó là những tiếng la hét xung quanh, vô cùng chói tai. Và Trương Triết Hạn đã khó chịu đến nhăn mày.

Anh luôn ghét những thứ quá ồn ào.

Một vụ tai nạn xe đã xảy ra, theo cách nhìn của Cung Tuấn, nạn nhân có vẻ đã nát bét dưới gầm bánh rồi.

Hắn thậm chí có thể lờ mờ nhìn ra cánh tay gãy rời của người kia đang nằm ở một góc đường.

Và rồi mọi người xung quanh lại vậy, nháo nhào như đàn vịt, vây xung quanh lấy hiện trường. Cảnh sát cùng y tế rất nhanh đã có mặt.

Nhưng điều hắn muốn xem hơn cả, là sắc mặt của Trương Triết Hạn.

Không có gì cả, lông mày hơi nhíu lại một chút, còn đâu vẻ mặt đều bình thản đến không ngờ. Dường như thế giới ngoài kia đang xảy ra việc gì đều không liên quan đến anh vậy.

"Bệnh nhân đó đặc biệt thế nào?."

Cung Tuấn nheo mắt, ánh mắt đảo qua chiếc khuyên bạc đeo trên tai người kia, dưới ánh sáng mờ và góc nhìn này trông như đang sáng lên vậy.

Hắn cười khe khẽ, tán thưởng trong lòng.

"Người đó mặc hội chứng rối loạn nhân cách chống xã hội." Lời này nói ra, cũng chưa có rời khỏi khung cảnh hỗn loạn trên phố. Có vẻ rất máu me, cũng rất thảm.

Cốc cà phê trên tay Trương Triết Hạn khựng lại, nâng tầm mắt lên nhìn hắn.

"Chuẩn đoán sơ qua, là một sociopath."

Phía ngoài ồn ào nhức tai, tiếng xe cấp cứu, tiếng khóc, đến những câu than vãn vô nghĩa đều như bị ngừng lại.

Khóe môi cong lên, Trương Triết Hạn đặt cốc cà phê xuống bàn, hỏi, vậy à ?

Ừ, hắn gật đầu, là một 1 sociopath điển hình, anh thử nói xem có phải rất thú vị không ?

Anh hơi đảo mắt, ngón cái và ngón trỏ tiếp tục chà lên nhau, miết mạnh lấy, đến cả suy nghĩ cũng đảo chiều. Tiếp tục...

"Đúng là rất thú vị..."

Trương Triết Hạn nhấp một ngụm cà phê, vị đắng của nó dần hòa tan trong khoang miệng, thở ra một hơi đứng dậy, quay sang nói với Cung Tuấn.

"Chúng ta đi thôi, quán này cũng sắp đóng cửa rồi."

Cung Tuấn từ nãy đều nhìn ra bên ngoài, nghe anh nói vậy cũng chỉ im lặng gật đầu, nói, đều theo anh.

Tất cả, đều theo anh.

Khung cảnh bên ngoài đúng là so với trong nhà hàng còn hỗn loạn hơn rất nhiều. Lúc hai người đi ra đã bắt gặp những người khác đang chạy về phía vụ tai nạn. Đều do tính tò mò của bọn họ, không trách.

Trương Triết Hạn rút ra điếu thuốc trong túi áo, lửa bùng lên cùng với khói trắng, không hề nhìn đến bên kia đường nửa điểm, cứ như thế giới ồn ào này và thế giới của anh là hai thế giới khác nhau vậy.

Cung Tuấn cười cười, nhanh chóng đi đến cạnh anh, vu vơ nói, anh không muốn đi coi chuyện bên kia sao?

Trương Triết Hạn hơi nghiêng đầu, sợi tóc dài che đi nửa con mắt của anh, nhướn mày nói, sao phải coi?

Không phải tâm lý con người vẫn thường muốn tìm hiểu những điều như vậy à?

Nhưng Cung Tuấn không nói ra, lời chuyển thành.

"Nghe nói người bị tai nạn rất thảm, chết rồi."

"Cũng chỉ là chết."

Anh thở ra một hơi, tay đút sâu trong túi áo ngẩng đầu nhìn bầu trời sắp tối.

"Em về trước đi, anh muốn đến nhà xuất bản một chút."

Trương Triết Hạn là tiểu thuyết gia, đến chỗ đó không có gì là lạ. Chỉ là...

Cung Tuấn gật đầu nhẹ nhàng, lại thấy khi anh đã đi xa mới lẩm bẩm.

"Nhưng anh à, hôm qua anh đã bảo nhà xuất bản hôm nay nghỉ mà, anh mau quên quá."

Hắn hơi quay đầu, phía vụ tai nạn vẫn chưa yên lặng được.

Chết, chỉ là chết mà thôi...

Cung Tuấn cười.

.

Trương Triết Hạn biết chơi piano.

Cung Tuấn vẫn thường nghe thấy tiếng đàn vang lên từ nhà anh, ở những khoảng thời gian không đúng cho lắm.

Giữa trưa? Thậm chí là khi đêm muộn, tiếng đàn đó sẽ bất chợt cất lên, xong lại im bặt.

Và nếu may mắn, hắn sẽ thấy người kia đi ra ngoài ban công, dưới bầu trời đêm không chút ánh sáng, tự châm cho mình một điếu thuốc.

Làn khói trắng ở trong đêm đen như một màu sắc khác biệt, nó nhảy múa, che đi gương mặt nhàn nhạt của anh. Như một mỹ cảnh vậy.

Rất đẹp...

Cung Tuấn đứng trong phòng khách, qua ô cửa sổ mờ hờ nhìn ra bên ngoài. Thấy cửa sổ phòng anh không đóng, ánh đèn vẫn sáng như chứng minh rằng chủ nhân của nó chưa hề ngủ. Cả khu phố này, chỉ có duy nhất ánh đèn của anh.

Sau đó hắn thấy bóng dáng của người kia đi lại trong nhà, lại có vẻ không mặc áo, để trần đi lại, bộ dáng tựa hồ vừa tắm xong.

Sau nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng, muộn như vậy còn tắm sao? Hắn nhướn mi thắc mắc, ánh nhìn hướng về bên đó càng si mê không rời.

"Anh biết không Triết Hạn Ca, bộ dáng nào của anh cũng đều khiến em phấn khích đến điên..."

Bất cứ, bộ dáng nào...

Trương Triết Hạn mệt mỏi ngả mình lên sofa, cà phê đắng trên bàn đã nguội. Cũng không phải mới pha, nguội là phải.

Anh nhìn lên trần nhà trắng, giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt dần tối đi. Ngón trỏ và ngón cái trên tay không ngừng cọ vào nhau, Trương Triết Hạn nghĩ, bản thân ngày càng không hiểu nổi mình mất.

Không được, hôm nay không thể tiếp tục.

Nghĩ rồi liền đi đến cạnh chiếc đàn piano gần đó.

Đây là thứ Trương Triết Hạn mua vào ba năm trước. Là khi tình cờ anh nghe được tiếng đàn trong lúc bản thân lái xe dạo quanh thành phố.

Tiếng đàn của mẹ anh ngày xưa...

Ngón tay khẽ lướt lên những phím đàn, cuối cùng đánh ra một bản nhạc không có quy luật.

Trương Triết Hạn mỗi khi tâm trạng không ổn định, anh sẽ không chơi được bài nào ra hồn. Nhưng chỉ khi ngón tay đặt trên phím đàn, ngăn cho ngón trỏ và ngón cái chạm vào nhau, Trương Triết Hạn mới thấy...

Bản thân giống con người...

Tiếng đàn đứt quãng giữa đêm, cuối cùng dừng lại bởi tiếng gõ cửa.

Trương Triết Hạn giây phút đó giật mình nhận ra, bản thân vậy mà lại mất kiểm soát rồi.

Bản nhạc bị ngừng đột ngột, cũng kết thúc cho những nốt nhạc điên loạn giữa đêm. Anh không chịu được mà ngã dưới sàn lạnh, để cả người dựa vào chân đàn, ánh sáng trắng hiếu vào mắt Trương Triết Hạn, sáng đến lóa mắt. Sau cùng lôi từ trong túi áo ra bao thuốc, cũng may vẫn còn một điếu.

Anh thổi một hơi dài trước, tiếng đập cửa vẫn liên hồi chưa thôi.

Trương Triết Hạn loạng choạng bám vào đàn đứng lên, ánh mắt mệt mỏi lết thân đến cạnh cửa lớn.

Tiếng đập cửa chưa ngớt.

Làn khói trắng nhả ra, Trương Triết Hạn cũng không suy nghĩ nhiều, vặn nắm cửa, mở ra.

"Triết Hạn Ca."

Vài sợi tóc dãi xõa trên gương mặt anh, vẫn không tìm được một tia cảm xúc nào.

"Là em à?" Trương Triết Hạn giọng hơi khàn mở lời. Cung Tuấn đứng trước cửa nhìn anh, lại nhìn điếu thuốc đang hút dở trên tay. Vừa nãy còn có cả tiếng đàn, cùng với bộ dáng này, quả có chút bất cần, không giống hình ảnh người rạng rỡ ngày thường.

Cung Tuấn thậm chí có thể lờ mờ ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Alpha.

Huệ Tây....

Ai ngờ được, tiểu thuyết gia họ Trương lại mang tin tức tố mùi này cơ chứ.

"Là em..." Hắn nuốt khan một ngụm, sau đã cười lên. "Em thấy nhà anh còn sáng mới sang, anh không phiền chứ?"

Nửa đêm chạy sang nhà người khác, sao có thể nói là không phiền. Nhưng Trương Triết Hạn nheo mắt một cái, điếu thuốc trên tay in chặt vào cánh cửa, dập xuống, cười với hắn.

"Không phiền, vào đi."

Cung Tuấn nhìn vết hằn đỏ trên cổ tay anh, đoán có lẽ anh ngồi ở đâu đó khiến nó bị in ở đấy. Thoạt nhìn trong bóng tối thật giống như một loại gông cùm đeo ở đấy. Không thể phá được, đeo lên xiềng xích cả đời.

Hắn cũng không đứng ở ngoài lâu, xong lời đó đã đi vào bên trong.

Trương Triết Hạn thấy người đã vào, ánh mắt liếc qua đường bên ngoài, đóng cửa...

_____________

Cảnh báo từ đây luôn, bộ này tam quan lệch lạc là một, tâm lý là hai, hơn nữa kiểu... Ờm nói chung là ai tâm lý yếu hoặc quá thực tế thì dừng ở đây đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro