Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




38.

Sau này Trương Triết Hạn đã từng hỏi Cung Tuấn lúc trước vì sao hắn lại thích anh.

Anh là một Beta nam,  mà Cung Tuấn lại là một Alpha cấp A ưu tú, tình yêu và sự kết hợp giữa hai người bọn họ gần như không được người đời chấp nhận.

Trương Triết Hạn đã chứng kiến bi kịch của ba mẹ, khiến cho một người từng sáng sủa tự tin như anh lần đầu tiên nghi ngờ chính bản thân mình.

Cung Tuấn vốn chưa bao giờ phản bác lại anh, nhưng hôm ấy hắn lại nhíu mày, nghiêm túc nói:

“Em là Beta thì sao? Em là em, là chính em nên anh mới thích em, anh muốn ở bên em thì Beta nam có làm sao? Em tốt đẹp, chói mắt như vậy, em làm chính mình đã rất tốt rồi, làm một Trương Triết Hạn đã rất xuất sắc rồi, đừng nói về bản thân như vậy…”

Nói một lúc, Cung Tuấn dường như có hơi xấu hổ, gãi gãi lỗ tai tiếp tục ấp úng:

“Ờm, ý anh là, em rất tốt, đừng vì bất cứ chuyện gì mà phủ định chính mình. Mà anh thích em là vì em chính là Trương Triết Hạn…”

“Mà lại…”, mặt Cung Tuấn đỏ lên, cúi đầu gãi gãi ót, vừa ngượng ngùng vừa chân thành nói.

“Em không cần làm gì cả, em chỉ cần đứng một chỗ, anh sẽ mãi yêu em…”

Thật ra Trương Triết Hạn không biết, Cung Tuấn đã thích anh từ rất lâu rồi, lâu đến mức ngay từ lúc anh thậm chí còn chưa biết đến hắn.

Năm mười bảy tuổi, có một lần Trương Triết Hạn biểu diễn trên sân khấu trong ngày hội văn hóa của trường trung học thuộc đại học A, lúc ấy ánh đèn trong khán phòng mờ ảo, chỉ có ánh sáng duy nhất phát ra từ mấy ngọn đèn trên sân khấu.

Trương Triết Hạn đàn piano dưới ánh đèn, vô cùng rực rỡ chói mắt.

Khi đó, Cung Tuấn ở bên dưới khán đài nhìn anh, đôi mắt vốn ngày thường vẫn luôn bình tĩnh nay đột ngột sáng lên.

Tình cảm không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết ngày một sâu hơn.






Kể xong câu chuyện thời trẻ, cũng vừa lúc đến nơi, cả hai đỗ xe, chuẩn bị đi theo nhân viên vào khán phòng biểu diễn.

Nhưng vừa bước chân vào trại an dưỡng, Chu Tử Thư liền phát hiện nơi này có chút khác thường.

Từ trường tin tức tố ở đây rất kỳ lạ, anh vốn định nhắc nhở Trương Triết Hạn cẩn thận, nhưng trong nháy mắt lại không thấy bóng người đâu, không biết Trương Triết Hạn được đưa tới nơi nào rồi.

Trong lòng Chu Tử Thư chợt cảnh giác, tìm đường đi đến lễ đường, nhưng mọi thứ xung quanh anh dường như vẫn diễn ra bình thường.

Phần lớn những người sống trong trại an dưỡng này là những người già đã về hưu, cũng không biết buổi từ thiện hôm nay là ai đứng ra tổ chức, ngoại trừ những người gia trong trại an dưỡng ra, còn lại toàn là nhân viên tổ chức sự kiện ở đây đi nối tiếp nhau không dứt.

Đến khi Chu Tử Thư tìm được hậu trường lễ đường, mọi thứ xung quanh vẫn rất bình thường như cũ, trên sân khấu, Trương Triết Hạn đang ngồi trước piano, đang chuẩn bị màn trình diễn của mình.

Mọi thứ dường như vẫn diễn ra thuận lợi, nhưng từ trường tin tức tố hỗn loạn nơi đây vẫn khiến Chu Tử Thư cảm thấy bất an, anh đã trải qua hai lần phân hóa thành Omega cấp S, nên năm giác quan đều nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều.

Anh mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, đang định ra khỏi hậu trường nhắc nhở Trương Triết Hạn.

Nhưng ngay sau đó, một luồng tin tức tố đột nhiên áp chế từ phía sau, Chu Tử Thư gọn gàng né tránh, sau đó, một khẩu súng chỉa vào gáy anh.

Vẻ mặt Chu Tử Thư trong nháy mắt lạnh như băng, mang theo sát khí.

Anh không nhúc nhích, cũng không nói gì.

Một tên sát thủ trốn trong bóng tối phía sau bỗng nhảy ra, nửa khuôn mặt giấu sau vành mũ, nhìn chằm chằm vào tuyến thể phía sau của Chu Tử Thư, khiêu khích:

“Mày là ai? Một Omega cấp S không ở yên trong nhà, không sợ bị bán ra chợ đen à?”

Omega cấp S không có khả năng chiến đấu, do ảnh hưởng của thể chất mà Omega luôn luôn yếu hơn Alpha, không có lực công kích, đồng thời còn bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha.

Cho nên tên sát thủ này mới có thể nói ra những lời ngông cuồng đến thế, nhưng cơ hồ là hắn vừa dứt lời, Omega mà hắn tự cho là không có lực công kích bỗng nhiên ánh mắt sắc lên, cướp lấy cây súng trong tay hắn trong nháy mắt!

Thậm chí không kẻ nào có thể nhìn thấy rõ được động tác của Chu Tử Thư.

Một giây sau, thế cục nghịch chuyển, Chu Tử Thư cầm súng chỉa vào trán tên sát thủ, ánh mắt lạnh lùng, nhíu mày trầm giọng nói:

“Ông đây là ông nội mày!”

“Đùng”

Viên đạn bắn ra khỏi nòng, xuyên qua trán tên sát thủ.

Máu bắn ra tung tóe, dính cả lên tường, nỗi hoảng sợ trong mắt tên sát thủ còn chưa kịp thu lại.

Cảnh tượng này khiến cho hậu trường vô cùng hỗn loạn, mấy tên sát thủ nấp xung quanh đều xông ra ngoài, toàn bộ đều là những Alpha đã được huấn luyện qua.

Mục tiêu của bọn chúng vốn là Trương Triết Hạn đang biểu diễn trên sân khấu, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao lại nhảy ra một tên Omega có bản lĩnh đằng đằng sát khí như vậy, những tên sát thủ này nhất thời không biết phải xử lý thế nào.

Vô số bóng đen rất nhanh xuất hiện trong hậu trường, Chu Tử Thư liếc nhìn xung quanh, ánh mắt vẫn vô cùng lạnh lùng, nhưng nơi đáy mắt vẫn không chút nào sợ hãi.

Anh quay người đối mặt với những tên sát thủ kia, đứng trước cửa hậu trường dẫn ra sân khấu, thuần thục lên đạn khẩu súng lục CZ83 trong tay, phán đoán một chút kẻ địch trước mặt mình.

Mười mấy gần hai mươi tên Alpha.

Khí thế bừng bừng.

Tuy rằng đối phương có rất nhiều người, nhưng Chu Tử Thư cũng đã từng gặp qua cảnh tượng còn hoành tráng hơn thế này rồi, nên anh không hề sợ hãi.

Khi còn là một Alpha cấp S, anh đã từng ra chiến trường, từng làm sĩ quan, cho dù là bắn súng hay chiến đấu anh đều rất thành thạo, thậm chí còn có thể đánh nhau với Alpha cấp S như Ôn Khách Hành.

Bây giờ mặc dù đã phân hóa thành Omega cấp S, nhưng bởi vì đã được Ôn Khách Hành đánh dấu, tin tức tố của hắn tương đương với một tầng bảo vệ, tin tức tố của Alpha căn bản không làm gì được anh.

Huống hồ, sau khi Omega cấp S kết hợp với alpha cấp S, tin tức tố của hai bên sẽ dung hợp lại với nhau, không chỉ có thể miễn dịch ảnh hưởng của các tin tức tố khác, mà Omega đã được huấn luyện thỏa đáng, thì còn có thể chịu được luồng tin tức tố với cường độ cao.

Đây chính là nguyên nhân mà Chu Tử Thư không hề sợ đám sát thủ này.

Nếu bàn về việc giết người, một kẻ đến từ chiến trường như anh đương nhiên là sẽ thuần thục hơn nhiều so với bọn sát thủ ở khu ngầm này rồi.

Anh biết những kẻ này hôm nay đến đây là hướng về phía Trương Triết Hạn, đôi mắt anh sắc bén, mang theo sát khí bừng bừng, vẻ mặt không hề thay đổi nhìn chằm chằm vào đám sát thủ kia, cảnh cáo:

“Muốn chết thì cứ ra tay, hôm nay chúng mày cũng đừng mong bước qua được cánh cửa này”

Đám sát thủ liếc nhìn nhau, ngay lập tức cả đám cùng xông lên.

Chỉ một nhoáng, trong hậu trường có tiếng súng vang lên, tiếng rên rỉ liên tục, máu bắn tung tóe khắp bức tường.

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng ‘bộp’ vang lên, ánh đèn phía trên sân khấu vụt tắt!

Toàn bộ hội trường tối om, dưới khán đài tiếng người xôn xao.

Ánh mắt Trương Triết Hạn biến đổi, vừa định đứng lên, thì bỗng có một khẩu súng chĩa vào lưng anh, người kia lặng lẽ đi tới sau lưng anh.

“Đừng nhúc nhích…”

“Đám Alpha trong kia đúng là phế vật, chỉ có một Omega mà cũng không đối phó được”

Vẻ mặt Trương Triết Hạn khẽ biến, ngay lập tức liền nhận ra người nọ là ai, anh khẽ nói:

“Cậu muốn làm gì? Dung Tuân…”

Dung Tuân thấy anh thực sự nhận ra mình, cậu ta nở một nụ cười quỷ dị mà phấn khích, ghé sát vào tai anh từ phía sau, nhẹ giọng nói:

“Phong Tử? Nhận ra tao sao? Vậy thì sao nói thẳng, tao muốn mày cùng đi với tao đến một nơi, nếu mày không đồng ý, tao sẽ cho nổ quả bom đang gài ở đây”

“Và… đùng! Xé cả nơi này ra thành từng mảnh!”

Sắc mặt Trương Triết Hạn khá bình tĩnh, nhưng khi nghe được lời uy hiếp này, vẻ mặt anh lập tức lạnh xuống, anh chưa bao giờ nghĩ tới để uy hiếp anh, Dung Tuấn và Cung gia thực sự làm ra cái chuyện tán tận lương tâm này.

Anh biết sở dĩ Dung Tuân có thể nói thế này, dĩ nhiên là có chuẩn bị sẵn rồi, anh cố gắng duy trì tỉnh táo, mở miệng nói:

“Được, tôi đi với cậu”

Nhưng khi họ sắp xuống sân khấu, có một bóng người lóe lên, nhanh chóng ngăn Dung Tuân lại.

Đôi mắt xanh liếc nhìn Trương Triết Hạn.

A Cửu cầm súng trên tay, trên người dính đầy  máu, rõ ràng là vừa trải qua một trận vật lộn, nhưng lúc này, cậu vẫn là tử sĩ trung thành nhất, chĩa súng về phía Dung Tuân, lạnh lùng nói:

“Buông Trương tiên sinh ra!”

Dung Tuân căn bản không hề e ngại Alpha cấp S trước mắt này, cậu ta hơi nghiêng đầu, mỉm cười như thể đang trò chuyện việc nhà:

“Là anh ta chủ động muốn đi theo tôi mà, có đúng không?”

Trương Triết Hạn bình tĩnh nhìn A Cửu, căn dặn cậu:

“A Cửu, cậu ở lại đây đi, tôi đi một tí sẽ trở về ngay”

Lời này của anh nói ra thì nhẹ nhàng, nhưng ai có con mắt tinh tường đều biết đám sát thủ này ra tay hung hãn, A Cửu sao có thể trơ mắt nhìn Trương Triết Hạn bị bọn chúng bắt đi được.

Cậu cố chấp không chịu buông tay: “Tôi đã nhận nhiệm vụ bảo vệ Trương tiên sinh rồi, tôi tuyệt đối sẽ không để ngài bị thương được!”

Trương Triết Hạn nhìn đứa trẻ trước mặt mình, thở dài một tiếng, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén, anh nói:

“A Cửu, tôi ra lệnh cho cậu, tim tìm Chu Tử Thư ngay lập tức, nhanh!”

A Cửu sửng sốt, cậu bị sự tàn khốc trang ánh mắt Trương Triết Hạn làm cho sững sờ, nhưng lại rất nhanh liền nhận ra ý tứ sâu xa trong lời nói của Trương Triết Hạn, mặc dù tâm tình cậu rất phức tạp, nhưng cũng không dám phân vân thêm nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Triết Hạn bị mang đi.

Về phần cậu thì đi tìm Chu Tử Thư.


Thật ra lúc Trương Triết Hạn đối mặt với Dung Tuân, anh đã biết rõ, khi nhận ra địa điểm biểu diễn có vấn đề, anh đã có chuẩn bị sẵn trong lòng rồi.

Anh bảo A Cửu ở lại, là để giúp Chu Tử Thư, không thể để Chu Tử Thư bị thương, cũng không thể để quả bom trong hội trường này phát nổ được.

Trương Triết Hạn bị đưa tới một tầng hầm trống, ngay sau đó anh bị tiêm một liều thuốc an thần, rất nhanh, khí lực của anh bị mất đi hơn phân nửa.

“Cứ thế này, cho dù mày có lợi hại cỡ nào cũng không thoát được đâu”, Dung Tuân cười đắc ý, vứt ống tiêm trong tay đi.

Đây là tầng hầm của một biệt thự ở ngoại thành, cả tầng hầm chỉ có hai người bọn họ.

Dung Tuân ngồi đối diện Trương Triết Hạn, nghịch khẩu súng ngắn màu bạc trong tay, nhưng vẫn luôn dùng nó nhắm ngay vào mặt Trương Triết Hạn.

Khi phát hiện Trương Triết Hạn vẫn luôn bình tĩnh, Dung Tuân hơi khựng lại, sau đó khuôn mặt vốn luôn xinh đẹp dịu dàng lập tức như bị xé ra, dần dần lộ ra vẻ dữ tợn:

“Tại sao mày không sợ!? Mày có tin tao bắn mày ngay bây giờ không!!”

“Cậu hận tôi à? Vì sao?”

Dung Tuân không để bị anh lừa, chỉ cười một cái rồi nói: “Mày không hỏi xem tại sao tao lại trói mày à?”

“Tại sao?”

“Là vì Alpha của mày đã khôi phục trí nhớ, tên điên Ôn gia kia nhằm vào Cung gia và Dung gia ở khắp nơi, đám lão già đó hết cách rồi nên tao mới đề nghị bắt mày lại để uy hiếp Cung Tuấn, nếu dùng mày thì có thể 100% cầm chân được hắn”

Trương Triết Hạn hiểu rõ, lại hỏi: “Nhưng cái này thì có liên quan gì đến cậu?”

Sắc mặt Dung Tuân biến đổi, đôi mắt thoáng chốc lấp đầy hận ý, nhìn chằm chằm vào anh:

“Bởi vi tao hận mày, tao muốn mày sống không bằng chết!”

Trương Triết Hạn nhìn Omega cấp S xinh đẹp trước mặt, anh đột nhiên nhớ đến lời Dung Sâm từng nói với mình, thế là anh hỏi:

“Cậu hận tôi là vì tôi hại chết anh cậu sao?”

Dung Tuân khẽ giật mình, lại đột nhiên nắm lấy cổ áo Trương Triết Hạn, ác độc nói:

“Câm miệng! Sao mày dám nhắc đến anh ấy! Mày không xứng nhắc đến anh ấy!!”

Hận thù trong lòng Dung Tuân dường như đã lên đến cực điểm, lý trí của cậu dần dần bị lửa giận cùng hận ý nuốt chửng, cậu không chút do dự hét lớn:

“Tất cả là tại mày, vì chúng mày mà anh tao mới chết! Trương Triết Hạn, anh tao vì mày mà chết, sao mày có thể nhắc đến anh ấy dễ dàng như thế được, sao mày dám dùng vẻ mặt như thế để nhắc về anh ấy!?”

Tựa hồ suy đoán của anh là thật, ánh mắt Trương Triết Hạn âm trầm, trong mắt mang theo thương hại cùng bi thương, lòng anh đắng chát, nhìn về đứa trẻ đã bị hận ý phá hủy trước mặt mình:

Lòng anh chợt nặng trĩu, một lúc lâu sau mới thở dài, nghẹn ngào nói:

“Tôi xin lỗi cậu”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro