Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ái tình

Hôm nay, chàng dậy sớm, nhẹ nhàng không đánh thức ta. Dắt theo tùy tùng thân cận, đi bộ lên chùa Thiên Sơn trên núi cao cầu phúc cho ta

Ta năm lần bảy lượt đòi đi theo, nhưng chàng chỉ lắc đầu.

Ta vốn ốm yếu từ nhỏ, lại là hoàng tử được phụ hoàng sủng ái hết mực. Đi lại cực nhọc như vậy, ta không nỡ làm khó chàng, đành từ bỏ ý niệm được cùng người ta yêu một lần du sơn ngoạn thủy.

Một mình trong phủ, ta nhàm chán, lại nảy ra ý định chăm sóc cho cây đào của chàng.

Cành cây khẳng khiu, chỉ có vài nhánh uốn theo hình bàn tay Phật, rễ cũng nằm gọn trong một bình gốm đỏ nhỏ nhắn. Loại thực vật này ưa nóng, chi trổ lá nở hoa vào tiết trời ấm áp như ở Khương Lí quốc, quê hương của chàng. Từ ngày thành thân với ta, chậu cây nhỏ này luôn nằm trong thư phòng của chàng, đặt cạnh một chậu than hồng. Nhìn cành cây trơ trụi, yếu ớt như đã chết, ta nghĩ đến những bông hoa đảo xinh đẹp được họa trong sách về Khương Lí quốc, lại nhớ tới vẻ mặt ẩn giấu bi thương của chàng mỗi khi nhìn chậu cây nhỏ này. Chàng nhìn nó còn chăm chú hơn nhìn ta.

Khi chàng trở về, bèn hỏi lão quản gia về cái cây nhỏ của chàng. Còn ta, đợi chàng cả một ngày, lại chẳng được chàng nhắc tới.

Chàng vừa bước vào phòng ngủ, đã bắt gặp ta mồ hôi đầy trán, khua tay về phía chàng: "Jungkook si, chàng mau đóng của lại, đừng để gió lạnh vào phòng"

Trong phòng đặt sáu bảy lò than, xếp vòng tròn quanh một chậu cây nhỏ trụi lá. Ta đã xua hết nha hoàn ra ngoài, hai tay cầm hai cái quạt hương bồ, đầu đầy mồ hôi, luống cuống chạy đông chạy tây giữ lửa, thêm than.

Lần đầu tiên thấy bộ dạng thất thố của ta, chàng bật cười, lại ho khan hai tiếng : "Đang làm gì đấy?"

"Không nhìn thấy sao còn hỏi"

Chàng hơi ngớ người, không ngờ đến điệu bộ giận dỗi của ta. Ta bĩu bĩu môi, len lén nhìn chàng qua ánh lửa bập bùng. Hình như chàng lại đang nín cười.

Lò bên cạnh sắp tắt, ta mặc kệ chàng, cúi xuống gắp thêm than.

Một bàn tay to lớn, ấm áp giữ lấy tay ta. Giọng nói ai trầm trầm bên tai : "Nếu mệt rồi, nên đi nghỉ". Lại đoạt luôn hai cái quạt hương bồ trong tay ta, thay vào đó bằng gói mứt táo xiên thơm lừng ta thích ăn nhất.

Ta ngồi bên bàn, mở giấy gói, nhấc lên một xiên. Đường từ kinh thành tới chùa Thiên Sơn xa là thế, vậy mà xiên mút vẫn nóng hôi hổi, giòn tan, lại vương mùi hương trên áo chàng.

Ngoài trời gió rít gào như kêu như khóc, một mảnh thê lương. Ta ăn hết chỗ mứt táo, xong lẳng lặng đi vào buồng trong. Lấy ra một chiếc hộp gỗ khắc hình hoa đào dưới gầm giường, ta cất mấy cái xiên tre bên cạnh một cặp chân nến hình long phượng, vuốt ve chúng thật là lâu.

***

Ta dùng đơn thuốc mới được ba tháng, thân thể ngày một khỏe mạnh, một ngày có thể đi dạo thêm nửa canh giờ, mỗi bữa cũng ăn nhiều hơn một chén cơm nhỏ.

Phụ hoàng, mẫu hậu đều ban thưởng hậu cho viên ngự y nọ, nghe nói hắn thụ sủng nhược kinh, lại một mực xin được ân chuẩn về quê dưỡng lão. Thấy hắn tuổi đã cao, cháu chắt đầy đàn, là lúc nên được nghỉ ngơi an hưởng tuổi già, phụ hoàng không nỡ gượng ép, ban cho hắn một xe châu báu cùng vài thôn trang, mấy đời sau đều không cần lo ăn lo mặc.

Ta biết chuyện, nghĩ thầm phụ hoàng không khỏi quá hào phóng đi.

Ba tháng này, mỗi ngày chàng đều đi dạo cùng ta, mỗi bữa cơm đều ân cần dặn dò nhà bếp chuẩn bị cho hợp khẩu vị của ta, không ít lần đích thân xuống bếp chỉ vì đêm hôm trước ta thủ thỉ với chàng về mấy món ăn của Khương Lí quốc được miêu tả trong sách. Đầu bếp của ngự thiện phòng được phái tới phủ đã nhiều phen trợn mắt há mồm vì tài nghệ của chàng. Hắn từng nhân lúc phò mã bận sắc thuốc mà lén đến chỗ ta, xin được trả về ngự thiện phòng nâng cao tay nghề. Ta đang bận thưởng thức mấy món ăn vặt của Khương Lí quốc, không rảnh miệng dỗ hắn mà chỉ buông một câu : "Phò mã chỉ nấu ăn cho mình ta, ngươi mà đi, mấy trăm miệng ăn còn lại của phủ phải làm thế nào?"

Mấy tì nữ trẻ tuổi hay hầu hạ ta, chân trước vừa bước khỏi cửa phòng phu phu chúng ta, chân sau đã chạy đi đưa chuyện, toàn những "phu luyến phu tình", "đầu mày cuối mắt", "phu phu tình thâm", "như chim liền cánh, như cây liền cành". Mỗi lần nghe được, ta đều vui vẻ hết một ngày. Cuối cùng truyền đến hoàng cung, phụ hoàng, mẫu hậu không khỏi giãn mi tâm, mỗi khi ta và phu quân tiến cung thăm hỏi đều đối xứ với chàng ân cần hơn rất nhiều.

Ta nói : "Jungkook ah, chàng có nhớ nhà không?"

Chàng chỉ nhàn nhạt đáp : "Có".

"Nhà" của chàng, chỉ có Khương Lí quốc.

Ta tủi thân một chút : "Chả lẽ... chả lẽ chàng không coi chốn này là nhà? Ta là phu tử của chàng....", đỏ mặt một chút, "còn chàng.... chính là ngôi nhà lớn của ta."

Chàng giật mình, bật cười xoa đầu ta : "Nói linh tinh gì thế? Ta là người, không phải gạch ngói bản đất"

Đẩy tay chàng ra "Chàng... chàng... là con bê ngốc! Ta... ta đang tỏ tình với chàng dó!"

Ta ôm mặt chạy, bỏ lại phía sau tiếng cười vui vẻ sảng khoái của chàng. Mùa đông năm đó, chính là mùa đông ấm áp nhất trong cuộc đời ta.
.
.
.
Đông qua xuân tới, thời tiết ấm áp, thân thể ta gần khôi phục như người bình thường,cũng thường xuyên tiến cung vấn an phụ hoàng mẫu hậu. Tất nhiên, phò mã luôn đi cùng ta. Tất cả thật vừa ý ta, chỉ có một chuyện khiến ta phiền muộn, chính là cây đào ta vất vả chăm sóc nửa năm vẫn chưa có biến chuyển, tựa như thân thế ta dù đã chăm sóc rất tốt, vẫn chưa đơm hoa kết trái.

Chàng biết nỗi buồn của ta, nên số lần xuống bếp cũng nhiều hơn, mỗi lần ăn, dù ngon hay không, ta đều cảm nhận rõ tâm ý của chàng.

Trong lòng, là ngọt ngào vô hạn.

Dưới tàng cây xanh, ta và chàng thường ngồi chơi cờ suốt buổi chiều. Chàng vừa nhường, vừa chỉ đường dẫn lối cho ta.

Kết quả... ta vẫn thua. Tối đến liền làm nũng với chàng : chàng giả vờ thua ta một lần thôi không được sao. Chàng cười, dí vào trán ta :Hoàng tử nhỏ của ta sao mà ngốc đến nỗi ta chẳng biết đánh thế nào.

Ta hậm hực nhào vào véo chàng.

Tiến cung, phụ hoàng hỏi han chuyện nhà cửa, ta liền nhanh nhảu mách tội chàng. Phụ hoàng mẫu hậu đều cười ta, đến cung nữ thái giám cũng cúi người lén che miệng cười.

Phò mã thì cười khổ, nói :Đồ ngốc, thật trẻ con.

Sau đó, ta ngồi hàn huyên cùng mẫu hậu, chàng sang chính điện hầu cờ phụ hoàng.

Tựa như hai người rất hợp nhau, nên mỗi lần chúng ta tiến cung, chàng đều hầu cờ đến tận khi lên đèn.
.
.
.
Tháng năm êm đềm, cây thông xanh ngát rụng lá, kết quả, rồi lại rụng lá, ta và chàng vẫn ôm bộ cờ bằng gỗ ngồi dưới tàng cây mỗi buổi chiều. Đến một ngày, ta đã có thể thắng chàng, chàng nói chàng phải đi xa, khoác chiến bào cầm kiếm tới sa trường.

Tối hôm đó, ta nói dối chàng, tiến cung quỳ ngoài chính điện. Phụ hoàng đỡ ta dậy, thở dài, nói ta ngốc. Phụ hoàng của con, lần này chính là muốn phò mã được ngẩng đầu với người đời. Hắn ngày ngày cười với con, nhưng có ai biết đằng sau lưng phải hứng chịu bao nhiêu thương tích. Miệng lưỡi người đời nào có dung tha cho một hoàng tử bán mình như hắn.

Ta đáp : con biết tất cả, cũng đã sai người chặn hết những lời đồn đại đó. Nguyện vọng của con, chỉ là cùng chàng tay nắm tay, bình an sống đến trọn đời.

Phụ hoàng không khuyên được ta, cuối cùng nói : tình yêu là tất cả với con, không phải với người đó. Một kẻ tài năng như hắn luôn cất giấu tham vọng, mà kẻ tham vọng thì không bao giờ biết đủ. Con đã lấy loại người nào, chả lẽ đến giờ vẫn mê muội?

Nói rồi phất tay xoay người vào trong.

Một phụ hoàng lạnh nhạt tàn nhẫn như vậy, ta chưa từng gặp. Người không đỡ ta dậy, xoa đầu ta, mềm lòng nghe ta làm nũng, mà giữa đêm thu, dội cho ta một gáo nước lạnh.

Những lời đó, ta nửa hiểu nửa không. Như lờ mờ chạm đến một thứ, nhưng rồi rất nhanh chóng vuột mất.

Đêm trước ngày xuất chinh, ta nằm bên chàng, mở mắt nhìn ảnh nến chao đảo cả đêm. Tựa như quay trở về ngày tân hôn, ta nhìn cặp nến long phương dần tàn, nghĩ tới tương lai mờ mịt vô vọng.
.
.
.
.
Thu đi đông tới, ta ngày ngày ngồi đánh cờ dưới gốc cây thông giả, một mình nhớ chàng. Sức ăn càng ngày càng kém, cơ hồ trở lại với những ngày tháng trước đây.

Tối, khoác áo ngồi tựa cửa, dưới mái hiên luôn thắp một ngọn đèn.

Một năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày đêm, một trăm bức thư. Lúc đầu là ba ngày một bức trả lời, rồi trễ dần, vài tháng ta mới có thư để đọc.

Sau đó, thư ta gửi đi, không lời hồi đáp, như thể tan biến vào trời tuyết.

Tin tức về chàng chuyển tới triều đình, cũng dần thưa thớt.

Một lần tiến cung, mẫu hậu len lén nói với ta, hôm qua phụ hoàng đọc xong tấu chương do phò mã sai người mang đến, đã đập vỡ tất cả mọi thứ trong chính điện.

Sau đó, lại có tướng lĩnh trong triều làm phản.

Sau đó, tin thua trận liên tiếp truyền về.

Sau đó, kinh đô bị vây khốn, người người náo loạn. Trong phủ, gia nhân người hầu trộm đồ bỏ trốn, nha hoàn hầu hạ ta từ nhỏ, trong một buổi sáng tuyết rơi, cũng thuận thế biến mất.

Mẫu hậu sai người đón ta vào cung, ta ở lại. Ta nói với thái giám tổng quần nội cung đang một mực cầu xin : Phu quân ta còn chưa về, ta phải ở lại đợi chàng. Đợi chàng về nấu món Khương Lí quốc cho ta, chơi cờ cùng ta, đi dạo cùng ta. Đợi chàng về, ta sẽ dẫn chàng đi tạ lỗi với phụ hoàng mẫu hậu. Phụ hoàng còn rất thương ta, ta biết người sẽ tha thứ.

***

Cuối cùng, phụ hoàng không những tha thứ cho ta, mà người còn nói, người rất hối hận vì đã để ta gả lầm người. Người nói : ta và con đều ngốc, nhưng ta làm cha lại không thể bảo vệ con của mình, vì vậy, ta đi trước con một bước. Jimin ah, ta xin lỗi.

Lưỡi kiếm lạnh lẽo xuyên qua, ta lau máu trên mặt phụ hoàng, lau nước mắt trên mặt mẫu hậu, nhìn hoàng cung hoa lệ giờ đổ nát tiêu điều.
.
.
.
.

Xích sắt kéo lê trên nền đá lạnh, ta và một đám hoàng thân quốc thích của phế quốc nối nhau bước lên đài, quỳ xuống.

Mỗi người đều khóc lóc, cầu xin, hoặc run rẩy. Còn ta, chỉ một mực nhìn xuống dưới chân mình. Ta đã cầu xin đao phủ mang theo chậu đào đã nở hoa đặt ở đó, nó sẽ thay chàng đưa ta đi nốt đoạn đường cuối cùng.

Jeon Jungkook, phu quân của ta, hóa ra, chàng chưa bao giờ coi ta là phu tử của chàng.

Tình yêu của ta, trong mắt chàng lại nực cười đến vậy.

Tất thảy những kí ức tươi đẹp, giờ phút này mới biết là giả dối.

Máu đỏ tươi lan tràn trên mặt đất, ta ngửa lên nhìn bầu trời, chỉ thấy một cặp mày kiếm, một đôi mắt nhu hòa, một nụ cười sáng trong.

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Đôi mắt mơ màng nhìn lên bầu trời đang đổ tuyết.

Nước mắt cứ chảy dài theo từng tiếng nấc của ta.

Nó chảy mãi,chảy mãi cho đến khi chỉ còn là máu.

Cảm giác đau đớn từ ở cổ truyền thẳng đến đại não.

Trong mơ màng....

Ta thấy một dáng hình khoác một chiến bào đen, chạy đến mức té lên té xuống nhưng vẫn cố gắng bò về phía ta.

Hắn ôm một người nào đó, gào khóc trong tuyệt vọng.

Tại sao chứ....

Tại sao cuối cùng....

Chỉ còn có mình ta...

Nằm lại dưới đống tuyết này mà chẳng một ai đưa tiễn.

Ta khóc cũng chẳng nỗi,đôi mắt đau buốt phải nhắm nghiền.

Ta chẳng thể nào ọc ra những ngụm máu nữa.

Ta...

Mệt quá...

Nếu có kiếp sau...

Ta sẽ sống thật lý trí....

Sẽ sống mà không phải trở thành một kẻ nhu nhược.

Phải mạnh mẽ để không còn ai dám chà đạp, phản bội ta.

Và...

Nếu có kiếp sau...

Ta thề mình sẽ không yêu chàng nữa.

Sẽ chẳng hiến dâng trái tim của mình cho chàng.

Ta...

Park Jimin.

Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn hận chàng

Jeon Jungkook.

Kiếp này, ta đã trả đủ duyên nợ rồi...

Mong kiếp sau, ta và người đừng tái ngộ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro