Chương 15 - Thuyền buôn bằng sắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có sức mạnh giống như ngôn linh... thời điểm không phát điên thì ở trạng thái ngây ngô, hành động theo bản năng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô thần... Đặc điểm này rất giống với miêu tả của Pierre về người nhiễm bệnh đầu tiên... Lumian đọc xong thư của Franca, từ đó càng hiểu chi tiết hơn về tai hoạ lần này.

Trước đó cậu chỉ dựa vào câu trả lời, biểu hiện và từng hành vi nét mặt mâu thuẫn của của Pierre, để đưa ra phỏng đoán này, nhưng cũng cực kỳ gần với tình huống thật sự.

Điểm khác biệt duy nhất là, ban đầu cậu đoán người nhiễm bệnh đầu tiên là một kẻ điên, chỉ hành động theo bản năng, mà theo thông tin mà phía chính phủ cung cấp thì đây là một vật phong ấn hình người, nhưng đúng là hành động theo bản năng, cho dù là khi ở trạng thái bình thường hay khi phát điên, đều không có trí tuệ linh tính.

Đương nhiên, suy đoán của Lumian cũng có mâu thuẫn nhất định với thực tế, có lẽ là do cô gái trẻ kia gặp phải một ô nhiễm nào đó hoặc là xuất hiện tình trạng mất khống chế, biến thành kẻ điên đi lây lan bệnh điên theo bản năng, cho nên mới cần bị phong ấn.

Về phần vì sao phải phong ấn mà không phải trực tiếp thanh trừ thì Lumian cũng có thể đoán được nguyên nhân:

Loại năng lực nói ai chết thì kẻ đó sẽ chết này, cho dù là loại năng lực có hạn chế, nhưng vẫn làm cho người ta thèm đỏ mắt.

Bất luận là Tòa thẩm giáo, "Trái tim máy móc" hay Cục Thứ 8, với điều kiện có biện pháp có thể phong ấn một sinh vật nguy hiểm như vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ ưu tiên phong ấn, tương lai không biết chừng còn có thể lợi dụng cô ta để giải quyết tai hoạ khác.

Lumian lướt mắt xuống dưới, đọc nội dung phía sau của lá thư này:

"Còn các thông tin khác, do người kia bị giới hạn bởi nguyên tắc giữ bí mật, nên không thể cung cấp."

"Nhưng cậu phải lưu ý đến những cô gái trẻ tuổi có dáng vẻ như miêu tả, nếu phát hiện thì lập tức phải cách thật xa và báo cho chính phủ biết."

Không có lai lịch rõ ràng, phương pháp phong ấn, biểu hiện thực tế của năng lực ngôn linh, phương pháp điều trị và thanh trừ bệnh điên kia như thế nào... cũng không nói cụ thể cấp bậc và số thứ tự của vật phong ấn... Đánh giá từ dị thường ở thị trấn Dadel và những miêu tả trước đó cho dù không phải vật phong ấn cấp "1", thì chắc chắn cũng phải thuộc loại cấp "2" cực kỳ đáng sợ, cực kỳ đặc thù... Lumian suy nghĩ một chút, cuối cùng lại nhét lá thư này vào trong "Túi lữ hành", chứ không thiêu hủy ngay tại chỗ.

Lúc này, Lugano vẫn còn kinh hãi, nghi hoặc cẩn thận quan sát phía sau lưng mình.

Hắn đã kích hoạt "Linh thị" nhưng vẫn không phát hiện ra thứ gi.

Người đưa tin "Kẻ sám hối" Bayanfei của Lumian đã rời đi ngay sau đó.

"Đi thôi." Lumian thở dài, vươn hai tay, nắm bả vai của Ludwig và Lugano.

Hiện tại điều mà cậu tiếc nhất là ít nhất một phần ba của 400 verl d'or tiền vé tàu bị lãng phí.

Mà lát nữa còn phải tìm mấy quán cà phê để cho Ludwig ăn sáng, chứ không thể ăn no ở một quán được, sẽ bị người ta phát hiện ra điều bất thường.

Giây tiếp theo, Lugano cảm giác mình bước vào linh giới mà mình vừa nhìn thấy, chỉ thay đổi vai trò trước đó là người đứng bên ngoài quan sát, thì lúc này hắn xâm nhập vào các khối màu sắc đậm đặc chồng chất lên nhau, được thực sự gột rửa dưới ánh sáng trong vắt của bảy loại màu sắc khác nhau chiếu rọi từ trên cao xuống, bị vô số gương mặt khó có thể hình dung, miêu tả hình dáng kia nhìn chăm chú, "chạy" như bay đến một nơi không xác định.

Hắn cảm thấy choáng váng đầu óc, nhưng chỉ mấy chục giây sau, chân hắn đã giẫm lên mặt đất, xung quanh xuất hiện rất nhiều tòa nhà với màu sắc chủ đạo là trắng ngà, nâu đỏ và vàng nhạt.

Lumian không "Truyền tống" quá xa mà lựa chọn thành phố Fos, quản lý trực tiếp thị trấn Dadel.

Dưới ánh sáng ban mai, Lumian đeo trang sức đeo tai "Nói dối", lấy một cái áo khoác len từ trong Túi lữ hành ra, bắt đầu thay đổi dung mạo, chiều cao thân thể và đổi quần áo mới trong một con hẻm nhỏ không người.

Không đến một phút đồng hồ sau, cậu đã biến thành một người khác.

Tuy đây không phải lần đầu tiên chứng kiến nhưng Lugano vẫn bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ. Vật phẩm thần kỳ đến nhường nào, năng lực lợi hại đến nhường nào!

Cho dù là trang sức đeo tai màu trắng bạc có thể thay đổi khuôn mặt và chiều cao theo ý muốn của người sử dụng trong một phạm vi nhất định hay là cái túi đựng tiền xu có sức chứa vô hạn có thể lấy ra đủ loại vật phẩm kia, đều là những thứ mà trước kia hắn chưa từng nghe qua, chỉ là từng nghe thấy đám thợ săn tiền thưởng đề cập đến việc người phi phàm phía chính phủ có thuật thay đổi khuôn mặt siêu phàm.

Lumian ném trang sức đeo tai "Nói dối" cho Lugano, tuyệt đối không khách khí nói với hắn:

"Anh đi làm ba bộ thân phận giả khác đi, mua thêm vé tàu lửa hơi nước đi đến cảng Gati."

Rốt cuộc tôi là phiên dịch, dẫn đường hay là người hầu của cậu thế? Lugano vừa nhận lấy trang sức đeo tai màu trắng bạc kia, vừa lẩm bẩm nói.

Hần gượng cười, đáp lại:

"Nhưng tôi chưa từng tới Fos, không biết nên tìm ai để làm thân phận giả."

"Nguyên tắc giống nhau thôi, tôi tin tưởng vào kinh nghiệm của anh." Lumian mỉm cười đáp lại.

Được rồi, nể tình cậu là người trả tiền cho tôi... Lugano thầm lẩm bẩm một câu, sau đó lấy một bộ quận áo khác từ trong hành lý ra.

Khi hắn làm thân phận giả ở trạm xe lửa hơi nước Bắc bộ Trier, Lumian đã đưa cho hắn 1.000 verl d'or, và nói với hắn rằng hắn sẽ chịu trách nhiệm cho các chi tiêu như thế này.

Đợi đến khi cậu nhóc Ludwig đeo trang sức đeo tai "Nói dối" xong, Lugano mới xách rương hành lý ra khỏi con hẻm nhỏ.

Lumian lập tức kích hoạt "Khuôn mặt của Nisse", lại một lần nữa thay đổi khuôn mặt, dắt Ludwig đang thay đổi chiều cao thân thể và dung mạo, đi theo phía sau Lugano một khoảng khá xa để quan sát.

Cậu muốn nhìn xem vị "Bác sĩ" này sẽ làm gì, có biểu hiện gì khi đến một nơi xa lạ, dùng điều này để suy đoán xem rốt cuộc hắn đang cất giấu vấn đề gì.

Vì không để cho Ludwig kháng nghị, Lumian ẩn cái mũ tròn rộng vành lên đầu hắn, và cho hắn mấy cái bánh mì dài.

Ludwig cũng không ồn ào đòi ăn thức ăn nóng hổi mà ngoan ngoãn cầm bánh mì, để mặc cho Lumian dẫn hắn đi theo dõi Lugano.

Lúc này mới là sáng sớm, các quán bar đều đã đóng cửa, Lugano đến thẳng khu chợ gần nhất, tìm mấy "Người tuần tra" nghi ngờ là thành viên của băng đảng xã hội đen, dùng tiền để mở đường, và tìm được người làm thân phận giả.

Trong toàn bộ quá trình này, biểu hiện của hắn không khác gì những thợ săn tiền thưởng bình thường khác.

Đối với điều này, Lumian không thất vọng cũng không cao hứng mà bình tĩnh đi theo Lugano mua vé của một chuyến tàu lửa hơi nước khác, rồi mới giải trừ "Khuôn mặt của Nisse", tập hợp với người bạn đồng hành này.

...

Trong một căn phòng khách sạn xa hoa gần bờ biển, tại cảng Gati, tỉnh Maritimes.

Lumian đứng ở trước cửa sổ thủy tinh lớn, nhìn bầu trời xanh thẳm giống như vừa mới được nước gột rửa, tương phản với mặt biển trong suốt xanh thuần như bảo thạch ở bên dưới.

Tiếng hải âu cao vút trong trẻo, từng cánh chim trắng sáng bay vút qua đám mây trắng, bờ cát trắng và len qua những cảnh thuyền buồm, khiến cho Lumian mặc dù không mở cửa sổ nhưng bằng trực giác, cậu vẫn có thể cảm nhận được cái mát mẻ của gió biển.

Nơi này là một trong những cảng chính của Biển Sương Mù, là đầu vào của đủ loại sản phẩm đến từ các thành phố công nghiệp ở bờ biển phía tây, vô cùng nổi tiếng và phồn hoa với ngành thương mại và đóng thuyền.

Không giống với những gì mà người dân Trier nghĩ rằng phương bắc thiếu ánh mặt trời, số giờ nắng ở cảng Gati luôn dư thừa, mùa thu cũng không quá lạnh.

Trong tiếng nhai nuốt của Ludwig, Lumian vừa thưởng thức khung cảnh biển và cảng phía xa xa bên ngoài cửa sổ, vừa chờ Lugano đi mua vé tàu tới cảng Santa, vương quốc Feynapotte trở về.

Đúng lúc này, "Kẻ sám hối" Bayanfei có dáng người cao lớn dị thường, mặc áo choàng dài của nhân viên thần chức nhưng lại màu đen sẫm, bước ra từ trong hư không, lặng lẽ đưa một lá thư cho Lumian.

"Cảm ơn." Lumian theo thói quen nói một câu.

Sau đó, cậu nhận lá thư, mở ra đọc:

"Bệnh điên ở thị trấn Dadel đã được khống chế, những cư dân thị trấn bị nhiễm bệnh nghiêm trọng đều bị thanh trừ, những người bị nhẹ thì đều đã được cứu trị, nhưng không tìm được vật phong ấn kia."

"Từ thông tin tình báo thu thập được ở hiện trường, mấy ngày trước cô ta đã khôi phục lại trạng thái bình thường và rời khỏi thị trấn Dadel, không biết đã đi đâu, sau đó bệnh điên hoàn toàn tự khuếch tán do vùng biển tâm linh ở nơi đó bị ô nhiễm nghiêm trọng.

"Về việc cư dân thị trấn không muốn rời khỏi thị trấn Dadel nhưng cũng không quên nói cho hành khách đi ngang qua về bệnh điên và hành vi bất thường của bọn họ, chắc hẳn cũng là do vùng biển tâm linh ở đó bị ô nhiễm, à, một thuật ngữ mà Anthony mới học được là biển tiềm thức tập thể, cái đó và đảo ý thức cá nhân và bầu trời linh tính hình thành nên thế giới tâm linh."

"Về sau cậu cần phải cẩn thận hơn, tôi sợ ngày nào đó cậu lại bị vật phong ấn nọ hấp dẫn mà gây ra tai hoạ thần bí học."

Tôi không có ý định bắt vật phong ấn đó đâu... Lumian hơi cảm thấy đau đầu, "Hừ" một tiếng.

Nói thật, cậu cũng không có cách nào đối đầu với thứ này, lúc cậu đến thị trấn Dadel thì đối phương đã rời khỏi đó, mà tai hoạ vẫn còn đang phát triển và lan rộng.

Ba giờ chiều, Lumian dẫn theo Lugano và Ludwig lên một con thuyền buôn tên "Cánh chim" để đi tới cảng Santa, vương quốc Feynapotte.

Bọn họ lựa chọn khoang thuyền hạng nhất, đây là loại khoang có phòng chủ nhân, phòng trẻ nhỏ, phòng người hầu, có phòng khách, phòng tắm, có người phục vụ riêng, có thể ra vào các nhà hàng cao cấp nhất và được cung cấp xì gà, trị giá 700 verl d'or, gần bằng một năm thu nhập của Charlie khi làm phục vụ ở khách sạn.

Lumian vừa để ý lại cũng chẳng phải quá để ý đến tiền tài, để ý là bởi vì trước kia được chị gái dạy dỗ, để cậu theo bản năng sẽ biết tính toán và biết tiếc tiền, không quá để ý cũng là bởi vì bản thân kiếm tiền quá "Thoải mái", ví dụ như thừa dịp ban đêm, lén trở về vũ trường Breeze, lấy 30.000 verl d'or từ trong két sắt, hiện tại cũng chỉ tiêu một phần nhỏ trong đó.

Hơn nữa cậu đã có phối phương ma dược, tài liệu chính và tài liệu phụ trợ cho danh sách tiếp theo, tạm thời không có động lực tích cóp tiền.

Lại nói, là một độc giả trung thành của "Nhà đại thám hiểm", cậu biết trên biển luôn không thiếu những kho báu hình người di động, nếu thiếu tiền, cậu có thể bắt chước thần tượng để kiếm thêm.

"Cánh chim" là một con tàu động cơ hơi nước kiểu mới nhất, được chế tạo hoàn toàn bằng sắt thép, không có cánh buồm mà thay vào đó là một cột ống khói trắng xóa và một cột buồm dùng làm tháp canh.

Toàn bộ chỉnh thể được sơn màu xám, những bộ phận khác được sơn xen kẽ màu đỏ hồng và màu vàng kim, boong tàu rất rộng, có nhiều vị trí đặt pháo, cho dù là trọng tải, số lượng hành khách, tốc độ và sự chắc chắn đều vượt xa thuyền buồm cổ điển, nó cũng to hơn hẳn so với những con thuyền thuộc thời kỳ lạc hậu trước kia, giống như người lớn đang nhìn xuống đứa trẻ.

Trước khi làng Cordu gặp chuyện không may, Lumian cũng từng mơ mộng đến chuyện được bôn ba trên biển giống như nhà thám hiểm đại tài Gehrman Sparrow, cũng từng dùng những lời này để nài nỉ chị gái nhưng Aurore đã hoãn việc này chờ đến khi cậu tốt nghiệp đại học.

Bên trong phòng khách sáng sủa rộng rãi của khoang thuyền hạng nhất, Lumian nhìn biển xanh bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ không biết đã bay đến phương trời nào.

Tu tu!

Tiếng còi hơi nước vang lên, ống khói của "Cánh chim" phun sương mù trắng xóa.

Trong âm thanh vận chuyển của đủ loại động cơ, con thuyền buôn khổng lồ bọc sắt này bắt đầu chậm rãi rời khỏi cảng Gati, chạy về hướng biển khơi rộng lớn.

Cô cô cô, tiếng hải âu quanh quẩn trong không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro