16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Satang, mau đến đây với ông nội!"

Satang nghe tiếng gọi quay lại, ngạc nhiên nhìn trước mắt. Ông nội đang cầm đĩa bánh dâu yêu thích của cậu, từ từ bước đến.

Đứa nhỏ mừng rỡ, hướng ông nội chạy đến, vội vã cười tinh nghịch.

"Lại dính kem ra cả mặt rồi! Sao lại giống đứa trẻ ham ăn vậy!"

Satang nhìn chằm chằm bánh dâu, mắt sáng long lanh. Ông nội đưa tay lau kem trên mũi đứa trẻ, ánh mắt đầy cưng chiều.

Nhìn Satang say mê ăn bánh dâu mà gương mặt của ông tràn đầy hạnh phúc, không thể không mỉm cười.

"P'Winny một chút nữa sẽ đến đón
Satang, sau này phải vâng lời, có biết không?"

"Nếu tên Winny kia bắt nạt con, nhớ phải nói với ông nội! Ông nội giúp Tang trút giận!"

Satang hướng mặt lên nghe, miệng vẫn thơm mùi dâu ngọt ngào. Đứa nhỏ nhìn ông nội, gật đầu vui vẻ.

Chẳng bao lâu sau, Winny đến dẫn cậu đi, hai người chào ông nội rồi mang hành lý đặt vào xe. Khi đi đến xe, Satang muốn quay lại nói lời tạm biệt với ông nội, nhưng đột nhiên thấy ông nội không biết từ khi nào đã ngã xuống đất!
Ông nội!

Satang nhìn chằm chằm đầy kinh hãi, nhanh chóng quay lại, lao về phía trước để muốn nhìn thấy ông nội. Lại nói Winny từ phía sau đột nhiên nắm lấy tay cậu.

"Satang, chúng ta đi!"

Không!
Đợi một chút! Buông tôi ra! Ông nội! Ông nội ngã xuống rồi!

Satang lo lắng, muốn thoát khỏi Winny. Nhưng cậu càng vùng vẫy dữ dội đến mấy, cũng không thể thoát ra được hắn, ngược lại chỉ thấy bản thân bị hắn lôi đi đột ngột. Lão giống như càng lúc càng xa khỏi tầm mắt của Satang. Ngay trước mắt như vậy cư nhiên lại lực bất tòng tâm!

Ông nội!
Đôi mắt cậu đỏ lên, cậu muốn khóc, muốn gọi to, nhưng đáng tiếc rằng, cuối cùng đứa nhỏ ấy vẫn chỉ là một đứa câm!
Ông nội!
Ông nội!

Trong phòng tối, từ trên giường lớn, Satang giật mình bật người dậy!
Cậu đặt tay lên ngực, hô hấp nặng nề, giống như một người chết đuối vừa được cứu lên bờ.

Chỉ là giấc mơ rất thật, ngay cả cái cảm giác bất lực đó cũng rất thật, làm cho cậu vô cùng sợ hãi. Satang ngẩn người một lúc, đôi mắt đảo quanh, sau đó hoảng sợ mở chăn, đứng dậy khỏi giường, đưa tay bật đèn bên cạnh giường ngủ.

Căn phòng yên tĩnh, không có một ai khác.
Buổi tối, Winny đi ra khỏi cửa, bảo
Satanv không cần đợi hắn. Cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo, đi ngủ sớm. Không ngờ lại gặp ác mộng.

Màn đêm tịch mịch, một mình Satang ngồi trên giường. Lúc này người đã phủ một lớp mồ hôi lạnh.
Dù cho chỉ là mơ, nhưng lại thật đáng sợ. Tại sao, tại sao chỉ là mơ, mà lại khiến cho tôi hoảng loạn như vậy?

Đúng rồi, ông nội nhất định là đang nhớ Tang!
Ông nội nhất định là oán trách Tang đã đi với anh Winny mà bỏ mặc ông nội!

Không phải đâu mà! Satang biết sai rồi mà! Satanv sẽ ở bên ông nội ah!
Cậu vừa nghĩ vừa bất an, đứng dậy vội vã mặc áo khoác, ngay cả dép cũng chưa kịp thay, hoảng loạn ra khỏi cửa..

Cũng tối hôm đó, khi Winny về nhà, tâm trạng hắn vô cùng dễ chịu.
Mở cửa, không nhìn thấy Satang trong phòng khách, hắn hơi ngạc nhiên, sau đó lại lắc đầu, không thể không cười bản thân:

"Lúc trước chính mình không biết trân trọng, bây giờ lại tiếc nuối cái gì."

Winny đi vào bếp, rót một ly sữa rồi hâm nóng. Sau đó hắn bưng ly sữa, từng bước lên cầu thang.

Winny gõ cửa phòng, đợi mấy giây nhưng không thấy Satanv mở cửa. Hắn nghĩ chắc cậu đã ngủ rồi, nên nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

"Satang, uống sữa ..."

Tuy nhiên, phòng ngủ tối om, không thấy được ai.
Winny vào phòng, bật đèn, chỉ nhìn thấy trên giường hơi lộn xộn, nhưng không có ai trên giường. Hắn hơi bối rối, đặt ly sữa trên đầu giường, đi đến mở cửa phòng tắm.

"Satanv!"

Cậu không trả lời.

"Em đang ở đâu vậy?"

Winny mơ hồ bắt đầu lo lắng, hành động cũng trở nên thiếu kiên nhẫn, nhanh chóng chạy lên chạy xuống, từ trong ra ngoài lục tung, nhưng vẫn không thể tìm thấy Satang.

Hắn lo lắng, nghĩ lại cậu tâm tư hoảng loạn đã mấy ngày nay, vội vã lấy điện thoại gọi cho Phuwin.

"Cái gì? Satang không đến nhà cậu sao?"

"Cậu ấy không có đến nhà tôi! Winny trong đầu anh chứa cái gì vậy? Sao có thể để cậu ấy một mình ở nhà!"

Phuwin nghe nói Satang biến mất, đầy giận dữ cúp máy, chỉ để lại một câu:

"Tôi lập tức đi tìm."

Winny cầm điện thoại, trái tim bắt đầu nháo loạn không yên. Xem ra là không phải ở chỗ cậu ấy rồi, vậy, Satang còn có thể đi đâu?

Hắn bắt đầu lo sợ ...
Bình tĩnh! Winny! Nghĩ kĩ đi!
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Satang, tay chân hắn đã khẩn trương. Hắn gọi cho cậu, lại phát hiện cậu không có mang điện thoại theo. Hắn sao có thể bình tĩnh được!

Satang không quen biết ai!
Cậu ấy cũng không thể nói được!
Thậm chí còn không mang theo điện thoại!

Winny gọi cho Pond nói đại khái tình hình, nhờ y gọi thuộc hạ đi tìm Satang. Hắn lấy chìa khóa xe, vội vã ra khỏi cửa.

Chưa đến 24 tiếng, hắn không thể báo cảnh sát được, chỉ có thể tự lực dựa vào bản thân tìm kiếm trước tiên. Winny lo lắng lái xe, tình hình hiện nay có một chút ra khỏi tầm kiểm soát rồi.

Satang rất ít khi ra ngoài, tinh thần gần đây cũng khôi phục không ít. Cậu rất nghe lời, không bao giờ nháo loạn.

Trước đây, dù cho có quay lại thăm ông nội, cậu cũng sẽ gửi tin nhắn cho hắn yên tâm. Chính vì điều này, hắn đã thoải mái ra khỏi cửa.

Chết tiệt, bản thân như thế nào lại cẩu thả như vậy! Winny hắn chưa từng bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này.
Đêm tối, hắn không biết Satang đã đi đâu, chỉ biết đi đến các khu nhà gần đó để tìm. Tuy nhiên, dù cho hắn có đi hết các đường phố gần đó, tìm kiếm trong công viên, hắn vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng của Satang.

Hắn thực sự sợ hãi rồi.
Winny thất vọng vò vò tóc, nhìn những tin nhắn của Phuwin cùng Pond gửi

"Không tìm thấy"

"Không có dấu vết"

mà hắn càng thêm phiền muộn. Chỉ cần nghĩ đến nếu hắn tìm thấy chậm trễ một chút, Satang đã gặp phải chuyện nguy hiểm, tim hắn liền đau đớn giống như bị người khác khoan đục.

Cuối cùng là em đang ở đâu vậy?
Cố gắng kiềm chế tính khí dễ bị kích động của mình, muốn mở danh bạ xem tên của một loạt người nhưng vẫn không có hy vọng. Hắn đột nhiên nhìn thấy tên của một người tiền bối đại học lúc trước, Winny mắt bừng sáng một tia hy vọng, hơi run run tay, nhấn gọi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro