Chương 61 - Minh hoạ quái vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi đến khi ba người vô gia cư kia nhắm súng vào mình, Lugano mới phản ứng lại.

Là một thợ săn tiền thưởng cũng coi như có kinh nghiệm phong phú, hắn bất chấp việc kẻ địch ở vị trí nào, tấn công theo hướng nào, dưới chân dùng sức giẫm mạnh một cái, cả người lao chếch về phía trước.

Pằng pằng pằng!

Trong tiếng súng vang lên, hắn tránh được hai viên đạn, nhưng viên còn lại bởi vì khoảng cách quá gần, tuyến đường lại bị vướng, thật sự không có cách nào tránh được.

Lugano làm một hành động kỳ quái ngay giữa không trung.

Hắn lại chủ động duỗi thân thể ra chứ không phải cuộn tròn người lại để bảo vệ những bộ phận quan trọng, mà chỉ dùng tay để bảo vệ ngực.

Pằng!

Viên đạn kia găm thẳng vào mạng sườn phải của hắn, máu tươi bắn ra.

Bộp! Lugano quăng mình xuống nền đất bên đường, lập tức lộn mấy vòng về phía trước, cố gắng tránh đợt bắn tiếp theo.

Mà ngay từ lúc hắn bắt đầu lao về phía trước thì bóng dáng của Lumian nháy mắt chui ra từ bóng đen bên đường, đấm một quyền về phía một trong số ba người vô gia cư vừa bóp cò súng.

Bộp một tiếng, người vô gia cư kia trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.

Ngay sau đó, Lumian rút lui vào trong bóng đen, nhanh chóng di chuyển đến sau lưng một người vô gia cư khác, nện một cú vào sau gáy hắn trước khi hắn bắn phát súng thứ hai.

Khi người vô gia cư này ngã xuống đất, Lugano cũng kịp thời tránh được viên đạn thứ hai do kẻ còn lại bắn ra.

Lúc này, người đi đường xung quanh và những bà lão ngồi nói chuyện phiếm ở bên đường đều hoảng loạn tìm chỗ để trốn, khu vực xung quanh bỗng chốc trở nên vắng lặng đến lạ.

Lumian di động trong bóng đen, chui ra từ bóng tối bên cạnh kẻ tấn công cuối cùng kia, tay phải duỗi về phía trước, bóp cổ đối phương.

Gần như cùng lúc, miệng của kẻ tấn công kia chợt há lớn, nhổ ra một cái bóng đen nhỏ dài.

Đó là một con sâu to bằng ngón tay, bề mặt cơ thể phủ một lớp lông cứng uốn éo như xúc tu.

Nó lao thẳng đến cổ Lumian.

"Hừ"!

Hai luồng ánh sáng nhạt từ trong lỗ mũi của Lumian chợt lóe lên rồi biến mất, con sâu nhỏ quái dị màu đen kia lập tức mất sức mạnh, bay lả xuống, rơi vào trong lòng bàn tay trái vừa giơ lên của cậu.

Quả nhiên… Lumian cũng không quá ngạc nhiên, cậu rút tay phải đang bóp cổ người vô gia cư kia.

Tròng mắt trắng dã của người vô gia cư kia khôi phục lại bình thường, tay cầm súng, ngơ ngác lùi về phía sau mấy bước, lưng tựa vào vách tường, cả người như không còn chút sức lực nào, trượt ngồi trên mặt đất.

Lumian không để ý đến hắn mà tiếp tục lợi dụng bóng đen nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh người vô gia cư đang hôn mê kia, thấy phía sau cổ hắn có một cái lỗ rất nhỏ nhưng không hề chảy máu.

Một con sâu dài nhỏ, đầy lông đen cứng chui ra khỏi cái lỗ đó, cố gắng chạy trốn nhưng lại bị bàn tay cháy rực ngọn lửa màu đỏ đậm gần chuyển sang trắng rực của Lumian tóm được, nó chỉ kịp giãy dụa mấy cái, mùi thịt khét nhanh chóng bốc lên.

Ngay sau đó, Lumian dùng phương pháp tương tự để ép con côn trùng màu đen kỳ dị kia chui ra khỏi cơ thể của người vô gia cư còn lại.

Trong lúc đó, Lugano nửa ngồi xổm ở bên đường, lòng bàn tay trái chợt lóe lên, tản ra thứ ánh sáng nhàn nhạt trong vắt, rồi ấn vào vết thương ở mạng sườn do bị trúng đạn.

Vết thương trông khá đáng sợ lại có mùi cháy khét kia lập tức co lại, máu ngừng rỉ ra.

Sau đó, Lugano rút một con dao ngắn, khéo léo "khoét" viên đạn vàng óng từ trong miệng vết thương ra một cách chuẩn xác.

Làm xong chuyện này, hắn lại ấn lòng bàn tay trái đang lóe ra thứ ánh sáng nhàn nhạt kia lên miệng vết thương.

Miệng vết thương như động đậy, nhanh chóng co lại, chỉ còn bằng một phần năm miệng vết thương ban đầu.

Vừa rồi Lugano chủ động duỗi thân thể ra, chính là hy vọng viên đạn ghim vào vị trí mà hắn có thể thuận tiện xử lý nhất!

Lúc hắn lấy một cuộn băng vải ra, chuẩn bị băng bó vết thương thì Lumian đi tới, duỗi lòng bàn tay phải trống rỗng ra trước mặt hắn.

Lugano hiểu ý chủ thuê, vừa trả trang sức đeo tai "Nói dối" cho đối phương, vừa nói:

"Vừa may tôi lại là 'Bác sĩ', chỉ cần không bị đánh chết tại chỗ thì vết thương do súng cũng không phải vấn đề quá lớn."

Lumian lẳng lặng đeo trang sức đeo tai "Nói dối" màu trắng bạc, rồi khom người, nhấn lên miệng vết thương kia của Lugano, rồi kéo, chuyển nó đến mu bàn tay phải của đối phương.

Bởi vì vị trí và kết cấu vùng da khác nhau, trước đó Lugano cũng đã xử lý qua, cho nên miệng vết thương rất nhanh biến thành một mảng trầy da nhỏ có lớp vảy thô ráp.

"…" Lugano trầm mặc nhìn vết thương không còn cần băng bó này.

Lúc này Lumian mới cười nói:

"Nếu không anh cho rằng vì sao tôi lại để cho anh mang 'Nói dối' theo chứ?"

"…" Lugano há miệng, nhưng lại không biết nói cái gì mới phải.

Lumian nhìn quanh một vòng, sau đó ra lệnh cho đối phương:

"Tịch thu súng của ba người vô gia cư này, đợi cảnh sát tới, nói với bọn họ rằng anh bị tấn công."

"Sau khi lấy khẩu cung xong, nếu không có việc gì khác thì dẫn Ludwig đi đến trước cửa giáo hội Đại Địa, yêu cầu bọn họ lấy lại công bằng cho anh, giữ gìn trật tự cho cảng Santa."

"Được, được." Lugano vội vàng đứng dậy.

Hắn vừa bước hai bước về phía người vô gia cư còn đang ngơ ngác hoảng sợ kia, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, xoay nửa người, buột miệng hỏi:

"Vậy còn cậu, cậu đi đâu?"

Trong lúc vội vàng, hắn cũng quên dùng kính ngữ với đối phương.

Lumian cười cười, không đáp lại.

Tôi yêu cầu các anh tới giáo hội Phì nhiêu là để thông báo cho bọn họ biết tôi muốn làm cái gì!

Ngay sau đó, Lumian đi về phía khách sạn Solow, từng bụm lửa đỏ đậm chợt bùng lên trên mặt đất phía sau lưng cậu, thiêu hủy vết máu của Lugano.

Trên đường đi, Lumian hạ giọng, nói:

"Termiboros, ngươi có biết loại côn trùng này không?”

Termiboros không trả lời.

Trở lại căn phòng ở tầng năm, Lumian thấy Ludwig chủ động chờ mình với vẻ mặt chờ mong.

Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển, cậu mở lòng bàn tay trái ra, bên trong là ba con sâu đen một sống hai chết, thản nhiên hỏi:

"Nhóc biết đây là thứ gì sao?"

Ludwig ngoan ngoãn gật đầu, tốc độ nói cực nhanh:

"Sâu Batins đen, một loại sinh vật đến từ hành tinh Hewein số 3, rất giàu proteins và năng lượng cao, chúng nó thích xâm nhập từ xương cổ của con người, chui vào cơ thể bọn họ, khống chế hệ thần kinh của bọn họ, điều khiển hành động của bọn họ theo hướng có lợi cho mình."

"Ba con sâu Batins đen này thực chất đã ngừng tiến hóa từ rất nhiều thế hệ trước, khi khống chế hệ thần kinh vẫn để lại dấu vết rất rõ ràng như xuất hiện tình trạng cử động của vật chủ bị cứng nhắc, tròng mắt trắng dã."

"Rất ít trường hợp sâu Batins đen trực tiếp giết chết vật chủ, nhưng sau khi chúng nó đẻ trứng, ấu trùng sẽ hấp thụ năng lượng của vật chủ để phát triển, gián tiếp khiến cho vật chủ tử vong."

"Từ thời cổ đại, rất nhiều cá thể tổ tiên của chúng đã nhận được ban ân, tuy hậu thế không còn năng lực ban ân nữa, nhưng những thay đổi trong kết cấu cơ thể để thích ứng với sức mạnh ban ân vẫn còn được di truyền cho các thế hệ sau, từ đó sinh ra một giống loài chỉ có một chút đặc thù siêu phàm như vậy."

"Chú có thể hiểu là sinh vật linh giới đặc thù hoặc là sinh vật siêu phàm bị thoái hóa."

Sau khi nói một đống kiến thức mới mẻ, Ludwig nhìn Lumian với ánh mắt thèm thuồng:

"Tôi trả lời xong rồi."

"Có thể cho tôi ăn được không?"

Nhóc đúng là rất biết nói đấy… Nói giống y như thật, sâu Batins đen, hành tinh Hewein số 3, là những khái niệm gì thế này… Hành tinh bên ngoài nơi này mà Aurore từng nói sao? Lumian nghe xong thì hơi sửng sốt.

Chẳng qua cậu cũng không hề ngạc nhiên khi thấy Ludwig muốn ăn loại sâu Batins đen này.

Tên nhóc này còn có thể ăn được cả chuột sống cơ mà!

Con sâu này bị nướng chín cũng khá thơm.

Lumian nhìn chằm chằm Ludwig vài giây rồi đưa ba con sâu Batins đen trong tay mình cho hắn.

Ludwig không che dấu sự phấn khích của mình, hắn lập tức nhét hai con đã bị nướng chín vào trong miệng, cắn vỡ ra, hưởng thụ thứ chất lỏng tuyệt vời nổ tung trong khoang miệng.

Hắn nhắm hờ hai mắt lại, trong cơ thể tựa như có một sự dao động kỳ diệu nào đó.

Lumian chỉ nhíu mày nhìn, không biết tại sao nhưng cũng không ngăn cản.

Sau khi dùng "Mắt kính dòm ngó bí ẩn" phát hiện ra bên dưới lớp da của Ludwig dường như có một thứ gì khác, kết hợp với biểu hiện thông thường của đối phương và thái độ của giáo hội "Thần Tri thức và Trí tuệ", cậu đoán cậu nhóc này là một con quái vật khoác da người, nhưng bị giáo hội "Thần Tri thức và Trí tuệ" phong ấn, lợi dụng hắn làm một số chuyện mà nhân viên thần chức bình thường không tiện làm.

Mà giáo hội "Thần Tri thức và Trí tuệ" nắm giữ đường tắt "Độc giả" với rất nhiều ứng dụng về mặt tâm trí, sau khi bị phong ấn, tâm trí của Ludwig bị thương tổn, trở nên ngốc nghếch, đây cũng là cách giải thích khá hợp lý.

Hai ba mươi giây sau, Ludwig mở to mắt, xoay người chạy đến bên bàn ăn, cầm một con dao ăn loại nhỏ được làm bằng thép, đặt con sâu Batins đen còn lại nên mặt bàn đã được trải khăn, khéo lép cắt nó ra, loại bỏ lớp màng màu đen.

Ngay sau đó, Ludwig rót một ít rượu vang manzano ra ly, thả lớp màng đen, vỏ ngoài và thứ chất lỏng màu đen được nặn từ cơ thể của con sâu batins đen vào trong ly rượu.

Lumian nhìn ly rượu màu vàng nhạt nhanh chóng bị nhuộm thành màu đỏ sậm đến mức gần chuyển thành màu đen, nổi bọt khí dày đặc.

Đợi đến khi bọt khí tan hết, Ludwig cầm ly "rượu cocktail" kỳ quái này lên.

Mãi đến lúc này, hắn tựa như mới nhớ ra sự tồn tại của Lumian, hắn ngập ngừng nói:

"Tôi, tôi có thể uống một chút không?"

Quả nhiên thể tâm trí đã bị phong ấn… Lumian cười thở dài:

"Uống đi."

Ừng ực ừng ực!

Ludwig uống hết dung dịch rượu màu đỏ sậm gần chuyển thành đen kia, thỏa mãn nói với Lumian:

"Dịch của sâu Batins đen sau khi được điều chế có thể tăng cường thể chất cho người lần đầu tiên uống nó đến một mức độ nhất định, có thể làm cho người uống nó có năng lực làm tê liệt sinh vật thuộc bộ linh trưởng trong hai giờ đồng hồ, à, tất nhiên phải tiếp xúc mới làm được điều đó."

Thứ này… Sâu batins đen có thể điều chế thành một loại nào đó tương tự như phù chú sao? Hơn nữa còn có tác dụng vĩnh viễn và năng lực siêu phàm ngắn hạn… Lumian rất kinh ngạc, cũng cảm giác Ludwig có sự thay đổi không hề nhỏ.

Trước đó hắn chưa từng thể hiện khả năng chế biến thức ăn!

Lumian không hỏi nhiều, mà thản nhiên nói:

"Nhóc đi theo Lugano đến cửa Hội Sinh Sản, nhìn xem hắn thuật lại chuyện bị tấn công cho Noelia biết."

"Được." Tâm trạng của Ludwig khá tốt nên hắn đồng ý một cách sảng khoái.

...

Trong lúc Ludwig và Lugano đến Hội Sinh Sản ở khu cảng.

Cậu đội mũ rơm màu vàng kim, đi tới quảng trường có dựng tượng đài hình sóng biển, hướng ánh mắt nhìn về phía tòa nhà màu xám đen đề biển hiệu "Hiệp hội ngư nghiệp cảng Santa".

Đó là một căn nhà cao bốn năm tầng, với kiến trúc xây dựng theo lối cổ xưa, nghe nói có lịch sử hơn một ngàn năm, sau này từng bị phá hủy và được trùng kiến lại cách đây mấy trăm năm.

Lumian đánh giá ký hiệu phức tạp được tạo thành từ "Móc sắt" và "Lưới đánh cá" bên ngoài mặt tường kia mấy lần, sau đó ấn mũ rơm trên đỉnh đầu, đi về phía hiệp hội ngư nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro