29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm dần buông.

Lúc Satang cùng Phuwin bưng thịt nướng trở ra, một nhóm người đã ngồi chúc mừng Winny, chỉ còn dư lại hai chỗ trống kế bên hắn. Pond vô cùng thông minh, thấy người đầu tiên, vội vàng đứng dậy kêu.

" Anh Satang mau tới! Ngồi! Tất cả mọi người đều đang đợi các anh đấy!"

Cậu bị Pond gọi một tiếng "Anh Satang" thân thiết làm sửng sốt, lại thấy đối phương chào đầy thành ý, lúc này mới luống cuống khẽ mỉm cười.

Winny cũng đứng dậy, kéo cái ghế bên cạnh ra.

"Mau tới ngồi! Bận rộn cả một ngày rồi!"

Lại thuận tay chỉ xuống chỗ ngồi còn lại

"Phuwin, cậu cũng ngồi, đừng khách sáo, đều là người nhà!"

Dù sao cậu cũng không xấu hổ giống Satang, mặc dù mấy người ngồi ở đây cậu đều không quen, nhưng hôm nay cũng không phải là dịp gì quá câu nệ tiểu tiết, vì vậy cũng không đến nỗi quá gượng gạo.

Satang đã có Winny chăm sóc, cậu cũng được nhàn rỗi, đi lên an vị trên chỗ ngồi của mình.

"Winny, tôi cũng không khách sáo với anh nữa, nhà của Satang cũng chính là nhà của tôi!"

Vừa nói xong lại chỉ đoàn người ngồi quanh bàn
"Hôm nay là sinh nhật anh, nhiều người đến chúc mừng như vậy, bữa tiệc này anh cũng phải nể mặt chúng tôi mấy ly đi?"

Gian xảo nhìn về phía Winny nói một tiếng, đợi đến khi nhận được tiếng trả lời của hắn, cậu mới hài lòng mà bỏ qua.

Chỉ là lúc thu hồi tầm mắt, lại vô tình chạm phải ánh mắt của Pond đối diện đang nhìn qua đây, nụ cười trên mặt Phuwin nhất thời cứng lại, vội vàng rũ mắt xuống, làm như không có chuyện gì xảy ra, đưa mắt nhìn đồ ăn trước mặt mình.

"Được rồi, mọi người đều đã đến đông đủ!
Chúng ta khai tiệc đi! Mấy món này đã khiến Satang của tôi bận qua bận lại mấy ngày. Tất cả đều phải ăn sạch cho tôi! Không được lãng phí đâu đấy!"

Chủ nhân bữa tiệc đã lên tiếng, bàn ăn vốn có vẻ gượng gạo lập tức náo nhiệt lên, mọi người đều là buổi tối mới chạy đến, biết là sinh nhật Winny, nên buổi trưa đều để bụng trống, buổi tối sau khi tan ca liền chạy đến. Bây giờ dạ dày trống rỗng, nhìn bàn thức ăn tinh sảo đã sớm thèm thuồng, lập tức động đũa trong tay.

Vừa ăn cũng vừa không quên bình luận.

"Món thịt viên này so với lúc trước tôi ăn ở "Mãn Xuân Viên" còn ngon hơn nhiều!"

"Này! Chú cũng đừng mãi ăn cơm! Mau xem xem món tôm nướng muối này, mùi vị thật rất ngon! Cậu mau nếm thử một miếng!"

"Đúng vậy, đúng vậy, thật sự rất ngon!"
.     .     .     .     .     .     .     .

Nhiều người chính là náo nhiệt, những người này bình thường ăn cơm đều là đủ loại các món Tây trong nhà hàng, đã sớm chán các món sơn hào hải vị, hiếm khi ăn được bữa cơm gia đình bình thường, huống chi đây còn là bữa cơm đầu tiên ra mắt của 'chị đâu' làm, ăn đến món nào cũng không nhịn được mà ca ngợi.

"Ai, trước đây tôi nghe đầu bếp nhà tôi bảo rằng kỹ thuật phi lê cá, thái rau củ phải có hiểu biết rất sâu về dao, con cá này được cắt rất đẹp, kỹ thuật dùng dao của anh Satang cũng không có lỗi nào a!
Ôi chao? Nếu không thì anh tới nhà hàng của em giúp một tay đi, em bảo đảm tiền lương tuyệt đối tốt!"

Người nói chuyện là một người bạn thân khác của Winny, Satang nhớ hắn vừa giới thiệu qua, hình như gia đình mở một chuỗi nhà hàng.

"Cậu thôi đi, muốn anh Satang đi làm cho nhà cậu! Cũng không xem phân lượng chính mình một chút!"

Pond ngồi bên cạnh y nghe vậy, không chút lưu tình tặng cho y một cái đánh trên đầu.

Tên thiếu gia kia bị đánh một cái, cũng không bực, hướng về phía cậu cười đùa:

"Anh Satang, anh thật sự không suy nghĩ một chút sao? Tiền lương tiền thưởng đặc biệt cao đó!"

Satang bị nhìn chăm chú, nhất thời có chút không biết làm thế nào, lại không thể mở miệng trả lời người kia, chỉ đành nhìn về phía Winny bên cạnh, trong mắt hiện lên ý tứ cầu cứu.

Hắn rõ ràng nhìn thấy Satang ngượng ngùng, nhưng lại nhếch môi không nói lời nào, cố tình giả lơ, chỉ lo gắp thức ăn vào bát hắn. Cho đến khi cậu gấp đến mức buộc lòng phải ở dưới bàn đưa tay cọ cọ ống quần hắn, Winny mới không kiềm chế được mà cười cười.

"Khụ khụ ..."

Mắt thấy Satang dường như không thích bị đùa giỡn như vậy, nhưng trong mắt cậu lại không giấu được tia mừng rõ, Winny khó có được tâm tình tốt, giả bộ ra mặt giải vậy, hướng tên thiếu gia ngồi đối diện chép miệng.

"Mau ăn cơm của cậu! Nhiều món như vậy còn không lắp kín được miệng của của cậu sao? Muốn người của anh? Cậu cũng đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!"

Winny một bên cười mắng, một bên gắp lên miếng bắp cải xanh trước mặt, bỏ vào miệng cùng với cơm.
Mùi vị thật ngon.

Có lẽ Satang là thật sự có thiên phú nấu ăn, nhưng bình thường đều dựa theo công thức mà làm, độ lửa, mùi vị so với nhà hàng còn hơn mấy phần.

Một bữa cơm vẫn ăn rất vui vẻ hòa thuận.
Bình thường đều sống về đêm, nên có lẽ nhóm người này đã lâu không thể ăn một bữa cơm gia đình như thế này, lại nhớ tới quan hệ của Winny cùng Satang, bọn họ lại nhao nhao trêu chọc hắn này thực sự rất may mắn.

Dường như cùng bạn bè của Winny ở chung tốt hơn so với cậu nghĩ, Satang âm thầm thở phào trong lòng, lại nghe thấy mọi người không ngừng khen tay nghề của cậu, trong lòng càng thêm vui vẻ.

Pond trước sau như một khống chế nhịp điệu của bữa tiệc, không khí càng ngày càng sôi nồi. Thật lâu không có náo nhiệt như vậy..

Satang nhìn những món ăn mình làm, từng cái một nhanh chóng được ăn hết, lại nghe mọi người trò chuyện những việc vặt thường ngày, mặc dù biết mình không thể nói chuyện, không thể cùng mọi người trêu chọc; thảo luận, nhưng loại không khí này cũng đủ làm cậu cảm thấy vô cùng vui sướng.

Thấy tâm tình cậu tốt như vậy, Winny cũng cảm thấy tổ chức sinh nhật lần này là quá đúng rồi.

Hắn cùng lúc nói chuyện cũng luôn lưu ý tới người bên cạnh. Satang cũng không có uống rượu, giữa bữa tiệc cũng chỉ uống nước trái cây, Winny chú ý thấy cậu chỉ luôn vui vẻ nhìn mọi người ăn, bản thân căn bản lại khồng hề động đũa. Hắn thầm nghĩ đối phương giống như một tiểu hài tử, cao hứng một chút liền quên cả an cơm.

Hành động thường nhanh hơn so với suy nghĩ một bước. Hắn thuận tay lấy một lá xà lách trước mắt, gắp thịt nướng lên, thêm gia vị rồi cuốn lại kĩ lưỡng.
Sau đó đưa tới khóe miệng của Satang ngôi bên cạnh.

Cậu nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cảm kích hướng hắn cười cười, mỉm cười đưa tay muốn nhận lấy, vậy mà đối phương không theo ý cậu.

Một giây kế tiếp, đồ ăn được đưa đến ngay trước mặt.

Ý thức được Winny muốn làm gì, mặt Satang hơi đỏ lên, ánh mắt hốt hoảng liếc nhìn đối diện, thấy những người khác chỉ lo tán gẫu, dùng bữa, không có ai chú ý đến bên này, lúc này mới khó khăn vươn tay che một chút, hơi mở miệng, theo động tác Winny đút mà từ từ cúi xuống.

Nhưng, cái này có phần hơi lớn rồi!
Lúc ăn vào, cuộn rau xà lách đầy cả khoang miệng, bởi vì quá lớn, Satang chỉ có thể cố sức nhai.

Mà thủ phạm lại hoàn toàn không có một chút áy náy, ngược lại cảm thấy miệng đối phương phình ra, bộ dáng cố gắng nhai rất giống con hamster ngày trước Pond nuôi, khả ái vô cùng.

Ánh mắt và hành động tràn đầy cưng chiều của Winny toàn bộ đều rơi vào mắt của Raihan ngồi đối diện, hai bàn tay dưới bàn đã vô tình nắm chặt lại với nhau.
Từ lúc vào cửa, thấy Satang từ xa, cậu ta ẫn luôn kiềm chế tâm tình của mình.

Satang vừa xuất hiện, ánh mắt Winny không hề rời khỏi cậu ta, kéo ghế cho cậu ta, để cậu ta ngồi kế bên, lúc ăn cơm không ngừng gắp thức ăn cho cậu ta, thậm chí vừa rồi, mời vừa còn đối với cậu ta như vậy..

Winny cư nhiên lại còn có thể đối đãi với một người chu đáo đến như vậy.
Khúc mắc giữa Satang và hắn có thể người khác không rõ, nhưng Raihan đã sớm thăm dò rõ ràng.
Bất quá chỉ là một kẻ câm sống nhờ vào lão già Santichai mà thôi, cư nhiên lại cứ thế mà ở lì tại Pholchar không chịu đi.

Thật may là ban đầu sự chán ghét của
Winny với Satang - Cậu ta đều để trong mắt, cũng bởi vì một điểm này, Raihan mới phát giác được chính là một Satang vô dụng như vậy, căn bản không xứng làm y hao tâm.

Raihan vừa công khai vừa âm thầm giúp đỡ Winny các sự vụ trong công ty, chờ ngày nào đó hắn tàn nhẫn mà đuổi gánh nặng Satang Kittiphop này đi cho khuất mắt. Thời điểm chủ tịch Santichai chết, cậu ta cho là cuối cùng mình cũng chờ được, vậy mà sự thật lại không phải như vậy.

Raihan tự thấy gia cảnh, vẻ ngoài, năng lực của y không hề có điểm nào là thua
Satang, chỉ hận ban đầu nhà cậu ta không có thế lực như Sereevi, có thể ngay lúc Winny khó khăn nhất giúp hắn một chút. Nhưng là dựa vào nhiều năm làm bạn, xưng anh gọi em nhiều năm như vậy, Raihan tự tin rằng Winny sẽ không đối với mình vô tình vô ý.

Chỉ là, cậu ta nghĩ sai về cái tình ý này, cũng đánh giá thấp vị trí của Satang trong lòng Winny.

Mà giờ phút này, ở trước mắt, Satang đỏ mặt, trong mắt hắn không giấu được sự cưng chiều, sắp đem cậu ta ép đến điên rồi.
Tại sao?

Mình cẩn thận nhiều năm như vậy, công khai hay âm thầm làm bao nhiêu chuyện, nhưng tại sao Winny chỉ luôn xem cậu là em trai?
Tại sao chứ?

Hiện tại Satang cái gì cũng không có lại vẫn có thể nhận được nhiều như vậy, cậu ta nằm mộng cũng quá lâu rồi đi?

Thời điểm đố kỵ trong nháy mắt bộc phát, bất luận là ai cũng không thể ngăn cản, kích động và thường so với dự kiến còn đáng sợ hơn.

Tiếng ly rượu bị ném rơi đột nhiên vang lên, bàn ăn vốn náo nhiệt nhất thời yên lặng như tờ.

"Satang, cậu làm như vậy có ý gì?"

Ánh mắt của mọi người cũng nghi ngờ hướng Raihan mà nhìn, không rõ dưới không khí hòa thuận vui vẻ như vậy, vì sao
cậu ta bình thường tính tình hoạt bát bây giờ khuôn mặt lại âm hiểm như vậy, hơn nữa.

Cậu ta vừa nói, là Satang sao? Chuyện đột nhiên phát sinh lại không có chút đầu mối nào, tất cả mọi người đều ngẩn ra, không rõ vì sao Raihan lại nói ra lời như vậy.

"Cậu có biết trông cậu rất đê tiện không?!"

Chuyện đột nhiên phát sinh lúc nãy, nhất thời mọi người không rõ tình hình, ngay cả câu lúc nãy của Raihan cũng không nghe kỹ, nhưng mà một câu vừa rồi, từng chữ từng chữ đều vang vọng rõ ràng trong tai mỗi người, không ít người nghe vậy theo quán tính mà nhìn phản ứng của Satang.

Khi nhận ra được ánh mắt của mọi người đột nhiên tập trung trên người mình, con ngươi trong suốt của cậu bởi vì khiếp sợ mà kịch liệt co rút lại.

Cậu ngẩn ra, một chút cũng không hiểu.
Tại sao lại nói năng hung dữ như vậy? Raihan vậy là có ý gì đây?

Chẳng qua là ngay tại lúc này đây, dù có không hiểu, nhưng Satang vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, ánh mắt cậu ta vẫn đang nhìn cậu chằm chằm, tựa hồ như có hận ý vô cùng sâu nặng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro