Chương 76 - Ngày lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên phố Aquinas, một con thuyền lễ hai tầng bốn bánh được làm từ các mảnh gỗ, bìa các tông và các dải ruy băng nhiều màu, được kéo bởi bốn con ngựa có bộ lông được chải chuốt mượt mà.

Con thuyền này được làm mô phỏng theo thuyền của "Thống đốc biển", chủ yếu là giảm bớt vật liệu, thu nhỏ quy mô thể tích để ngựa có thể kéo đi diễu hành quanh thành phố.

Lúc này, trên hai tầng thuyền lễ có 8 nam 8 nữ mặc quần áo tươi sáng, vừa nhảy múa vừa ca hát, lan tỏa cảm xúc vui sướng, bầu không khí náo nhiệt về phía mọi người hai bên đường.

Vây quanh con thuyền lễ là dàn nhạc dân gian nổi tiếng nhất cảng Santa, bọn họ hoặc chơi trống đơn, đánh theo tiết tấu, hoặc thổi kèn Clarinet, kèn Ô-boa, sáo cùng đủ loại nhạc cụ khác nhau.

Mọi người bên đường đều vui sướng, có người hát theo điệu nhạc, có người đi theo thuyền lễ, hy vọng có thể hứng đước chút nước do 16 người nam nữ kia vẩy ra xung quanh.

Lumian đứng từ trên tầng năm của khách sạn Solow nhìn xuống cảnh tượng này, cảm giác nghi thức cầu biển ở cảng Santa không còn thuần túy là một nghi thức hiến tế nữa, trừ những phân đoạn cốt lõi ra thì nó đã trở thành ngày lễ của người dân toàn thành phố.

Rất nhiều người dân ở cảng Santa là tín đồ ngoan đạo của "Mẫu Thần Đại Địa", không hề tin biển cả có linh hồn, có thể phù hộ cho con người, nhưng điều này cũng không ngăn cản được việc bọn họ ca hát nhảy múa, uống rượu, vui vẻ trong những ngày này.

Đợi đến khi thuyền hoa diễu hành hết con phố Aquinas, Lumian mới quay đầu sang nói với Lugano:

"Hôm nay anh phải trông coi Ludwig thật tốt đấy, cho dù tham gia lễ mừng nào cũng phải dẫn hắn theo cùng."

"Vâng, ông chủ." Bầu không khí của nghi thức cầu biển đông vui náo nhiệt khiến cảm xúc của Lugano tăng vọt.

Lumian không nói thêm lời nào, đội mũ rơm màu vàng kim lên đỉnh đầu, đi ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang.

Xuống đến sảnh lớn, cậu thấy Ota Guillaume, ông chủ của khách sạn Solow đang phát tiền mặt cho cô gái ở quầy lễ tân và hai gã phục vụ, mỗi người 2 Liso.

"Còn có ngày lễ phát tiền thù lao sao?" Lumian dùng tiếng Entis hỏi lão Ota.

Lão Ota cười ha ha, nói:

"Đây là tiền bồi dưỡng cho bọn họ, hôm nay bọn họ phải trực khách sạn, trông nom nơi này, không thể đi xem các phân đoạn sau của nghi thức cầu biển, không thể tham dự các lễ mừng khác."

"Mà tôi lại muốn đến bến tàu xem bắp cải nhỏ của tôi nhảy múa!"

"Tôi cũng sẽ đi." Lumian mỉm cười đáp lại, cậu lại một lần nữa cảm nhận được bầu không khí của ngày lễ cực kỳ rõ ràng.

Nếu nghi thức cầu biển không chứa yếu tố thần bí học, cậu cũng rất muốn đắm chìm trong bầu không khí này, tựa như mấy năm trước cậu tham gia Lễ mùa chay ở làng Cordu.

Ra khỏi khách sạn, Lumian thong thả đi về phía cảng, phát hiện tất cả người dân cảng Santa đều mặc những bộ quần áo rực rỡ xinh đẹp, tươi vui nhất, thoạt nhìn, cả con đường giống như được bao phủ trong biển sắc màu.

Điều này khiến cho cậu chỉ mặc áo sơ mi trắng, khoác áo ghi lê màu đen, phối với quần dài sẫm màu, trở nên quá đơn giản, có vẻ không phù hợp với nơi này, vừa nhìn là biết là người đến từ bên ngoài.

Lumian ấn cái mũ rơm màu vàng kim trên đỉnh đầu, cố ý tăng thêm sắc thái cho mình.

Leeng keeng leeng keeng, những chiếc xe đạp chở thùng gỗ chạy lướt qua, nhóm người bán hàng rong không ngừng chào mời và bán những que kem đủ loại mùi vị khác nhau cho người dân chờ xem múa biển và đua thuyền.

Lumian xem xong hai phân đoạn này với tư thái nhàn nhã, hưởng thụ bầu không khí của ngày hội, đợi đến khi "Thống đốc biển" và "Nữ hầu của biển" lên con thuyền lễ hai tầng khởi hành tới làng Milo thì cậu mới rời khỏi cảng.

Cậu không tham dự những lễ mừng khác do dân chúng thành phố tổ chức, mà tìm một cửa hàng bách hóa tổng hợp, vào một gian nhà vệ sinh công cộng.

Sau đó, cậu kích phát ấn ký màu đen trên vai phải, nháy mắt xuất hiện trong một góc hẻo lánh ở làng Milo.

Ngay sau đó, cậu biến thành sinh vật bóng đen, ngầm lẻn vào ngôi nhà mang hơi thở xa xưa trộn lẫn với hiện đại của nhà Oro, đi tới phòng ngủ của Juan Oro.

Vị hội trưởng của hiệp hội ngư nghiệp đã đợi sẵn ở chỗ này.

Nhìn thấy bóng dáng của nhà thám hiểm lớn Louis Berry chui ra từ trong bóng tối, Juan Oro có khuôn mặt đầy nếp nhăn thật sâu chỉ vào hai người dân làng Milo đang hôn mê bất tỉnh dưới đất, nói:

"Đây là hai trong số bốn người trợ tế tham gia vào phân đoạn gác đêm và tế biển, cậu chọn một người rồi biến thành dáng vẻ của hắn đi."

Đây là một trong những điều kiện hợp tác của Lumian và Juan Oro: Cậu buộc phải được tham gia toàn bộ các phân đoạn cốt lõi của nghi thức cầu biển.

Ban đầu, Juan Oro không đồng ý, bởi vì hắn cũng không có cách nào giấu được các gia tộc thân cận với biển cả khác mà đưa một người xa lạ lên thuyền, hắn chỉ hứa hẹn có thể để cho Lumian lẻn vào phủ "Thống đốc biển" trước khi nghi thức gác đêm diễn ra, để đối phương âm thầm quan sát các bước tương ứng.

Nhưng sau khi phát hiện "Ultraman" nghi ngờ là một thành viên trung tâm của hiệp hội ngư nghiệp, Lumian bắt lấy cơ hội là Juan Oro đang cần cậu phối hợp và hỗ trợ, mà thể hiện năng lực của trang sức đeo tai "Nói dối", vì thế mới có phương án cải trang thành một trợ tế nào đó để được lên thuyền.

Lumian cẩn thận quan sát kỹ một trong hai gã trợ tế vài giây, sau đó đeo trang sức đeo tai màu trắng bạc, bắt chước dáng vẻ của hắn, bắt đầu sửa chữa ngoại hình của mình.

Không lâu sau, ngoại trừ quần áo bên ngoài, trông cậu không khác gì gã trợ tế kia.

"Đến lượt tôi." Juan Oro trầm giọng nói bằng tiếng Entis.

Hắn cũng phải biến thành một gã trợ tế khác, tự mình lên thuyền, để đề phòng những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra.

Sở dĩ hắn làm như vậy là vì hắn vừa lo lắng Louis Berry tham dự tế biển, vừa muốn đề phòng kẻ địch âm thầm ẩn nấp ở một góc nào đó, dùng một phương pháp nào đó để phá hỏng buổi lễ, mà cho dù là phương pháp nào, thì cuối cùng đều sẽ rơi vào bước tế biển, hắn phải lặng lẽ lên thuyền mới có thể kịp thời xử lý sự cố, giáng cho tên kia một đòn "Bất ngờ".

Hơn nữa, Juan Oro cũng lo sợ thật ra Louis Berry là đồng lõa với kẻ phá hoại năm ngoái, những hành vi trước đó đều là để lừa gạt đám người bon họ, để có thể "quang minh chính đại" lên thuyền, chờ thời khắc mấu chốt để phá hỏng nghi thức.

Lumian ném trang sức đeo tai "Nói dối" cho Juan Oro, thản nhiên thay đổi bộ quần áo dành cho trợ tế đã được chuẩn bị từ trước, đó là một bộ áo choàng dài màu xanh lam đậm thêu rất nhiều yếu tố liên quan đến biển.

Juan Oro vừa đeo trang sức đeo tai màu trắng bạc, liền cảm nhận mình có năng lực khống chế từng chi tiết trên thân thể một cách kỳ diệu.

Hắn thử điều chỉnh nếp nhăn trên khuôn mặt của mình, lập tức nhìn thấy mình trẻ ra hơn hai mươi tuổi.

Tuy năng lực siêu phàm mà hắn nắm trong tay khá mạnh và đa dạng nhưng vị hội trưởng hiệp hội ngư nghiệp này vẫn không khỏi thầm cảm thán một câu:

"Thật thần kỳ."

Đợi đến khi Juan Oro cải trang xong, Lumian mới chỉ vào hai gã trợ tế đang hôn mê, nói:

"Ai sẽ chịu trách nhiệm trông coi bọn họ, không để cho bọn họ xuất hiện trước nghi thức cầu biển đây?"

"Vợ của tôi." Juan Oro đã có chuẩn bị từ trước.

Vợ của hắn từng là "Nữ hầu của biển", hiện tại là Lão tổ mẫu của gia tộc Oro, thực lực không kém, nhưng lại chưa từng tham dự nghi thức chế tạo nhẫn, không phải người có khả năng tiết lộ bí mật, là đối tượng có thể tin cậy.

Lumian chuyển sang hỏi:

"Ông là hội trưởng của hiệp hội ngư nghiệp mà lại không chờ tin nghi thức cầu biển thành công cùng với các ủy viên khác, như vậy có bị nghi ngờ không?"

"Không đâu, hàng năm tôi đều không đi, ở nhà cũng có thể chờ tin tức, mà vợ của tôi cũng có thể cải trang thành tôi." Juan Oro chỉ "Nói dối" bên tai trái, rồi lấy nó xuống.

Lumian cẩn thận xác nhận lại chi tiết khác:

"Ông đã điều tra rõ trong số những người đó có ai từng chết hụt, sống lại hoặc là tính cách thay đổi một cách rõ ràng hay không?"

Những người đó là chỉ những thành viên trung tâm của hiệp hội ngư nghiệp biết rõ các phân đoạn của nghi thức cầu biển và hình dáng cụ thể của "Chiếc nhẫn của biển".

Dựa vào lời nhắc nhở của Franca, mỗi một thành viên của "Hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xoăn" đều là linh hồn đến từ thế giới khác, bọn họ chiếm cứ thi thể của người vừa mới chết không lâu, "Sống lại", từ điểm này có thể điều tra ra "Ultraman" trong số những mục tiêu bị nghi ngờ.

Juan Oro chậm rãi lắc đầu:

"Không có, ít nhất là trong ấn tượng của tôi là không có, ôi, thời gian cũng hơi gấp, không có cách nào điều tra từng người một."

Lão già đang trong dáng vẻ của một người đàn ông cường tráng này tiếp tục nói:

"Nhớ kỹ, hiện tại cậu tên là Brian, còn tôi là Jorge, nếu nghe không hiểu người khác nói gì cũng không sao cả, tôi sẽ nhắc nhở cậu, lúc cần phải trả lời câu hỏi, tôi cũng sẽ giúp cậu."

"Được." Lumian vẫn giữ nguyên hình tượng không biết ngôn ngữ cao nguyên của mình.

Thật ra, với cường độ học tập ngôn ngữ cực cao trong thời gian phù chú "Thông hiểu ngôn ngữ" còn tác dụng, cậu đã nắm được rất nhiều từ đơn và cấu trúc ngữ pháp, có thể nghe hiểu đầy đủ câu nói của người khác, tuy vẫn chưa được coi là thông thạo, nhưng vẫn có thể nắm bắt được  từ mấu chốt, các thì, chủ ngữ,… tương ứng vô cùng tốt, ý nghĩa đoán được cũng gần sát với thực tế, lúc cần diễn đạt câu đơn có cấu trúc đơn giản cũng không thành vấn đề.

Lumian mặc áo choàng màu xanh lam sẫm của trợ tế đi theo Juan Oro đã không còn bước tập tễnh nữa, đi vào phủ "Thống đốc biển", đi xuyên qua sảnh lớn có chạm khắc các pho tượng sinh vật biển trên vách tường, đi tới căn phòng gác đêm nơi "Thống đốc biển" thực hiện nghi thức gác đêm.

"Thống đốc biển" đương nhiệm đến từ gia tộc Guiaro, tên là Simon, là một thành viên thuộc nhánh xa, huyết mạch mỏng, thậm chí còn không đủ tư cách bước chân vào nhà tổ.

Lúc này, cậu đang ngồi xếp bằng trên nền nhà lạnh như băng, cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của mình, mắt nhắm hờ, cảm thụ không khí ẩm ướt xung quanh thấm vào từng thớ thịt.

Tuy Lumian không kích hoạt linh thị, nhưng cậu vẫn có thể phát hiện ra những gia tộc thân cận với biển cả khác nhau đang bận rộn trong bóng tối, trong hư không và trên các pho tượng.

Juan Oro dẫn cậu rời khỏi căn phòng này, đi tới nơi hẻo lánh nhất trong tòa nhà, đẩy cánh cửa gỗ của phòng người hầu ra, nói với Miguel, "Thống đốc biển" giả đang nằm trên giường:

"Đợi đến khi nghi thức cầu biển thành công, anh có thể rời khỏi đây, nhưng buộc phải rời khỏi cảng Santa, mang theo tất cả tiền bạc mà anh tích cóp được trong một năm này."

Miguel kích động ngồi dậy:

"Được, được!"

Trong lúc đó, bọn họ trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ cao nguyên, nhưng Lumian vẫn có thể nghe hiểu một cách tương đối.

Làm xong chuyện này, Juan Oro phiên dịch lại đoạn hội thoại vừa rồi cho Lumian, sau đó nói với cậu:

"Cậu có thể nhìn vẻ mặt của Miguel để kiểm chứng xem tôi có nói dối hay không."

Không nói dối thì sao, có những chuyện chưa chắc sẽ làm theo lời mình nói… Lumian thầm lẩm bẩm một câu, trở lại sảnh lớn, ngồi xếp bằng trên mặt đất, đối diện với hai gã phụ trợ tế khác.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến nửa đêm, sau khi nghi thức chế tác "Chiếc nhẫn của biển" hoàn thành, một gã trợ tế đi vào lấy nó ra, dưới ánh trăng mông lung, bóng tối mờ ảo, mang nó đi xuống tầng hầm ngầm.

Tiếp theo là bước kính lễ tổ tiên.

Lumian lẳng lặng quan sát, đột nhiên trong lòng nghĩ đến một chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro