Quyển 3 - Chương 205 - Trò chơi hỏi đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩa trang cũ của giáo đường St. Roberts từng là nút phong ấn Trier kỷ thứ tư, trước đây từng xuất hiện tình trạng bị rò rỉ, khiến cho một vài người chết từ thời cổ đại bò ra ngoài… Angouleme cân nhắc nội dung trả lời thư điện báo, cảm thấy bên trong lòng đất dưới nền vũ trường Breeze hiện tại rất có thể tồn tại mối họa ngầm.

Hắn quay trở lại văn phòng, hướng ánh mắt nhìn về phía tờ giấy nọ được ghim trên tường.

Bên trên không chỉ viết chi tiết câu hỏi của "Tụ kiếm" về bí mật của nghĩa trang cũ, mà còn đánh dấu tình huống khi đối phương bắt đầu hỏi vấn đề này:

Họ đang nghe ngóng vụ án bệnh nhân tâm thần.

Mà điều này là để chứng minh các giáo phái Tà thần ở Trier đều yên tĩnh một cách khác thường, không biết đang mưu tính chuyện gì.

Lúc ấy "Tụ kiếm" nghi ngờ bí mật của nghĩa trang cũ có liên quan đến kế hoạch của giáo phái Tà thần? Bọn chúng muốn lợi dụng nút phong ấn từng bị rò rỉ để tìm kiếm cánh cửa dẫn đến Trier kỷ thứ tư? Angouleme được coi là người có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, hắn lập tức liên tưởng đến điểm này.

Hắn lại đi vào phòng điện báo, báo cáo suy luận của mình lên bên trên, cũng đưa ra đề nghị:

"Nhưng chóng phái hai tiểu đội tiến vào lòng đất để kiểm tra nút phong ấn từng bị rò rỉ, người dẫn đầu tốt nhất là thánh giả."

Sau khi gửi điện báo đi, Angouleme thầm thở hắt ra một hơi.

Kế tiếp, việc hắn cần làm là phái thành viên của đội, hợp tác hành động với cảnh sát, hiến binh và quân đội, trước hửng đông phải trừ khử các kháng nghị vô hình có thể phát triển thành bạo động.

Trong quá trình này, tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc giao chiến với thành viên của Hội Chữ Thập Máu Và Sắt và Đảng đốt than, cũng không thiếu người phi phàm nhúng tay vào.

Mặt khác, Angouleme thân là "007" phải tìm cách liên lạc với "Tụ kiếm" để báo cho đối phương biết về bí mật của nghĩa trang cũ.

Hiện tại không phải thời gian trò chuyện trên diễn đàn điện báo, nên hắn phải sử dụng phương pháp thực tế đã được giao hẹn từ trước.

Trong căn hộ 601, số 3 phố Áo Choàng Trắng.

"Cũng không thấy Charles sao?" Sau khi báo cho quý cô "Thẩm Phán" và "Ma nữ đen" biết về dị động khác thường của Gardner Martin, Franca quay trở về khu chợ thì phát hiện Jenna vốn dĩ giờ này phải đang ngủ trên giường lại không biết đã đi nơi nào, mà cô còn chưa kịp kiểm tra tình hình bên trong căn hộ thì đã thấy Anthony Reid với mái tóc cắt sát da đầu, nửa đêm tìm đến nhà, cũng nói Lumian biến mất một cách thần bí, tại hiện trường không có dấu vết chiến đấu.

"Đúng vậy." Đến lúc này Anthony Reid lại càng thêm chắc chắn rằng có vấn đề đang âm thầm xuất hiện, cũng không phải là Lumian chuyển đến ngủ ở căn phòng an toàn.

"Nơi này cũng không có dấu vết đánh nhau…" Franca đi vào phòng ngủ dành cho khách, nhìn chăn bị xốc lên.

Cô có thể nhìn ra được, trước khi đi ra cửa, tâm trạng của Jenna không hề hoảng loạn, đối phương không chỉ cởi áo ngủ, thay trang phục lính đánh thuê dành cho nữ giới, thậm chí còn không để phòng ngủ trông có vẻ lộn xộn.

Franca nhíu mày, cố gắng suy nghĩ tất cả khả năng có thể xảy ra.

Tuy cô biết đây là một chuyện rất nghiêm túc, nhưng trong lòng vẫn theo thói quen lẩm bẩm một câu:

Tại sao lại giống như bạn gái của mình chạy theo bạn trai của mình chứ…

Suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển, cô chợt nhớ đến chuyện Jenna thu hoạch được một cái túi màu xám trắng từ chỗ tăng lữ có nửa thân thể cấu tạo từ máy móc, còn chưa kịp giao cho cậu nhóc kỳ quái Will.

Franca lập tức hướng ánh mắt nhìn về phía bàn trà, cô nhớ rõ thứ đồ đó để ở chỗ này.

Thấy cái túi màu xám trắng đã biến mất, vị "Ma nữ hoan du" này mới thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm:

Có lẽ Jenna đã nhận được "Thông báo" của cậu nhóc kỳ quái Will, đi đến nơi nào đó để trao đổi vật phẩm nhiệm vụ, lấy thù lao tương ứng.

Nhưng vì sao Charles lại biến mất?

Chẳng lẽ cậu nhóc Will kia yêu cầu Charles đi cùng?

Chà, dù sao lần trước đối phương cũng được cô ‘Ma thuật sư’, lá bài ẩn chính Major Arcana của Charles mời đến…

"Có vẻ chuyện này chưa hẳn đã xấu?" Anthony Reid nhạy bén nhận ra từng thay đổi của Franca.

"Trước mắt có lẽ là như vậy." Franca lấy ra một mặt gương lớn bằng lòng bàn tay, "Tôi sẽ dùng 'Ma kính bói toán' để xác nhận lại."

Sau đó, cô mang áo ngủ của Jenna tới, dùng một bàn tay khác vuốt ve mặt gương.

Cùng lúc đó, cô dùng tiếng Hermes liên tục niệm:

"Vị trí hiện tại của Celia Bello, vị trí hiện tại của Celia Bello…"

Tuy có thể sử dụng cái tên "Jenna" để bói toán, bởi vì Jenna đã sử dụng "Nghệ danh" này trong một khoảng thời gian khá dài, hầu hết người xung quanh đều biết cô với cái tên này, giữa nó và cô cũng đã hình thành mối liên hệ thần bí học, nhưng Franca cảm thấy, ở thời điểm này thì nên dùng tên gốc sẽ càng chuẩn xác hơn.

Ánh sáng chiếu ra từ đèn tường khí gas treo trong phòng khách của căn hộ trở nên ảm đạm hơn, cảm giác môi trường xung quanh áp bức hơn.

Bề mặt gương nổi gợn sóng ánh sáng, giống như chìm vào đáy sông.

Nhưng Franca không nhìn thấy gì cả, những bông tuyết không ngừng xuất hiện bên trong mặt gương, giống như bị mắc kẹt.

"Bói toán không ra kết quả…" Franca lại nhíu mày.

Chẳng lẽ là do cậu nhóc kỳ quái Will kia sao?

Nhưng sau khi trao đổi vật phẩm nhiệm vụ và lấy được đồng tiền vàng may mắn, chắc chắn Jenna và cậu nhóc Will phải tách nhau ra, thời gian bọn họ ở cùng một khu vực cũng không thể vượt quá năm phút đồng hồ mới đúng, theo ý mà nói không thể trùng hợp đến như vậy được.

"Chờ năm phút nữa rồi thử lại." Franca vẫn cẩn thận.

Anthony Reid khẽ gật đầu, lại chuyển sang hỏi:

"Có cần tôi quay trở lại khách sạn Kim Kê lấy một món đồ của Charles ví dụ như quần áo, mang đến đây không?"

"Không cần." Franca không do dự lắc đầu.

Trên người tên kia có phong ấn của ngài "Kẻ Khờ" lại có khí tức của "Huyết hoàng đế", có thể bói toán ra mới là quỷ!

Thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cuộc cũng hết năm phút đồng hồ, Franca lại dùng "Ma kính bói toán", lặp lại bản phiên âm cũ để hỏi vị trí của Jenna.

Vẫn không có đáp án, cũng không có bất kỳ hình ảnh nào hiện ra.

Không đúng… Franca lập tức sửa lại thành bản đầy đủ hơn, dùng "Ma kính bói toán" để khẩn cầu tồn tại nào đó.

Bên trong mặt gương u ám, giọng nói già nua giống như đến từ đáy sông vang vọng lên:

"Không thể phát hiện vị trí của Celia Bello."

Không thể phát hiện… Franca bắt đầu cảm thấy vấn đề càng phức tạp càng phiền toái hơn nhiều so với suy đoán của mình, vì thế cô truy hỏi:

"Hiện tại Lumian Lee đang ở đâu?"

Giọng nói già nua mang theo tiếng sóng nước vỗ đáp lại:

"Tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy…"

Thanh âm này dần trở nên mờ mịt, quấn theo một chút hỗn loạn, Franca vội vàng kết thúc "Ma kính bói toán".

Cô đi qua đi lại mấy bước, cảm thấy cần phải báo cáo việc này tới cô "Thẩm Phán".

Mà trước đó… Franca nghiến răng một cái, nói với Anthony Reid:

"Tôi muốn sử dụng 'Ma kính bói toán' để khẩn cầu một vị tồn tại bí ẩn, vị đó có thể cho kết quả chính xác nhất, cũng có thể hỗ trợ chúng ta tìm được đáp án, nhưng anh cần thề với 'Thần Hơi nước và Máy móc', không được tiết lộ bất kỳ lời nào mà lát nữa anh sẽ nghe được."

"Không thành vấn đề." Anthony mặc bộ quần áo quân đội màu xanh lục nhanh chóng vẽ thánh huy tam giác ở trước ngực.

Đợi Anthony phát lời thề trước vị thần mà mình tín ngưỡng, Franca mới không do dự nữa, cô chuẩn bị đầy đủ nghi thức rồi thắp ba ngọn nến, dập tắt đèn tường khí gas ở trong phòng.

Trong ánh sáng mờ nhạt, bàn tay phải của cô khẽ vuốt ve mặt ngoài của chiếc gương, miệng dùng tiếng Hermes cổ để tụng niệm một tôn danh:

"Con mắt quan sát chúng sinh, vật thánh bạc từ vùng đất nguyên sơ, kẻ toàn tri phụng dưỡng Kẻ Khờ, Arrodes vĩ đại…"

Mặt gương trang điểm làm bằng thủy tinh chợt trở nên u tối, khi thì phập phồng, lúc thì mù mịt, nhanh chóng gợn lên từng đợt sóng ánh sáng.

Anthony Reid vốn là "Bác sĩ tâm lý", lúc này hắn đột nhiên xuất hiện cảm giác không tự nhiên rất rõ ràng, giống như bị một đôi mắt quan sát từ trên xuống dưới, quét từ trong ra ngoài mấy lần.

Franca kết thúc bước đầu tiên, sau đó mở miệng hỏi:

"Hiện tại người bạn của tôi, Celia Bello đang ở đâu?"

Giữa gương chợt lóe sóng ánh sáng, hiện ra một hình ảnh mơ hồ rất khó có thể nhìn thấy rõ ràng:

Đó là một mỏ quặng nhỏ.

Ngay sau đó, hình ảnh chợt cuộn lên, xuất hiện một cảnh tượng tương ứng với một phần của đường lớn khu chợ.

Franca liếc mắt một cái đã nhận ra đó là khu vực xung quanh vũ trường Breeze, nhưng bản thân vũ trường Breeze lại không tồn tại, thay vào đó là một vách tường giống như làm bằng thủy tinh bao trùm cả mảng bóng tối bên trong, Jenna mặc váy dài màu xanh lam đứng ở bên cạnh vách tường đó, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía phần hình ảnh không được hiển thị trên mặt gương, mà bên cạnh cô có một bóng người nghi ngờ là Lumian.

Quả nhiên là ở cùng một chỗ… Nhưng đây là chỗ nào? Trong đầu Franca vừa nảy sinh hai suy nghĩ này, thì lại mấy từ đơn bằng tiếng Fusak cổ màu đỏ như máu xuất hiện bên trên mặt gương.

"Dựa vào nguyên tắc trao đổi đồng giá, đến phiên ta đặt câu hỏi."

"Nếu cô trả lời sai, hoặc là nói dối, cô sẽ bị trừng phạt."

Franca nhắm mắt lại, đợi đối phương đưa ra vấn đề.

Mấy chữ cái màu đỏ tươi như máu lại một lần nữa di chuyển rồi hợp thành một câu khác:

"Cô đã từng mơ tưởng mình làm chuyện mà người Trier thích nhất với Jenna chưa?"

May quá… Franca âm thầm thở phào một hơi.

Cô cảm thấy mức độ xấu hổ của câu hỏi này phụ thuộc vào việc Jenna có ở bên cạnh để "Chứng kiến" hay không, nếu có, Franca sẽ hận không thể đập đầu vào tường, nhưng hiện tại thì chỉ có mỗi "Bác sĩ tâm lý" đang nhìn.

Cô chỉ cần nói với "Bác sĩ tâm lý" này rằng, cô có vấn đề tâm lý, thích nữ giới, thích bạn của mình, muốn làm chuyện này kia với đối phương, thì có vấn đề gì chứ?

Franca vẫn nhịn không được đỏ bừng cả hai má, nhưng vẫn trả lời khá lưu loát:

"Đã từng nghĩ đến."

Anthony Reid đứng ngoài chứng kiến, tuyệt đối không cảm thấy bất ngờ. Là "Khán giả", nếu hắn không phát hiện ra Franca có một chút tình cảm không bình thường với Jenna và nảy sinh tư tưởng kia thì chỉ có thể nói là hắn vẫn chưa đủ tư cách đi trên đường tắt này.

Hắn chỉ không ngờ Franca lại trả lời thản nhiên, chẳng cảm thấy thẹn chút nào đến như vậy.

Franca lại tiếp tục hỏi ma kính:

"Trước mặt Jenna là khu vực nào ở đường lớn khu chợ?"

Lúc này, bên trong ma kính không hiện ra bất kỳ hình ảnh nào, chỉ xuất hiện mấy chữ cái đỏ tươi, ghép thành một câu:

"Thế giới trong tranh."

Thế giới trong tranh… "Họa sĩ", "Yêu tinh"... Franca lập tức liên tưởng đến những điểm này.

Trên bề mặt gương, mấy chữ cái màu đỏ như máu tươi kia lại bắt đầu vặn vẹo di chuyển, hình thành câu nói mới:

"Dựa vào nguyên tắc trao đổi đồng giá, đến phiên ta đặt câu hỏi."

"Cô đã từng mơ tưởng mình làm chuyện mà người Trier thích nhất với Lumian Lee chưa?"

"…" Cả mặt Franca lập tức nóng như lửa đốt, chính cô cũng cảm giác nhiệt độ cơ thể đang tăng dần lên.

Tôi, tôi không có… Cô theo bản năng muốn trả lời như vậy, lại chợt nhớ tới lần bị tia sét bổ trúng.

Cô nhìn chằm chằm vào ma kính, cố gắng khiến mình quên đi "Bác sĩ tâm lý" đang đứng ở bên cạnh, môi mấp máy đáp:

"Từng, từng mơ tưởng."

"Ngẫu nhiên, chỉ là ngẫu nhiên! Lúc nằm mơ, tôi đâu thể khống chế được mình chứ!"

Anthony Reid không để cho tầm mắt của mình nhìn về phía khuôn mặt của Franca, cũng không để cho khuôn mặt mình xuất hiện bất kỳ biểu cảm nào, giống như nghe thấy một vài chuyện rất bình thường.

Đây là tố chất cơ bản mà một "Bác sĩ tâm lý" phải rèn luyện.

Franca vội vàng kết thúc "Ma kính bói toán", sau đó đi vào trong phòng ngủ chính, chỉnh sửa câu trả lời của ma kính về sự việc Lumian và Jenna mất tích thành văn bản, rồi báo cáo cho quý cô "Thẩm phán".

Đợi cô làm xong chuyện này, quay trở về phòng khách, đang định thảo luận tình hình với Anthony Reid, thì chợt nghe thấy tiếng nổ ầm ầm từ phía tây và phía bắc Trier truyền đến.

Giống như tiếng đại bác nổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro