39.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cầu Cầu, tới ăn cơm!"

Phuwin đổ thức ăn cho chó vào giữa chén, ngồi xổm người xuống, đem chén đặt xuống đất nhẹ nhàng gõ một cái.

Quả nhiên một giây kế tiếp, chú chó Teddy nhỏ vốn đang đùa nghịch với cuộn len nghe được tiếng vang liền vui vẻ chạy vội đến phòng bếp.

Tiểu tử ngoắt ngoắt cái đuôi thở phì phò ăn ngon miệng. Cậu khẽ mỉm cười, sờ sờ bộ lông mềm mại của Cầu Cầu, đứng dậy bưng cà phê bước ra phòng khách.

Căn nhà này là nhiều năm trước Phuwin dùng tiền riêng mua lại. Khu vực này nằm ở phía Tây, cách xa khu đô thị phồn hoa, cũng yên tĩnh hơn nhiều. Ban đầu cậu chọn nơi này cũng chính vì thích sự yên tĩnh của nó.

Khu nhà độc thân tuy nhỏ một chút, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với biệt thự vắng vẻ kia. Gần đây Phuwin càng yêu thích đến nơi này sống. Đầu tiên cứ đến tiệm thú cưng mua về một chú Teddy nuôi, cũng thật có một chút không khí của gia đình.

Đừng nhìn cậu ngày thường tỏ vẻ lãnh đạm, thật ra thì Phuwin người này, trong lòng so với người khác càng sợ cô đơn hơn. Trong phòng khách tràn ngập hương thơm của cà phê. Cậu cũng không có bật đèn, TV chập chờn lúc sáng lúc tối.

Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm nữ phát thanh viên đang nói lưu loát trên màn hình, bất giác suy nghĩ cũng dần dần bay
xa. Ngày cùng Pond đi quán bar cũng đã qua một tuần lễ. Nhưng chuyện đêm hôm đó vẫn khiến cậu canh cánh trong lòng.

Trong lúc bản thân vẫn đang suy nghĩ, đột nhiên lại lạc vào chuyện mà bản thân hoài nghi bấy lâu vẫn không dám đi xác nhận.

Satang..

Đêm hôm đó, sau khi Phuwin hỏi câu kia, đối phương chần chừ không lên tiếng, lửa giận của cậu lập tức nổi lên. Tức khắc liền muốn mặc kệ tất cả phóng tới Pholchar tìm tên khốn kia đối đầu. Cậu cũng biết bản thân năm đó không nên đồng ý mang Satang đến.

Rõ ràng năm đó cậu đã nhìn trước được kết cục này, cuối cùng vẫn là vì vẻ mặt hạnh phúc của Satanv mà chọn thỏa hiệp.
Cậu cho rằng Satanv lương thiện như vậy, sẽ không có ai nhẫn tâm làm tổn thương cậu ấy. Đáng tiếc cậu lại quên mất một điều, còn gì đau đớn hơn khi yêu mà lại không được tình yêu đâu?

Phuwin chán nản vô cùng. Lúc bộc phát lửa giận là Pond giữ chặt cậu, đảm bảo với cậu lần nữa, mặc dù lúc bắt đầu Winny đối với Satang quả thật là vô tình, nhưng Pond lại lấy nhân cách ra đảm bảo hiện giờ hắn đối với Satang là tuyệt đối thật lòng, giống như vật báu mà thương yêu.

Nếu lúc này cậu mang Satang đi, Winny không nổi điên lên mới là lạ.
Cậu nhấp chút rượu. Trong đầu một mảnh hỗn loạn. Cho nên ý Pond là Winny lạnh nhạt với Satang lâu như vậy, lại yêu cậu ấy?

"Lại nói, Satang sẽ đồng ý theo em sao?"

Cho đến khi anh nói ra những lời này, Phuwin cũng từ từ trấn tĩnh lại. Đúng vậy, Satang sao có thể chịu đi cùng cậu.

Winny đối với Satang mà nói rất quan trọng. Cậu không phải không biết. Hai năm cậu ấy chịu ủy khuất, Phuwin vẫn luôn tâm tâm niệm niệm giúp đối phương lo liệu mọi việc chu toàn. Hai năm trước, khi tình cảm của hai người vẫn còn là ẩn số, Satang vẫn như cũ lựa chọn Winny. Cho nên cậu ấy hiện tại..

Nhất là sau khi hắn đối xử với cậu ấy ngọt ngào đến thế. Như vậy chẳng khác nào bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biên

Đứa ngốc này bị ủy khuất lớn như vậy cũng không biết nói ra sao.

Cậu cũng không giận Satang. Cậu chẳng qua là giận bản thân vào giờ phút này lại bất lực như vậy.

Rõ ràng mình đã hứa phải bảo vệ cậu ấy..
Rõ ràng đã đáp ứng ông nội nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.

Phuwin chán nản đem mình ấn vào lưng ghế salon. Bên tai ong ong vang lên âm thanh huyên náo trên TV. Trong đầu dần dần hiện lên thân ảnh Satang và ông nội năm đó nói với cậu bí mật đó.

"Satang đứa nhỏ này, vốn là định sẵn không được sinh ra."

Lời của ông Santichai năm đó vẫn còn phảng phất ở bên tai. Phuwin cậu cả đời cũng không thể quên được sự bàng hoàng ngày hôm đó.

Ngày đó ông nội gọi cậu một mình đến thư phòng, nói là có một số việc muốn nói với cậu một chút. Có thể ở trong mắt người khác, ông chỉ là lão thương nhân xảo quyệt.

Nhưng trong lòng Phuwin, lão nhân kia đối với cậu là thật tâm yêu quý. Cậu ngàn lần không nghĩ tới, ngày đó ông nội gọi cậu đến là để nói về chuyện cũ, về thân thế của Satang.

Thì ra, Satang không phải là con trai duy nhất của Sereevi, trên cậu ấy đã từng có một anh trai.

Đứa bé kia sinh ra khi chưa đủ tháng, còn nhỏ tuổi nhưng lại nhiều bệnh quấn thân.
Bất luận sau đó gia đình có dùng số tiền lớn tìm kiếm danh y như thế nào, cuối cùng cũng không thể giữ được đứa bé kia sống qua bốn tuổi.

"Anh của Satang mất sớm, mẹ của nó thiếu chút nữa vì đả kích mà khóc hư mắt."

Cha mẹ thương con là điều có thể hiểu được. Mẹ Satang sau khi đứa bé kia qua đời, vẫn luôn buồn bã không vui, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Cho đến ba năm sau, bà lại ngoài ý muốn mang thai. Thế mà đứa bé này đến cũng không thể mang đến cho Sereevi bất kỳ niềm vui nào. Bác sĩ phụ trách chăm sóc mẹ nói cho cha Satang, kết quả kiểm tra thai nhi không được tốt.

Nói cách khác, đứa bé này cho dù sinh ra, cũng khó nói rõ có giống đứa thứ nhất hay không. Có lẽ cũng khó thoát khỏi số phận.
Một câu nói này, khiến cho nữ nhân đã từng trải qua nỗi đau mất con luống cuống hoảng sợ. Bà sợ mình khổ khổ mong đợi đứa con thứ hai nhưng cuối cùng vẫn trở thành một nỗi oan nghiệt. Bà không thể chịu được nỗi đau như vậy lần thứ hai.

"Ý con dâu ta năm đó là muốn phá thai.
Sau này nếu thật sự thích trẻ con, có thể đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa."

Ông vừa nói, vừa vuốt ve tấm ảnh một đứa bé cầm trên tay. Đó là tấm ảnh chụp của đứa cháu trai đầu tiên của ông, Siriporn Sereevichayasawat.

"Nhưng ông không bỏ được. Sau khi chúng nó nói với ông, ông cẩn thận suy nghĩ một đêm, cuối cùng vẫn là không bỏ được."

Ông nói với con ông. Vô luận thế nào, đứa nhỏ là vô tội.. Không một ai có thể tùy ý tước đoạt đi quyền đến thế gian này của nó. "Con à, chúng ta thử lại lần nữa đi? Được không? Điều dưỡng thật tốt, sinh đứa bé ra, bất kể là cái dạng gì, ông đều thương nó ..."

Phuwin vẫn còn nhớ rõ lúc ông lão tóc mai bạc trắng nói đến chỗ này, trong mắt thoáng có lệ quang.

"Vậy Satang.."

"Không sai Satang chính là đứa trẻ kia. Thằng bé vừa sinh ra đã bị câm, nhưng Phuwin cháu biết không? Satang chào đời khiến cả nhà chúng ta đều thấy được hy vọng. Mặc dù thằng bé không thể nói, nhưng cũng là một đứa trẻ khỏe mạnh."

Lúc nói những lời này ông đã mỉm cười, nhưng cậu lại cảm nhận được bi thương sâu sắc. Cậu vốn nghĩ rằng hoàn cảnh của mình đã là trớ trêu nhất, nhưng không nghĩ tới Satang cậu ấy..

Nhớ đến thiếu niên thường xuyên mỉm cười với mình, Phuwin âm thầm nắm chặt tay. Thiếu chút nữa cha mẹ vì sợ hãi mà đứa trẻ này không được sinh ra.
Thậm chí lúc chào đời cũng không thể nói chuyện..

Rồi sau đó, năm tuổi mất cả cha lẫn mẹ, Satang an tĩnh điềm nhiên đó. Cậu sẽ bởi vì lo lắng cho mình mà trông chừng mình.. Satang chỉ cần người khác đối với cậu ấy tốt một chút sẽ không chút đề phòng mà thật lòng đối đãi.

Ông nói:

"Phuwin, ông cho cháu biết những điều này, cũng không phải để cháu thương hại Satang. Chẳng qua là ông thấy đứa trẻ đó, có lẽ thật lòng xem cháu là bạn bè mà đối đãi. Ông chỉ có một hi vọng thôi Phuwin, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, cũng nhớ đến ngày hôm nay, đừng làm thương tổn thằng bé. Coi như là thỉnh cầu duy nhất của lão già này đi."

Lão nhân khôn khéo đó, thấy được mình đối với tình bạn này có dị tâm. Cho nên ông nói trước với mình để đề phòng, chỉ sợ ngày sau mình tổn thương Satang. Phuwin nhìn trần nhà thở dài một cái.

Ai .. Cho dù năm đó mình không biết chuyện này, thì có lẽ mình cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà thật lòng đối đãi với cậu ấy. Satang tốt như vậy, cậu ấy đáng ra nên được người khác đối xử tử tế.

Tiếng lẹp xẹp từ dưới vang lên, là Cầu Cầu ăn xong nên từ dưới bếp chạy đến bên người cậu, lắc lắc cái đuôi cầu cưng chiều. Phuwin lau nước mắt, khom lưng ôm lấy tiểu tử kia, gãi gãi cằm nó, hít mũi một cái nói:

"Cầu Cầu à, sau này nếu còn có người khi dễ Satang nữa, thì mày phải chạy đến cắn người đó! Nghe không!"

Cầu Cầu ngoắt ngoắt cái đuôi, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chắm tiểu chủ nhân giương nanh múa vuốt với nó, mặt ngốc nghếch lè lưỡi liếm liếm. Ánh mắt một mảnh vô tội.

Trong nháy mắt Phuwin cảm giác được cử chỉ vừa rồi của mình đúng thật là điên rồ. Cậu tự giễu cười một tiếng, ngã lưng vào trong ghế salon.

Winny Thanawin
Cho nên, anh tốt nhất.. Tốt nhất là có thể bảo vệ Satang thật tốt.
Nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

Từng giây từng phút trôi qua.
TV vẫn đang mở, lúc này đang chiếu dự báo thời tiết. Đêm có mưa to, thậm chí còn xuất hiện tín hiệu có bão. Bản tin cho biết đường cao tốc đêm nay cũng phải tạm ngưng hoạt động.

Cậu được lò sưởi làm ấm nên buồn ngủ. Trong tai mơ hồ nghe được bản tin, làm cho cậu đột nhiên giống như là nhớ đến cái gì, cơn buồn ngủ trong ánh mắt tiêu tán, thoáng cái từ trên ghế salong đứng dậy.

Cầu Cầu vốn đang nằm trên đùi cậu ngủ đột nhiên bị ngã xuống đất, đau xót nức nở một tiếng, sợ hãi nhìn chủ nhân đi tới bên cửa sổ với vẻ mặt đầy tâm sự.

Giữa ánh trăng yên tĩnh, một chiếc xe thể thao màu bạc quen thuộc yên lặng dừng ở nơi nào đó. Phuwin không tự chủ cắn chặt môi dưới, quả nhiên..

Kể từ đêm hôm đấy, cậu uống say được Pond đưa về, thần xui quỷ khiến mà nói ra địa chỉ này. Từ đó đến giờ, anh ta mỗi đêm đều đứng dưới lầu coi chừng, mục đích không cần nói cũng biết.

Cậu tức giận kéo rèm cửa sổ, vốn không muốn để ý nữa, trong đầu lại không thể khống chế mà luôn nhớ lại bản tin dự báo thời tiết lúc nãy. Hồi lâu, Phuwin cuối cùng ảo não vò tóc mình, lấy điện thoại di động ra.

"Anh đi nhanh đi, tối nay có bão, đường cao tốc sẽ bị phong tỏa."

Trên màn hình báo tin nhắn đã được gửi, vậy mà ánh mắt Phuwin vẫn kiên quyết nhìn chằm chằm vào màn hình đã tối đi.
Từng giây từng phút vẫn đang trôi qua, cậu không nhận được tin nhắn hồi âm nào, tâm tình cũng càng lúc càng phiền não. Lúc cậu ngẩng đầu lên, khẽ nguyền rủa một tiếng, không nhịn được lại đứng dậy thong thả bước đến bên cửa sổ. Chiếc xe kia, vẫn còn ở đó.

Đáng chết!
Cậu âm thầm khinh bỉ. Bên ngoài gió đã bắt đầu nổi lên. Thời điểm vừa nhìn ra ngoài, thân cây to lớn ngả nghiêng dường như đang biểu thị một trận cuồng phong sắp sửa kéo đến.
Bỏ đi.

"Nếu không định đi, thì lên đây đi."

Đúng là vẫn không thể yên tâm anh ta.
Chung quy vẫn không muốn thấy anh ta đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào.

Phuwin nhíu mày, chán nản ném di động vào trên ghế salon, đi đến cửa mở khóa, lại xoay người đi vào phòng ngủ của mình.

A, Pond qua nhiều năm như vậy, tính tình anh ta vẫn mặt dày mày dạn. Thật đúng là một chút cũng không thay đổi.
Cậu tự giễu cười một tiếng.
Nằm ngửa mình trên giường lớn, kéo chăn qua đầu che mặt mình lại.

Thật đáng buồn chính là, mình rõ ràng lại bị anh ta ăn rồi. Không bao lâu, từ cầu thang truyền đến một thanh âm vang lên. Bước chân gấp gáp mất trật tự tiết lộ tâm tình của chủ nhân nó giờ phút này rất nôn nóng.
Pond thở hổn hển bĩnh tĩnh lại sự phấn khích của bản thân. Trong lòng tràn đầy vui mừng, anh mở cánh cửa đang khép hờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro