9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Satang vừa mới tắm xong, vẫn đang còn thay quần áo thì nhận được tin nhắn của Winny.

"Tôi đang ở quán bar xxx. Có chuyện gấp, mau đến đây!"

Satang bối rối cau mày, đây là lần đầu tiên hắn gửi cho cậu tin nhắn. Trước đây hắn thậm chí còn không có số điện thoại của của mình.

Trước đây, cậu đã từng ghi số điện thoại của mình vào một tờ giấy rồi đưa cho hắn. Hắn chỉ nhặt rồi bỏ vào túi, cũng không biết là có lưu hay không nữa.

Bối rối rồi lại hoảng loạn, tin nhắn này đến thì chắc chắn có điều gì đó bất ổn với anh rồi!

Satang vội vàng thay quần áo, câm lấy thẻ ngân hàng mà Winny đưa cùng một ít tiền mặt trong ngăn kéo của mình rồi vội chạy ra khỏi cửa.

Đêm đã khuya. Cậu miễn cưỡng làm phiền người lái xe, cậu nhanh chóng ngồi vào một chiếc taxi chạy muộn ngoài đường.

Người tài xế hỏi cậu đi đâu, cậu diễn tả ngôn ngữ ký hiệu mất một lúc, đương nhiên là người tài xế hoàn toàn không hiểu gì. Cậu lo lắng, không biết phải làm thế nào, cuối cùng, trước khi người lái xe chán nản, cậu đã lấy ra tin nhắn trong điện thoại ban nãy cho người lái xe coi.

Suốt đoạn đường đi, ngồi trong xe, cậu cũng là hoảng loạn và lo âu.

Cậu thường hiếm khi ra ngoài, và bây giờ, vì lo lắng cho sự an toàn của Winny, tâm trí sớm đã bay đi mất.

Thời gian quý báu, Satang gấp đến nổi gần như vấp ngã, cuối cùng cũng vào được quán Bar.

Đây là lần đầu tiên Satang đến những nơi như thế này. Vượt qua những nam nhân sỗ sàng, những nữ nhân sực nức mùi nước hoa, cậu không dám đảo mắt lộn xộn. Như một chú cún nhỏ sợ hãi, khó khăn túm lấy tay áo một người mặc đồ như bồi bàn, cậu rút giấy bút ra khỏi túi áo, viết tên "'Winny Thanawin".

Người bồi bàn chỉ chỗ của Winny cho cậu. Hắn ta là khách hàng quen ở đây, anh ta đương nhiên dễ dàng biết đến. Người bồi bàn từ những lời kể của quản lý của quán Bar, cũng suy đoán thử danh tính của cậu bé này, ừ, trông có vẻ vô hại.

Satang mở cánh cửa của phòng bar Vip 1, một nhóm người đang hát réo rắt, cao giọng hay thất thanh không rõ ràng. Cửa mở ra, căn phòng đột nhiên yên tĩnh.
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía cửa, cậu run run đưa đôi mắt sợ hãi tìm kiếm Winny.

"Sao em lại ở đây?! "

-- Đến để tìm kiếm vui vẻ hay sao Satang? Winny không vui cau mày. Cậu vô cùng ngạc nhiên vì câu nói này của hắn. Cậu nhìn Winny mà ngỡ như mình sắp bị đóng băng đến nơi.

Winny bước đến phía Satang. Cậu có chút chưa kịp thích nghi, nghĩ rằng Winny say rượu, đưa tay tiếp đỡ hắn nhìn thấy cậu thế này, sau đó lại suy nghĩ về những đêm không về nhà trước, lướt qua một loạt các kí ức, dường như là đã suy nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt hắn đột nhiên chìm xuống.

Winny giống như hoàn toàn không để ý đến hành động của Satang, để cánh tay cậu mất mát ở ngoài không trung.

"Em theo dõi tôi?"

Trong phòng hộp xa hoa, mọi người đều im lặng không nói. Bọn họ đều là bạn của
Winny. Tình huống hỗn loạn, câu nói mạnh mẽ đầy tức giận của hắn, cùng một người đẹp trai nào đó ngoài cửa, họ thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngoài Pond. Satang nghe hắn nói như vậy, liền biết Winny là đang hiểu lầm.

Liền mở to đôi mắt mà kịch liệt lắc đầu, đưa tay muốn vươn tới và níu lấy tay áo Winny để cố gắng giải thích, cậu quyết liệt muốn kéo hắn đi.

Winny không muốn nói thêm câu nào nữa, mạnh mẽ kéo cổ tay Satang đi ra khỏi căn phòng xa hoa.

Pond sau đó liền cảm thấy tình huống này có chút nghiêm trọng, nhanh chóng đứng dậy nói một câu:

"Anh Winny, đừng kích động quá!!"

Hắn ta nghe tiếng nói liền dừng bước, quay sang phía Pond cùng bạn bè :

"Xin lỗi mọi người, tôi có chuyện cần giải quyết phải đi trước một lúc. Thất lễ rồi."

Sau đó, hắn hung hăng kéo Satang ra khỏi quán Bar.

"Sao lại có tên nhóc học sinh xuất hiện ở đây vậy? Ai thế nhỉ?"

"Khoan đã, nhìn kĩ phản ứng của cậu ta thì hình như là không thể nói chuyện ?!"

"Liệu có phải là em trai của Winny không a?"

"Ai, Winny hắn ta làm gì có em trai đâu!"

"Nhưng nói thật, tôi là lần đầu thấy Winny tức giận như vậy đó....."

Căn phòng chìm trong các âm thanh suy đoán, duy nhất Pond mỉm cười:

"Người ta chính là nhân vật không nên động vào a. Đó là thằng nhóc câm nhà họ Sereevichayasawat và anh Winny cũng đã sớm cùng người ta phu thê ân ái rồi, các tiểu thư ngốc nghếch ạ...!"

Hộp đêm sớm bị khuấy động thêm một lần nữa. Satang có vẻ như chỉ là một tệp nhỏ không đáng để họ chú tâm.

Không ai nhìn thấy trong một góc khuất tối tăm, một người nào đó âm thầm cầm thiết bị chuyên dùng xâm nhập liên lạc, trên môi nở nụ cười nhạt...

Satang là bị Winny lôi kéo mà bước đi, gương mặt tràn ngập khiếp sợ. Cậu cố gắng thoát khỏi tay của hắn, nhưng lại sợ ánh mắt của hắn mà không dám động.

"Trở về đi! Em đến đây chỉ làm tôi thêm mất mặt thôi!"

Hắn lạnh lùng mở miệng.
Mặc dù bình thường Winny cũng không thân thiện lắm với Satang, nhưng hắn chưa bao giờ nói bất cứ điều gì khắc nghiệt với cậu.

Điều đó tựa hồ như giới hạn giữa hai người mà hắn luôn tránh để không bao giờ chạm đến.

Cậu lo lắng cả đêm, hoảng sợ khi đối mặt với câu chất vấn của hắn. Giờ thì lại chuyển sang nổi bất bình vô tận.

Satang nhìn khuôn mặt lạnh lùng, giận dữ của Winny, đôi mi dài khẽ rung, nước mắt từng chuỗi bỗng nhiên rơi dài.

Cậu không biết mình đã làm gì sai. Hơn nữa là đến đây vì hắn cần. Cho nên, hắn tức giận là vì cái gì chứ? Cậu không hiểu.

"Em đã làm điều gì có lỗi à ?!"

Nước mắt của Satang rơi bất ngờ, làm giọng điệu của Winny không ý thức gia tăng ngữ điệu.

Biện Bạch Hiền khóc và lắc đầu. Không, không phải vậy mà.

Đêm đã khuya, tãi cũng không còn sẵn trên phố. Winny đi đến quầy bar, thô lỗ thúc giục tên quản lý đưa chìa khóa.

Rồi hắn đợi Satang ngồi vào ghế phụ, khởi động xe chạy hướng về nhà.

"Em khóc sao?"

"..."

Cứ như vậy, suốt khoảng thời gian ngồi trên xe, Satang cứ thổn thức liên tục. Cậu không biết chuyện này là như thế nào, bàn tay trái nắm chặt túi đựng điện thoại đi động, mãnh liệt muốn đưa cho hắn thấy đoạn tin nhắn ....

Tại sao? Rõ ràng.. rõ ràng là anh bảo em đi mà, tại sao bây giờ lại nổi giận như vậy?Nhưng nhìn vào nét mặt lãnh đạm ngút ngàn của Winny.

Cuối cùng, cậu nhắm mắt, thoáng buông lỏng bàn tay..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro