40.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thư phòng của Winny có một mặt là cửa kính Pháp cực lớn, mở cửa ra là hòn non bộ và núi giả bên ngoài sân.

Trời mùa đông lạnh lẽo, không có lấy một tia nắng. Vì vậy mấy ngày này sau khi dùng xong cơm trưa, Satang rất thích đọc sách. Lấy một quyển sách từ trên giá sách rực rỡ đủ loại, cậu thong thả đi đến cái ghế dựa bên cửa sổ mà nằm xuống. Lấy tấm chăn nhung đỏ mà Winny chuẩn bị cho mình đắp lên hai đầu gối, từ từ mở bìa sách ra đọc.

Khi ông nội còn sống rất thích đọc sách, cũng rất thích sưu tầm chúng. Trước kia trên giá sách trong thư phòng không biết từ đâu xuất hiện những bộ sách không còn xuất bản nữa. Ông ngày thường đều rất yêu quý chúng.

Sau khi ông nội qua đời, phần lớn những quyển sách này đều được Satang đưa vào thư viện cất kỹ. Chỉ để lại vài quyển mà khi còn sống ông thường đọc.
Cậu xoa xoa tờ giấy phiếm cũ trong tay, khóe miệng mỉm cười. Trong đầu phảng phất hiện lên bộ dáng ông nội khi còn sống, đeo kính lão cẩn thận đọc.

Thực tế, Satang cũng từng thường xuyên giống như bây giờ an tĩnh đọc sách. Khi đó, quản gia còn chuẩn bị một chén trà, một phần điểm tâm chiều cho cậu. Vì gần như mỗi lần Satang đọc sách đều là buổi chiều.

Cũng không phải những cuốn sách này có gì hay, chỉ là ông nội thường nói với cậu, đọc sách có thể tĩnh tâm. Dù cho lúc đó tâm tình có nóng nảy đến thế nào đi nữa, chỉ cần một cuốn sách hợp ý, thì có thể rất nhanh liền an định lại.

Năm tháng dài yên lặng, sống lặng lẽ cô độc dường như trở thành một loại thói quen.
Đọc sách một mặt là để tu thân dưỡng tính. Từ một mặt khác mà nói, chẳng phải là để đếm những năm tháng tịch mịch của
Satang hay sao.

Mười tám năm cuộc đời của Satang cũng không có gì được gọi là đặc biệt.
Nhưng kể từ khi gặp được Winny, thế giới vốn đơn điệu của cậu dường như lập tức trở nên đặc sắc.

Trong lòng có mong đợi, có khát vọng, có dục niệm. Cậu cũng không có thời gian nhớ lại phần trống không và cô độc đã từng có kia. Từ khoảnh khắc người nam nhân ấy vô tình bước vào cuộc sống đơn độc này, Satang lúc đó mới nhận ra, thế giới của cậu cũng có thể sáng sủa và ấm áp đến như vậy.

Ban đêm, Winny tan việc về nhà.
Gần đây công ty bận rộn cho đại hạng mục của khóa quốc, hắn lúc này được các buổi tiệc từ thiện trong thương giới mời, mỗi ngày đúng giờ về nhà đã là kết quả hắn đem công việc của hai ngày dồn vào một mà thành. Sau khi hai người ăn cơm tối xong, Satang giống như thường ngày dọn chén đũa, còn Winny thì đi lên lầu tắm.

Không gian yên tĩnh khiến hắn cảm thấy áy náy với cậu. Kể từ hôm sinh nhật, hắn vẫn luôn bận rộn. Cho dù đã cố hết sức về nhà ăn cơm tối cùng Satang, nhưng thể lực tiêu hao quá độ thường khiến hắn gần như vừa vào giường là ngủ thiếp đi.

Có lẽ thấu hiểu nỗi khổ của hắn, Satang cũng không oán trách và chất vấn.
Ngược lại mỗi ngày cùng hắn đậy sớm, trước khi hắn ra cửa cũng đều chuẩn bị xong điểm tâm.

Khóe môi Winny mỉm cười. Người này lúc nào cũng thế, luôn sẵn sàng tha thứ.

Lúc Satang tắm xong đi ra, xa xa đã nhìn thấy Winny nửa người dựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhắm hai mắt, bên cạnh là một phần văn kiện.

Đèn đầu giường vẫn sáng. Vẻ mặt Winny ngủ say không có dấu hiệu tỉnh lại như vậy hiện ra trước mặt Satang.
Tay của cậu không khỏi từ từ nắm lại.
Hai ngày nhìn thấy bộ dáng mệt chết đi của Winny, hắn thật rất khổ cực. Mà cậu, dù biết hắn mệt mỏi, nhưng cũng không thể giúp được gì.

Nhìn thấy vành mắt đen của hắn, Satang đau lòng bấm vào lòng bàn tay. Cậu bước nhanh về phía trước, rón rén kéo cánh tay Winny xuống bỏ vào chăn, đang kéo kéo đối phương, lại đột nhiên bị người bắt cổ tay, cứng rắn kéo vào trong ngực.

Satang vẫn còn chưa hoàn hồn mở to mắt. Lúc trời đất quay cuồng, cậu đã bị hắn gắt gao đặt trên giường lớn, chóp mũi tràn đầy hơi thở của đối phương.

"Cuối cùng cũng tắm xong rồi?"

Người lúc này vốn phải ngủ say đang giương khóe miệng, chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm vào tâm can bảo bối dưới thân.
Con ngươi của hắn trong veo, trong mắt chỗ nào có nửa phần nét buồn ngủ!

Satang trừng mắt, bình tĩnh nhìn nam nhân trước mắt đang ôm lấy mình, khuôn mặt nam nhân cười như không cười.
Winny khẽ cười một tiếng, lại buông lỏng tay một chút, đổi tư thế thoải mái hơn cho cậu.

"Sao lại tắm lâu như vậy? Anh chờ đến nỗi sắp ngủ thiếp đi.."

Nhắm mắt lại, giống như làm nũng tựa đầu vào hõm cổ Satang. Những cọng tóc nhỏ mềm của Winny cọ lên cần cổ trắng ngần của cậu. Cảm thấy ngứa ngứa, vừa định nghiêng đầu tránh đi, lại bị đối phương thuận thế ôm lấy thắt lưng.

Trên giường rộng lớn, hai người dán chặt một chỗ, hô hấp nóng rực mập mờ quấn quít nhau. Người nào cũng không muốn đánh vỡ giờ phút nghỉ ngơi hiếm có này.
Hồi lâu, Winny mới từ trong chăn nắm lấy cánh tay trắng nhạt của cậu, kéo đến bên môi nhẹ nhàng hôn một cái.

"Satang, thật xin lỗi, lúc này không có thời gian ở cùng em. Đợi trận bận rộn này qua đi, anh liền dẫn em ra ngoài du lịch giải sầu có được không?"

Trong giọng nói tràn đầy áy náy, Winny dùng miệng cọ xát đầu ngón tay thon dài của Satang. Ánh nhìn trầm mê dừng lại trên cậu.

Satang bị ánh nhìn của hắn làm mềm nhũn. Khẽ mỉm cười, những ngón tay thuận thế vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của đối phương.

"Công việc quan trọng hơn, em không quan trọng."

Huống chi, nam nhân cố gắng làm việc, mới càng có mị lực, cũng càng có thể tin tưởng hơn, không phải sao?

Hiếm khi Satang chủ động, mỉm cười hôn lên môi Winny. Môi của hắn mềm mại, trong khoang miệng còn mang theo mùi thơm kem đánh răng lúc nãy.

Cậu vốn là muốn vừa chạm vào liền ra, vậy mà còn chưa đợi cậu rời đi, Winny liền ôm bờ vai của cậu, lần nữa kéo cậu về phía mình, nhẹ cạy bờ môi cậu, dịu dàng thăm hỏi.

Cùng người yêu hôn môi mang theo nhiệt độ làm người ta say lòng. Hẳn chỉ cảm thấy một loại vui vẻ dường như vướng từ đầu lưỡi tràn đến trong tim. Có thể cảm nhận người trước mắt này từng chút từng chút tiếp nhận hắn, hạnh phúc đến ngực cũng có chút trướng đau.

Ánh mắt Winny càng ngày càng mãnh liệt. Đang định lấy tay mở vạt áo đối phương, thì Satang đã đè hai tay không an phận của hắn xuống, nhẹ nhàng thở hổn hển rời khỏi đôi môi của hắn.

"Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đến công ty đấy."

Cậu vừa bình ổn hơi thở, vừa cầm tay của đối phương viết xuống.

Mấy ngày nay đã đủ kiệt sức, cậu cũng không muốn Winny bởi vì loại chuyện này mà lao lực quá độ.

Không khí giằng co mập mờ, lửa trong lòng hắn vừa mới nhảy lên thì dần dần bị tinh mang trong mắt Satang dập tắt, hồi lâu, hắn mất mác thở dài một hơi, nằm qua bên cạnh, đưa tay ôm thân thể nho nhỏ của đối phương, ôm chặt vào ngực lần nữa, cam chịu nỉ non một câu.

"Ngủ thôi."

Nhóc con, tối nay tạm thời bỏ qua lần này cho em. Mấy ngày nữa xem anh làm thế nào chỉnh em. Winny âm thầm nghĩ, Satang à, anh không vội. Dù sao chúng ta vẫn còn rất nhiều sau này.

Hắn quả thật mệt chết đi. Hai ngày này cường độ công việc cao khiến hắn có chút thân mình lo không xong, mới nãy cứng rắn chống đỡ chờ Satang lên giường, lúc bản thân mơ mơ màng màng cảm giác được cậu đến gần, mới cố chấp mở mắt ra.

Bây giờ người mình tâm tâm niệm niệm đang ở trong ngực mình, mệt mỏi đánh tới, hắn ngủ rất nhanh. Chỉ trong chốc lát từ trên đỉnh đầu truyền tới tiếng hít thở của Winny, Satang từ từ mở mắt.

Trong mắt cậu một mảnh thanh tĩnh, không một chút buồn ngủ nào. Lúc này hai cánh tay ôm cậu dùng lực như vậy, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ như vậy, cho cậu cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Winny à, nếu như chúng ta có thể luôn như vậy thì thật tốt.

Lần trước ở siêu thị chút nữa đã té xỉu đã là chuyện của một tuần trước. Satang nói dối hắn, một mình hoảng hốt lo sợ. Sau lần đó, cơ thể cũng không có phản ứng gì kịch liệt nữa, nhưng trong lòng cậu hính là mơ hồ lộ ra bất an.

Cậu lặng lẽ nhắn tin cho bác sĩ Jitaraphol nói rõ tình huống của mình. Bác sĩ đối với ngay cả thuốc hiện tại cũng rất để ý không thể làm sơ sài, kêu cậu rút chút thời gian đến bệnh viện làm kiểm tra cẩn thận.
Điều này lại có chút làm khó cho Satang.

Winny để ý mình như vậy, mỗi lần ra cửa không phải là tự mình đi cùng, thì chính là kêu tài xế đưa đón toàn bộ, mình đi đâu, căn bản là không lừa được anh ấy.

Trừ phi..
Satang nhẹ nhàng ngẩng đầu, trong lúc vô tình chạm vào phần râu mới mọc của hắn. Có lẽ động tác của mình quá lớn, nên Winny mơ mơ màng màng lầm bầm một tiếng, cũng không có mở mắt, ôm chặt người trong ngực lại tiếp tục ngủ say.

Satang cười một cái. Winny, anh bình an và hạnh phúc vĩnh viễn là tâm nguyện lớn nhất của em. Nếu như bây giờ em có thể khiến anh vui vẻ, vậy em chắc chắn sẽ mãi mãi đợi anh, yêu anh vô điều kiện.

Nhưng lại là "nếu như" Satang rũ mí mắt, xích lại gần người Winny, tham lam vươn tay ôm hắn.

Nếu như em rốt cuộc không thể bồi bên cạnh anh nữa, anh có đau lòng không?

.     .    .    .    .

Ban đêm ở giao khu thành Tây, bên ngoài mưa gió rất mạnh. Ngay cả cửa nhà dân đóng chặt, cũng có thể cảm nhận được cuồng phong từ khe cửa sổ chui vào, thanh âm dữ tợn giống như lang sói khiến lòng người kinh sợ.

Tiếng tin nhắn đột ngột vang lên.
Một đôi tay thon dài lấy di động để ở mép giường.

"Sao vậy?"

Phuwin bị âm thanh đánh thức, hơi híp mắt, mơ mơ màng màng lầm bầm một tiếng.

"Không có chuyện gì, em ngủ tiếp đi."

Pond nhẹ giọng đáp, thuận thế chỉnh ánh sáng đèn đầu giường tối đi chút, để tránh quấy rầy người yêu đang yên giấc.

Cậu nghe vậy nhấp môi dưới, nắm chăn mềm trên người thật chặt, lật người, lại trầm trầm đi ngủ.

Là tin nhắn của Satang gửi cho Phuwin, hẹn ngày mốt ra ngoài gặp mặt, Pond cũng không nói lại, thấy cậu rất buồn ngủ, nghĩ ngày mai nói cho em ấy biết cũng không muộn.
Nửa người anh dựa trên đầu giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người bên cạnh giờ phút này chỉ để bóng lưng lại cho mình.

Trời mới biết tối nay lúc anh nhận được tin nhắn của Phuwin, nội tâm có bao nhiêu vui mừng. Anh chưa bao giờ ngây thơ cho rằng kiên trì mà thành công, nhưng vì cậu, anh thậm chí đã chuẩn bị kế hoạch 'trường kỳ kháng chiến', chỉ cầu người khiến anh nuối tiếc nhiều năm vẫn không bỏ được ấy có thể cho mình một cơ hội nữa.

Buổi tối hôm ấy, Phuwin uống đến say khướt, cố chấp một lần lại một lần hỏi gã.

"Pond Naravit, anh thích cái gì ở tôi?"

"Anh rốt cuộc thích tôi ở cái gì chứ?"

Vấn đề này tựa hồ quấy nhiễu anh thật lâu.
Cậu một lần lại một lần cố chấp kéo ông tay áo hắn mà hỏi. Ánh mắt mơ màng lại chấp nhất, tựa hồ có hỏi mãi cũng không mệt. Chỉ vì cầu xin một đáp án.

"Anh cũng không biết, đến tột cùng anh thích gì ở em."

Nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh, hiển nhiên đã ngủ say, anh mím môi cười.

"Em tính tình xấu như vậy, còn thích quản anh. Nhớ anh năm đó bất quá chỉ ra ngoài một đêm, di động hết pin quên báo cho em, em liền nóng nảy không cho anh vào cửa một tuần.."

"Nhưng là Phuwin, chính vì em bá đạo lại ích kỷ như vậy, mới khiến anh một chút lại một chút mê muội a."

Pond từ từ nằm xuống, mắt nhìn về phía Phuwin, hai tay trong tư thế ôm trống không, cũng không dám thực sự chạm vào đối phương.

"Sau này để anh chăm sóc em, nuông chiều em, bảo vệ em, có được không..."

Chỉ cần nghĩ tới trong quán rượu chính tai nghe được một chút về chuyện của gia đình cậu, anh liền muốn yêu thương luyến tiếc người trước mặt nội tâm vô cùng yếu đuối này.

Phuwin ngốc nghếch, em luôn miệng nói phải bảo vệ Satang thật tốt, nhưng em có biết không, trong ánh mắt của em để lộ ra cô tịch cùng quật cường, có phải chính vì như vậy mà người ta muốn bảo vệ em?

Tối nay em thoả hiệp, anh có thể xem đây là một lần cơ hội giữa chúng ta không?
Lần này, anh sẽ không buông tay nữa.

"Ngủ ngon, Phuwin.."

Bóng đêm dày đặc, cuồng phong mưa rào bên ngoài cũng không ngừng nghỉ. Giọng Pond trầm thấp vọng lại trong phòng ngủ lớn, giống như một câu mớ ngủ, càng giống như một lời thề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro