28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin đến rồi, Winny tự nhiên cũng không tiện cứ mặt dày ở lại phòng bếp quấn lấy Satang.

Có điều hắn dù sao cũng là chủ nhà, đối phương tốt xấu gì cũng là đến chúc mừng sinh nhật hắn, cho dù hắn trong lòng không ưng ý cậu vừa mới đến liền chiếm lấy Satang, lúc này trước mắt cũng phai ngạm ngọt mà đối tiếp.

Cái này là gì vậy chứ? Người kia mới vừa rồi còn áp ở trong ngực hắn, thế mà bây giờ ngay cả đưa mắt cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, trong mắt chỉ toàn ý cười trong suốt hướng Phuwin kia nhìn say đắm. Winny trong lòng âm thầm giận dỗi, không được tự nhiên mà đứng dậy.

"Tôi đi lên lầu trước! Phuwin, cậu cứ tự nhiên nha! Có việc gì thì cứ gọi tôi xuống!"

Được thôi, mắt không thấy, tâm không phiền! Huống chi hắn có ở lại chỗ này đi nữa thì cũng chỉ là dư thừa trong mắt ai kia thôi. Winny liền như vậy mà dứt khoát lên lầu, tiện tay cầm lấy một ít văn kiện của công ty lên xử lí.

Nhưng mà lời nói ra nghe và tai tựa hồ thoáng mang theo một chút hờn giận, trước lúc xoay người đi lên còn tặng cho vị khách một cái lườm mắt đầy bi thương, dọa Phuwin không khỏi giật mình.

"Hắn hôm nay có bệnh à?"

Người vừa bị lườm mắt vô tội vuốt vuốt tóc, vẻ mặt u ám không hiểu gì nhìn Satang mà hỏi. Cậu mím môi không nói gì, chỉ hướng cậu cười cười. Xoay lưng lại tiếp tục bận rộn.

"Tôi đến giúp cậu!"

Phuwin cũng không truy hỏi đến cùng, vừa bước đến hỏi han, vừa phụ người kia dọn dẹp một chút.

Cho đến khi sắc trời dần tối, bạn bè Winny cũng lần lượt bắt đầu gõ cửa.
Trước khi đến đây, đoàn người này đã được Pond gọi đến "phổ cập giáo dục" qua một lượt, bọn họ đều đã biết đến sự tồn tại của Satang, không những thế mà còn hiểu rõ được tình huống đêm nay là như thế nào.

Cái này có lẽ là ý của Winny, xem ra là muốn nhân dịp sinh nhật này, ra mắt vị người nhà bí ẩn này với bọn họ.
Ngày thường chủ yếu mọi người cũng hướng theo hắn và Pond mà đồng lòng trên dưới, đương nhiên nhìn thấu được ý nghĩa của bữa cơm ra mắt này so với ngày trước không giống nhau.

Cho nên mọi người đều cùng nhau âm thầm mà kinh ngạc, không rõ vì cái gì mà đại ca của họ, Winny lại chuyển biến tâm tình nhanh như thế.

Đồng thời cũng tò mò vô cùng dáng vẻ của vị công tử Kittiphop trong truyền thuyết này, đến tột cùng là có cái gì tốt đẹp.

Đoàn người sau khi vào cửa đều là được Winny thân mật chào đón, nhìn đến Satang bên cạnh hắn, bọn họ cũng không thất lễ.

Lúc trong đầu vẫn đang âm thầm đánh giá đối phương, nét mặt vẫn không một chút gợn sóng, không quên mỉm cười hướng vị 'chị dâu chính quy' này chào hỏi, cũng làm cho Satang vốn đang khẩn trương không ngừng được trấn an đôi chút.

Winny chào hỏi bạn bè, nhớ đến cậu vốn da mặt mỏng, cũng không cố ý giới thiệu thân phận của cậu, thay vào đó, hắn lại hơi hơi ôm ở thắt lưng đối phương, dùng hành động trực tiếp công khai quan hệ của hai người.

Thái độ của Winny bày tỏ vô cùng rõ ràng, ai cũng tự biết thức thời mà không hỏi.

Raihan một lúc sau mới thấy đến. Lúc đối phuơng vào cửa, Satang cơ hồ là theo khả năng đưa mắt nhìn Phuwin bên cạnh, đợi đến khi thấy được vẻ mặt hoàn toàn thờ ơ của bạn thân, trong lòng cậu mới có thể nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Vốn tưởng rằng với tính cách của Phuwin, cộng với quan hệ trước kia của cậu ấy với Pond, nhìn đến Raihan nhất định là vô cùng mất hứng đi, bất quá nhìn một chút tình huống lúc này, Satang liền cho rằng là chính mình lo lắng nhiều rồi..

Cũng đúng, cậu ấy người này chính là như vậy, đôi lúc gặp mấy chuyện vặt vãnh thì vô cùng lanh miệng, đến lúc gặp chuyện cần phải đối chọi gay gắt thì tức khắc sẽ vô cùng bình tĩnh, mặt không đổi, tay không run, không mặn không nhạt mà đối đáp lại, Satang thầm nghĩ.

Kỳ thật Satang lại nào đâu biết rằng,
Phuwin đáp ứng hôm nay đến đây, nội tâm của y đã hỗn loạn dậy sóng đến mức nào. Pond là bạn thân của Winny, lúc cậu biết chuyện này vẫn là không nén nổi kinh ngạc trong mắt.

Trốn trốn tránh tránh lâu đến như vậy, thật không ngờ lại còn có ngày gặp lại. Thế gian này đúng là thật là nhỏ.

Loại sự tình trường hợp ngày hôm nay, hai người kia nhất định là sẽ tới. Nhận được điện thoại mời tiệc, Phuwin vốn định nhẹ nhàng từ chối, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại là không thể không đi.

Cậu từ trước đến nay tâm tư luôn nhạy cảm. Cậu đối với Raihan ngày trước trong lòng đích xác là còn sợ hãi.
Satang luôn luôn đơn thuần, gặp chuyện cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng Phuwin không như vậy, cậu đã từng âm thầm chịu đựng, đau mà không thể nói, ngậm bồ hòn mà cậu ta mang đến.

Ngày đó nhìn thấy thái độ của Raihan với Satang, liền mơ hồ đoán ra được, tâm tình của người này dành cho Winny có lẽ không chỉ đơn thuần là tình bạn.

Nếu tối nay để cậu một thân một mình đối mặt, Phuwin đương nhiên lo lắng, cho nên mới đáp ứng lời mời đến đây. Cậu thực muốn nhìn xem, tối nay cậu ta kia còn có thể diễn được tuồng gì nữa.
Quả nhiên Raihan vừa vào cửa một bước, liền thấy cậu ta lăn xăn hướng thằng đến Winny mà đi.

"Anh Winny! Sinh nhật vui vẻ!"

Vừa nói vừa đưa lên hộp quà được đóng gọi tinh xảo, cậu ta nhìn về phía hắn mà cười đến sáng lạn.

Winny tâm tình hiển nhiên rất tốt, dù sao đối phương cũng cùng mình tiếp xúc nhiều năm như vậy, chính hắn cũng rất yêu thích đứa em trai này, cầm lấy hộp quà, đồng thời cũng vỗ vỗ bờ vai của đối phương.

"Cảm ơn!"

Nhìn thấy Raihan đến một mình, không thấy Pond đi với cậu như ngày trước, hắn không khỏi dò hỏi

"Hửm? Sao Pond không đi cùng với cậu?"

"A ....."

Ánh mắt cậu ta có chút trốn tránh, kỳ thật lần trước cùng Pond cãi nhau còn chưa giải quyết xong, làm sao mà liên lạc được.

Lúc trước, trước mặt bạn bè còn hiểu phải phối hợp lẫn nhau giả trang thân mật. Nhưng sau khi vào nhìn thấy người trong cuộc Phuwin, cậu ta liền lười phải cải trang. Hôm nay mở tiệc ở Pholchar cũng là cậu ta từ trong miệng bạn bè mà biết, Pond thế nhưng lại không nói cho mình biết!

"Hắn hôm nay còn có chút chuyện vặt, có thể đến muộn một chút ..."

Winny đem biểu tình biến hóa của đối phương xem ở trong mắt, trong lòng không khỏi nổi lên nghi vấn. Lần trước hỏi
Pond về Raihan, cậu ấy cũng ấp úng giống như vậy, có phải hai đứa này hiểu lầm nhau cái gì rồi không?
.    .    .    .    .    .    .    .

"Satang, cậu màu nhìn cái dáng vẻ dụ dỗ đàn ông của cậu ta kìa!"

Phuwin đem một màn này thu hết vào đáy mắt, lòng đầy bất mãn hướng Satang oán giận

"Ăn trong bát chưa xong lại còn muốn trong nồi, quả nhiên không phải là thứ tốt đẹp gì!"

Bất đắc dĩ nghe bạn thân án giận, cậu lại giống như đang trấn an mà vỗ vỗ lưng Phuwin. Hành động của Raihan hôm nay không làm cho Satang nghĩ ngợi nhiều, cậu chỉ đơn giản cho rằng bạn mình vì chuyện của Pond nên mới có thành kiến với người kia.

Tuy rằng chính mình đã từng bị nam nhân này nháo loạn đến không thoải mái, bất quá nghĩ tới người này là bạn của Winny, có lẽ cũng không đến mức quá xấu xa.

Đề phòng Phuwin nhìn thấy Raihan lại thêm khó chịu, Satang biết ý lôi kéo cậu đi ra sân sau nướng thịt. Dù sao bên trong đã có Winny phụ trách tiếp khách của hắn, cậu cũng không cần lo lắng. Pond rê rà thời gian, đợi mọi người đều đã đến đông đủ, hắn mới khoan thai bước đến.

Nhìn thấy Raihan chưa được mình thông báo mà đã góp mặt ở đây, anh ngoài ý muốn ít nhiều kinh ngạc. Lại nghĩ đến cậu ta thần thông quảng đại như thế, cho dù hắn không báo, cậu ta cũng nhất định truy cho ra tin tức.

Biết hôm nay chủ yếu là để Satang ra mắt với mọi người, cộng thêm mối quan hệ giữa anh và Phuwin, Pond biết rõ Raihan ở đây hoàn toàn không phải là chuyện gì tốt đẹp. Bất quá nếu ai cũng có mặt đông đủ ở đây, hôm nay còn là sinh nhật của Winny, phỏng chừng nam nhân kia cũng sẽ không dại dột gây chuyện.

Anh tiến vào phòng liền cùng mọi người chào hỏi, mắt quét qua một vòng nhưng vẫn không thấy được bóng dáng anh chờ mong, ánh mắt lập tức trở nên cố đơn.

Winny cầm bình rượu nho trân quý đi ngang qua phòng khách, lúc hắn đang định xếp bàn ăn ra, thì kinh ngạc nhìn thấy
Pond ngày thường thích nhất náo nhiệt, hôm nay cư nhiên lại trầm lặng, cả người tựa vào cửa sổ sát đất, bộ dáng hoàn toàn chuyên tâm, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, rõ ràng là đang xuất thần.
Đang nhìn cái gì vậy?

Hắn tò mò đến gần, nương theo ánh mắt của thằng bạn thân mà nhìn qua, thế nhưng lại phát hiện ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ, dừng ở trên người Satang vẫn đang bận việc ở trong sân sau.

Mà không, cẩn thận nhìn lên mới phát hiện không phải là cậu, xác thực mà nói, phải là nhìn Phuwin đang đứng bên cạnh Satang!

Trong chuyện tình của mình, Winny tuy rằng là một kẻ ngốc, nhưng đứng góc độ người ngoài cuộc, hắn đích thực là hạng cao thủ, cho nên trong lòng liền dễ dàng đoán được vài phần.

"Sao cậu không đi qua đó mà chào hỏi?"

Pond vốn đang chìm trong suy tư thì bị thanh âm bất ngờ quấy rầy. Hắn vội vàng quay đầu lại, phát hiện Winny tay cầm bình rượu, vẻ mặt bỡn cọt thích thú nhìn hắn, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ bối rối, bị người ta sờ đến bí mật rồi!

"Anh Winny.."

Hắn hiếm khi được nhìn thấy vẻ mặt khác thường như thế của anh, vừa rồi còn đơn thuần nghĩ rằng bạn thân của hắn vừa ý người kia, trước mắt lại như là cất giấu một ẩn tình khác.

"Như thế nào? Hai người trước kia biết nhau à?"

"Ay.."

Lộ ra một tia cười khổ, Pond lẩm bẩm nói

"Cậu ấy là bạn trai cũ của em ..."

Chuyện này ngay từ đầu hắn cũng không có tính toán sẽ gạt Winny, quan hệ giữa bọn họ, rồi quan hệ hiện giờ của hắn cùng Satang, đối phương sớm hay muộn gì cũng sẽ biết. Căn bản là không cần phải che dấu, huống chi Pond trong lòng đều đã sớm suy tính, Winny về sau có thể giúp mình một phen.

Hắn ngoài mặt một vẻ trấn tĩnh không gợn sóng, kỳ thật đã sớm cảm thấy nén không nổi khiếp sợ nữa rồi.
Pond trước khi đến với Raihan đã từng có một người bạn trai, cái này thì Winny biết.

Nhưng là lúc ấy Pholchar vẫn còn đang trên đầu sóng gió, sau lại đụng phải Satang, hắn vội vàng bôn ba với chuyện tình của mình, thật chưa từng kỹ càng hỏi qua Pond.

Về sau nghe những người khác nói mới biết được, lần yêu đương ấy dường như là tình cảm thực tâm của anh, Pond vì người nam nhân kia mà thiếu chút nữa cùng người trong nhà đoạn tuyệt.

Anh là người như thế nào, Winny làm sao mà không hiểu rõ?
Tình cảm trai gái mập mờ không rõ ràng, biến hóa thất thường, cho nên lúc nghe được tin này, hắn chỉ nghĩ rằng là thiếu gia Naravit này nhất thời vui vẻ.

Cho dù sau này lại tiếp tục nghe được tin
anh từng vì người nam nhân bí ẩn kia thủ thân như ngọc, hắn cũng chỉ cho rằng người anh em này của hắn đã xem nhiều phim điện ảnh nam chính thâm tình đến mức nghiện quá thôi.

Hơn nữa không bao lâu qua đi, Pond đã nhanh chóng cùng Raihan hợp thành một đôi, Winny lại càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Nhưng hắn thật không ngờ, cái người đã từng khiến Pond thủ thân như ngọc trong truyền thuyết kia, cư nhiên lại là Phuwin.

Gia thế nhà Tangsakyuen cũng không phải bình thường luôn dây dưa với những người như bọn họ. Winny trước kia chỉ biết là Phuwin gia thế không tầm thường, cũng là bạn thân nhất của Satang, bất quá mỗi lần gặp mặt người này cũng chỉ chào hỏi xã giao mà thôi, vạn lần cũng không nghĩ tới cậu trai này lại có thể từng cùng Pond trải qua một mối quan hệ như vậy.

Nghĩ đến điều này, ánh mắt Winny không tự chủ được mà hướng ra ngoài cửa số sát đất nhìn thêm một lần.

Hai người trong sân vẫn đang vội vàng phết tương thịt nướng. Trên mặt Satang vẫn còn dang dở ý cười, mà Phuwin bên cạnh một tay cầm cọ phết, một bên hoa chân múa tay, không biết nói cái gì mà làm cho cậu đắc ý cười liên tục.

Một cảnh kia đột nhiên xinh đẹp đến không ngờ. Trước kia chưa từng có cẩn thận đánh giá qua Phuwin, bất quá bây giờ thoạt nhìn, Winny thật cũng hiểu được vì sao người này được gọi là tinh xảo động lòng người.

Với gia thế của cậu, lại thêm với tính cách cởi mở của mình, chính xác là hình mẫu mà Pond thích, chỉ là không hiểu..Lúc trước hai người họ chia tay là vì lý do gì.

"Pond.."

Winny có điểm bất an nhìn vẻ mặt không rõ hàm xúc của anh. Ngay từ lúc bắt đầu, ánh mắt của đối phương chung thủy chưa một lần rời khỏi người của Phuwin, đây không phải là một dấu hiệu tốt...

"Phuwin chính là bạn thân nhất của
Satang. Bình thường cậu làm chuyện gì anh cũng đều mắt nhắm mắt mở mà nhìn.
Nhưng lần này thì không được! Cậu cũng đừng quên, bên cạnh cậu còn có Raihan"
••
Pond sớm đã đoán được Winny sẽ nói như vậy. Hắn chính là một người chuyên bênh vực người của mình, bạn của Satang thì cũng thành là bạn của hắn, Raihan cũng được hắn ưu ái xem như em trai. Pond hiểu rõ, hướng Winny mà nhìn.

"Em biết rồi anh Winny, anh yên tâm.."

Anh tuy rằng là một dạng cà lơ phất phơ, nhưng đã nói ra thì luôn luôn làm đúng, huống chi từ trước đến nay anh rất nghe lời của Winny. Hắn sau khi nghe được lời hứa hẹn của đối phương mới nhẹ nhàng mà thở ra, đưa tay quàng qua vai đối phương, lôi kéo anh đi vào trong phòng.

"Vậy mau xốc lại tinh thần cho anh! Đi thôi! Đi giúp anh soạn bát đũa! Anh lớn như vậy nhưng chưa từng làm qua lần nào hết! Lại đây!"

Nếu không sợ Satang mệt, hắn mới không siêng năng như vậy. Pond vừa cười vừa đáp ứng. Trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ, dù sao chuyện của Phuwin, hắn không cần vội.
Từ từ rồi sẽ đến thôi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro