Chương 34 - Kho báu trong truyền thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ào ào!

Sóng biển xanh thẳm vỗ vào đáy vách núi đen, lại nở rộ thành ngàn đóa hoa trắng xóa.

Lumian đi tới trước ngọn hải đăng được cho là do người Entis xây dựng thời điểm mới đặt chân lên đảo Santique, hướng ánh mắt nhìn biển khơi phía xa xa.

Lúc này còn khá lâu mới đến ban đêm, đó là khi ánh trăng đỏ rực cũng chưa chiếu tới nơi này, tạo ra khung cảnh mộng ảo, hiện tại không có du khách đến tham quan ngọn hải đăng, xung quanh rất là yên tĩnh.

Lumian đi lòng vòng hai ba vòng xung quanh ngọn hải đăng mang đậm phong cách thời kỳ Russell, đi gần mười lăm phút, cậu không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào liên quan đến "Vu quỷ".

Cậu cũng không có hy vọng xa vời có thể lập tức gặp được Burman, dù sao vẫn chưa đến thời điểm thưởng thức ánh trăng, cậu chỉ muốn nhìn xem tối hôm qua sau khi đối phương tỉnh lại, hắn có đến những nơi lưu giữ hồi ức về vợ mình để trạng thái nội tâm yên tĩnh lại, tìm kiếm động lực để tiếp tục sống hay không.

"Cậu nhóc, ban ngày ở đây không có gì hay để xem đâu, ban đêm thì hoàn toàn khác." Người trông coi ngọn hải đăng rít một hơi thuốc được chế từ cây lá thuốc đã qua xử lý và cuộn trực tiếp thành điếu thuốc, rồi tốt bụng nhắc nhở Lumian một câu.

Lumian cười hỏi:

"Nửa đêm cũng có người tới sao?"

"Có chứ." Người trông coi ngọn hải đăng là một ông lão đã qua cái tuổi ngũ tuần, dùng giọng điệu khoe khoang nói: "Đám công tử ăn chơi đến từ Trier rất thích dẫn phụ nữ tới nơi này xem trăng đấy."

"Vậy có người nào thích mặc áo choàng dài đội mũ trùm đầu trông như vu sư không?" Lumian tiếp tục hỏi.

Người trông coi hải đăng nhớ lại:

"Thỉnh thoảng cũng có, mấy lần tôi cứ tưởng là ma chứ."

"Đêm khuya ngày hôm qua hắn có tới không?" Khóe miệng của Lumian hơi cong lên.

Cách nhập vai để phỏng đoán của cậu không có vấn đề gì!

Có lẽ do cậu cũng từng trải qua những điều tương tự như vậy cho nên càng có thể cảm nhận được trạng thái tâm lý và sự cố chấp của Burman.

"Không biết, dù sao tôi cũng không phát hiện ra." Người trông coi hải đăng đáp lại.

Lumian không tiếp tục hỏi nữa, dự định tới rạng sáng ngày hôm sau, tầm hai ba giờ sáng, khi ánh trăng đẹp nhất lại đến đây xem.

Trong suốt hơn 3 giờ tiếp theo, cậu "Đi dạo" một vòng tới các cửa hàng thực sự nổi tiếng ở cảng Fallin, hỏi những vấn đề tương tự, nhưng không thu được tin tức hữu ích nào.

Điều này có thể thấy, khi ở trạng thái bình thường, "Vu quỷ" gần như có thể khắc chế được bản thân, không rơi vào trạng thái hoàn toàn hành động theo bản năng, rất ít khi đi đến những nơi có nhiều người, cho dù có tới thì cũng ngụy trang đầy đủ.

4 giờ chiều, Lumian đi đến một trạm xe lửa hơi nước không lớn của cảng Fallin, bỏ ra 3 verl d'or để mua một tấm vé đi đến mỏ quặng núi lửa Andatna.

Nếu muốn đến đó xem mặt trời lặn thì hiện tại phải xuất phát luôn.

Tu tu, xình xịch, xình xịch, xình xịch.

Đầu máy màu đen cồng kềnh thô sơ phun ra một làn hơi nước đậm đặc, kéo thùng xe thật dài chạy hướng lên trên.

Nó chuyển động từ chậm rãi đến nhanh dần, tựa như một gã khổng lồ cuối cùng cũng chiến thắng lực quán tính, phát huy toàn bộ linh kiện trong cơ thể.

Lumian ngồi bên cửa sổ, tay cầm mũ rơm màu vàng kim, lẳng lặng thưởng thức từng đồn điền không ngừng lui về phía sau.

Gần 6 giờ, cỗ xe lửa hơi nước này dừng ở bên ngoài mỏ quặng núi lửa Andatna.

Lumian đội mũ rơm lên, không đi thẳng vào trong mỏ quặng mà đi men theo đường mòn vòng qua đỉnh núi lửa.

Càng đi, màu xanh lục của cỏ cây càng thưa thớt, màu xám đen trở thành màu sắc chủ đạo của nơi này, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài mảnh nham thạch vẫn còn ánh đỏ.

Càng tới gần đỉnh núi, khung cảnh càng hang vu, đá vụn màu xám đen yên lặng ngủ say trong tiếng gió phần phật.

Bởi vì không có rừng cây và bụi rậm che phủ, cho nên tầm nhìn của Lumian cực kỳ rộng, cậu cảm giác nơi này có một loại kỳ lạ, đại biểu cho sự thê lương và tĩnh lặng.

Lumian men dọc theo lối đường mòn bị du khách giẫm đến trắng xóa, nằm giữa màu sắc xám đen hai bên đường, từng bước đi tới gần miệng núi lửa, phía dưới bên trong miệng núi lửa là những tảng than đen với những vết lõm ánh đỏ.

Nhiệt độ không khí ở nơi này cao hơn bên dưới một chút.

Ù ù!

Gió ở đây đã không có bất kỳ trở ngại nào, cứ như vậy thổi tung những viên đá vụn màu xám đen, khiến con người phải loạng choạng bước đi.

Trong khung ảnh như vậy, mặt trời sắp lặn xuống đường chân trời, hắt những tia nắng vàng hồng lên trời cao, khiến cho khung cảnh tĩnh mịch thê lương tựa như bùng cháy, những vết lõm ánh đỏ càng trở nên đậm hơn.

Lumian ấn mũ rơm trên đỉnh đầu, đi men theo miệng núi lửa khoảng hai ba trăm mét.

Bỗng nhiên, gió trên đỉnh núi ngừng thổi, đá vụn đồng loạt rơi xuống.

Lumian chợt nhìn thấy một bóng người đứng bên cạnh miệng núi lửa, phía trên vách tường đá xám đen chạy dốc xuống kia, đang lẳng lặng ngắm nhìn ánh mặt trời le lói cuối cùng.

Hắn mặc áo choàng dài màu đen, đội mũ trùm đầu thật rộng, chăm chú ngắm nhìn mặt trời đỏ hồng dần lặn xuống.

Vẻ mặt của Lumian không hề thay đổi, cậu chậm rãi đi về phía đó, không lập tức tấn công đối phương.

Nhận thấy có người tới gần, người đàn ông đội mũ trùm đầu màu đen kia quay người lại, để lộ khuôn mặt tái nhợt có một lớp lông tơ nhàn nhạt và vài vết thương hư thối.

Người này đúng là "Vu quỷ" Burman !

Có thể do bản thân đang chìm trong hồi ức tốt đẹp, Burman nổi tiếng với sự điên cuồng lại trông có vẻ mệt mỏi, hắn mở miệng nói:

"Cậu lại có thể tìm được đến nơi này sao."

Lumian vẫn luôn ấn chặt mũ rơm vàng kim trên đỉnh đầu, để nó không bị gió lớn thổi đi mất, cười tự giễu, nói:

"Nếu không phải tôi còn có ảo tưởng và hy vọng, nếu không phải tôi còn có rất nhiều kẻ thù đang chờ tôi tìm đến, tôi cũng sẽ thường xuyên quay trở về làng Cordu, trở về đồng cỏ trên núi cao kia, nơi có thảo nguyên xanh ngát, có rất nhiều đóa hoa màu vàng nở rộ, chạy giữa những đàn cừu, và bầu trời xanh trong như bảo thạch với những đám mây bồng bềnh được gió thổi qua, đến ban đêm có rất nhiều sao trên trời, chúng dày đặc, lấp lánh giống như những viên kim cương nằm dưới đáy sông trong suốt."

Đứng dưới ánh mặt trời le lói và khung cảnh xám đen tĩnh mịch, Lumian nhớ lại đồng cỏ xanh núi cao và làng Cordu.

Burman không ngắt lời cậu, chờ cậu nói xong, hắn mới cười hoảng hốt, vẻ mặt khi cười còn khó coi hơn cả khóc:

"Tôi và Helen từng hẹn nhau có thời gian sẽ đến đây xem mặt trời lặn, mua vé là có thể lập tức đến đây, nhưng cô ấy còn chưa được tới."

Mà anh thậm chí còn không cần ngồi xe lửa hơi nước… Lumian chậm rãi thở dài, nói:

"Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?"

Các bó cơ trên khuôn mặt của Burman trở nên vặn vẹo, không che dấu nổi nỗi đau đớn:

"Chúng tôi bị lừa, bản đồ kho báu kia có vấn đề chúng tôi thật sự gặp phải quái vật biển!"

"Người quần đảo chết tiệt, Helen vẫn luôn tin rằng bọn họ có thói quen lừa dối, thích gây gổ là bởi vì không còn lối thoát, toàn bộ chức vụ vị trí đều do người Entis thuần chủng nắm giữ, chúng tôi đối xử với hắn tốt như vậy, luôn tin tưởng hắn như vậy, hắn lại vì tiền mà cấu kết với kẻ khác, lừa gạt chúng tôi!"

"Tôi muốn giết hắn, giết những kẻ lừa đảo đó, giết toàn bộ người quần đảo!”

Lumian khẽ cười một tiếng, rồi nói:

"Trong số những người Trier tự nhận là cao quý kia cũng có cả tội phạm lừa đảo, có kẻ bán đứng chính mình, tôi cũng không kỳ thị người quần đảo, nhưng vẫn luôn đề phòng người quần đảo."

Nói tới đây, Lumian chợt có linh cảm khác:

"Người quần đảo lừa các anh có phải thuộc đường tắt 'Kẻ trộm' không?”

"Đúng vậy." Cơ mặt của Burman co rúm lại tựa như đang khắc chế cơn phẫn nộ trong lòng.

Là đang đóng vai "Kẻ lừa bịp" sao? Lumian cẩn thận hỏi:

"Có phải hắn có một chiếc kính độc nhãn, hoặc là có thói quen vuốt hốc mắt này không?"

Cậu chỉ chỉ vào con mắt phải của mình.

"Không phải." Dường như Burman cũng không rõ vì sao Lumian lại hỏi như vậy.

Lumian khẽ thở ra một hơi:

"Hắn tên là gì? Anh giết được hắn chưa?"

Khuôn mặt tái nhợt của Burman chợt đỏ gay, nhỏ từng giọt chất lỏng hư thối:

"Hắn tên là Mark Benito!"

"Sau lần đó, hắn đã biến mất, tôi vẫn chưa tìm thấy hắn!"

Lumian không tiếp tục kích thích Burman nữa, mà chuyển sang hỏi:

"Lúc ấy các anh đang truy tìm kho báu nào?"

"Ở sâu trong Biển Sương Mù, có một hòn đảo, người sống trên hòn đảo đó đều sẽ không già cũng không chết." Burman nhớ lại lời đồn về kho báu kia mà lúc trước bọn họ thu thập được: "Có lý do để tin tưởng điều này, trên hòn đảo kia cất giấu một sự vật cực kỳ trân quý, chúng tôi không muốn làm kẻ địch với người trên hòn đảo kia, chỉ hy vọng có thể lẻn vào trong đảo, trộm được một ít thuốc trường sinh bất lão thôi."

Hắn nói hơi lộn xộn, ở giữa bỏ qua không ít nội dung.

"Cái đó rất giống với 'Suối nguồn tươi trẻ' trong truyền thuyết." Lumian suy nghĩ một chút rồi nói: "Trong cuốn tiểu thuyết 'Nhà đại mạo hiểm' cũng đã ám chỉ 'Suối nguồn tươi trẻ' là lời hoang đường."

Burman không để ý tới cậu, tiếp tục nói:

"Chúng tôi đã tìm được một ít chứng cứ, cũng có được bản đồ kho báu dẫn đến hòn đảo kia, ai ngờ, bản đồ, bản đồ là giả!"

"Quái vật biển phá nát con thuyền của chúng tôi, Helen vì che chắn cho tôi để tôi có thể sử dụng vu thuật đặc biệt kia, tôi nhìn thấy cô ấy, thấy cô ấy bị quái vật biển xé thành hai mảnh, thấy trong mắt cô ấy chỉ còn tuyệt vọng."

Burman thở hổn hển nói không lên lời nữa.

"Về sau, anh chuyển sang đường tắt 'Tử thần' sao?" Lumian thay đổi chủ đề.

Ánh mắt màu nâu vàng nhạt lạnh như băng của Burman bỗng trở nên sáng ngời:

"Đúng vậy, chỉ có Tử thần nắm giữ lĩnh vực 'Tử vong' mới có thể hồi sinh Helen!"

"Trong truyền thuyết về kho báu kia cũng có không ít chi tiết cho thấy, chỉ có Tử thần mới có thể bất tử, chỉ khi nắm được bí mật của tử vong, mới có thể khiến cho người chết thực sự hồi sinh! Người dân trên đảo này không phải là sẽ không chết, mà là được hồi sinh!"

"Anh thật sự tin có cái kho báu kia sao?" Sau khi Lumian hỏi ra vấn đề này, trong lòng cũng coi như đã có đáp án.

Burman nửa điên sẽ nắm lấy bất kỳ cọng rơm cứu mạng nào, tin tưởng vào mỗi lời đồn có thể làm cho Helen sống lại.

"Tôi tin tưởng." Burman gật đầu, nói bằng giọng trầm thấp: "Bởi vì, thời gian trước tôi có gặp người đến từ hòn đảo kia, thật sự có một hòn đảo như vậy, thật sự có chuyện một số người sống trên đảo kia không già cũng không thật sự chết!"

"Thật sao?" Lumian buột miệng hỏi.

Ánh mắt của Burman bỗng trở nên cuồng nhiệt, nói:

"Tôi muốn bắt hắn, kết quả lại bị hắn đánh bại, hắn không giết tôi, ngược lại rất thông cảm với những gì tôi gặp phải, còn dạy tôi một ít kiến thức thuộc lĩnh vực 'Tử vong', trong đó cất giấu cả biện pháp hồi sinh!"

"Tên lừa đảo chết tiệt, người hầu của Fidel lại là kẻ lừa đảo, tôi vốn không muốn thực hiện nghi thức hồi sinh sớm như vậy, tôi còn chưa chuẩn bị xong, nhưng hắn lại lừa tôi, tôi muốn giết hắn! Người quần đảo đều là kẻ lừa gạt! Đều phải chết!"

Thật sự có người đi ra từ hòn đảo kia sao? Liệu đó có phải kẻ lừa đảo không? Thì ra là tên lừa đảo Roddy đã kích thích đến Burman, à, còn có ảnh hưởng từ người đến từ hòn đảo kia nữa... Lumian híp mắt, nói:

"Người đến từ đảo kia tên là gì, dáng vẻ như thế nào?"

Burman bỗng nhiên cảnh giác, nhìn Lumen nói:

"Cậu tới đây làm gì?"

Lumian thấy thế thì thở dài, thu lại biểu cảm trên mặt, vẻ mặt bình tĩnh đến dị thường, nói:

"Tôi tới để giết anh."

Burman hơi ngẩn người ra một chút, rồi cười ha ha, nói:

"Vì sao? Vì tiền thưởng sao?"

Lumian ném mũ rơm màu vàng kim trong tay xuống, thân thể hơi khom xuống, đáp lại bằng giọng trầm thấp:

"Trừng phạt cho tội ác của anh, chấm dứt đau đớn của anh."

Burman ngừng cười, vẻ mặt lạnh lẽo, nâng hai tay lên:

"Vậy đến đây đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro