Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 68: Tôi muốn đi thiên đường, có thể chuẩn bị xe không!?!

Edit: Dung
Beta: Lam

Trong thời gian nghỉ giữa hiệp, Bùi Hạo Dục mồ hôi đầm đìa, để Tống Dư Kiều lau mồ hôi trên trán cho mình. Lúc nãy ra rất nhiều mồ hôi. Hiện tại đã hong gió, chẳng qua trán lại bị lạnh.

Bùi Hạo Dục vừa lau xong , liền ầm ĩ kêu khát, muốn uống nước.

Tống Dư Kiều đưa cho một chai nước khoáng: "Uống một ít thôi, vận động nhiều không nên uống nhiều nước."

Bùi Hạo Dục uống vài ngụm nước, ngửa cổ nhìn Bùi Tư Nhận. Biết rõ còn cố hỏi: "Cha, không phải người nói không đến xem con đá bóng à?"

Bùi Tư Nhận nói: "Những đứa trẻ khác đều có cha mẹ tới, cha có thể không tới sao?"

Những lời này, Tống Dư Kiều nghe không lọt tai nhưng cũng không biết nói thế nào.

Đây là nói cho cô nghe sao?

Quả thật, cô là ai đây?

Không phải là cha mẹ, cũng không phải người nhà, chỉ là một người xa lạ ngoài đường dần dần trở nên quen thuộc.

Bùi Hạo Dục nghiêng qua Bùi Tư Nhận liếc mắt một cái. Ánh mắt như muốn nói : Ai cho cha nói thế, cha nói thế làm Kiều Kiều mất hứng liên lụy tới con.

Vì muốn cảm ơn Tống Dư Kiều Hôm nay đi xem Bùi Hạo Dục đá bóng, Bùi Tư Nhận muốn mời cô ăn tối .

Tống Dư Kiều liền cự tuyệt, nói: "Không cần, tôi cũng là tự nguyện đi mà, không có gì mà cảm ơn với không cảm ơn."

Bùi Tư Nhận tới gần một bước: "Ý của Tống tiểu thư, là muốn cùng tôi tuy hai mà một sao?"

Tống Dư Kiều: "..."

Câu này là có ý gì?

Bùi Tư Nhận nói tiếp: "Theo ý của Tống tiểu thư, chúng ta đã quen thuộc đến mức không cần nói lời cảm ơn, tôi có thể coi cô là người một nhà sao?"

"Không phải. . ."

"Kiều Kiều! Dì nhìn này, đây là Mộ Tiểu Đông!"

Bùi Hạo Dục kéo một đứa bé trai đi tới, liền ngắt lời Tống Dư Kiều nói. Đánh gảy ý nghĩ của cô.

Mộ Tiểu Đông có vẻ cực kì ngại ngùng, mập mạp, cười lộ ra hai cái răng nanh: "Kiều Kiều, xin chào."

Tống Dư Kiều lấy trong túi ra một túi bánh bích quy đưa cho Mộ Tiểu Đông. Mộ Tiểu Đông lắc đầu không nhận.

Bùi Hạo Dục trực tiếp cướp lấy tới đưa cho  Mộ Tiểu Đông: "Cho cậu thì cậu nhận đi! Nhìn cậu nước miếng đều rơi hết trên đất rồi."

Mộ Tiểu Đông: "..."

... ... ...

Một lúc sau trận bóng đá kết thúc, Bùi Hạo Dục vừa mệt vừa đói lại khát, bám vào quần áo Tống Dư Kiều, chậm rì rì theo ở phía sau, dường hồ là không muốn đi .

Bùi Hạo Dục nói: "Kiều Kiều, bế ."

Bùi Tư Nhận lườm một cái, "Là đàn ông con trai lớn chừng này mà còn phải đòi bế ."

Bùi Hạo Dục lắc lắc đầu: " Con mới năm tuổi. Con còn là con nít ."

Chẳng qua, đứa con nít này, vì nuôi khéo quá, lại bế nó một đoạn khá dài, hai cánh tay Tống Dư Kiều đau nhức, cũng may trước đó đã là xe của Bùi Tư Nhận.

Bùi Tư Nhận lại xe, chỉ chỉ cánh tay đang xoa đau nhức của Tống Dư Kiều, nói với Bùi Hạo Dục: "Nên giảm cân đi."

Bùi Hạo Dục cau cái mũi, đi qua, cũng giúp Tống Dư Kiều xoa cổ tay: "Kiều Kiều, có phải con nặng quá không?"

Tống Dư Kiều cười cười: "Không nặng."

Bùi Tư Nhận ở trong lòng cười một tiếng, không nặng sao? Ừ thì không trọng, lúc sinh nặng tám cân rưỡi. (Kiều Kiều, chị là người hay voi vậy 😂😂)

Trên xe, Bùi Tư Nhận hỏi Tống Dư Kiều muốn ăn gì, Tống Dư Kiều chọn một nhà hàng buffet của Hàn Quốc, để cho nhóc con kia có thể ăn thỏa thích.

Bùi Hạo Dục quả thật là đói bụng, muốn ăn cái gì, bưng dĩa chọn thức ăn đi một vòng, vừa ăn vừa uống, mãi đến khi ợ một cái.

Tống Dư Kiều dùng khăn tay lau nước canh trên miệng Bùi Hạo Dục  : "No rồi sao?"

Bùi Hạo Dục vỗ vỗ cái bụng tròn vo, lưng dựa vào ghế: "No rồi, muốn đi vệ sinh."

Ăn cơm xong đã hơn sáu giờ, Tống Dư Kiều nhìn thời gian thời gian bỗng nhiên thấy trên màn hình điện thoại di động hiện lên cái tên Tống Sơ Ảnh, mới lập tức nhớ tới, hiện tại chị đang ở trong nhà mình! Hơn nữa còn đang mang thai!

Cô chẳng thèm tìm một chỗ khuất nghe điện thoại, trực tiếp ở trên ghế liền bấm trả lời điện thoại Tống Sơ Ảnh, chỉ xoay người qua một bên , một tay che microphone.

"Chị, em hiện tại đang ăn cơm ở bên ngoài, muốn ăn gì em mua cho?"

Tống Sơ Ảnh nói: "Cái gì cũng không cần, chị chỉ muốn ăn dưa chua ngọt em làm, khi nào em về."

Tống Dư Kiều nói: "Em sắp về rồi! Nữa tiếng là tới nhà."

Cúp điện thoại, Bùi Tư Nhận tìm trong trí nhớ người nhà Tống Dư Kiều, nhíu mày, hỏi: "Chị gái cô?"

Tống Dư Kiều gật đầu: "Xin lỗi, Bùi tổng, tôi phải đi rồi."

Cô nói xong, cầm lấy túi xách định đi, Bùi Tư Nhận nắm cổ tay cô: "Chị cô muốn ăn dưa chua ngọt cô làm?"

Bởi vì không gian ầm ĩ, điện thoại Tống Dư Kiều chọn để âm lượng cao nhất, có chút lộ ra ngoài, Bùi Tư Nhận ở bên cạnh nghe như nhất thanh nhị sở.

Tống Dư Kiều im lăng, chợt nói: "Ừm , phải."

Bùi Tư Nhận cười cười: "Tôi đây nếu như nói còn muốn ăn cơm rang trứng cô làm, cô khi nào có thể làm lại lần nữa?"

Tống Dư Kiều trên mặt trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.

Bùi Tư Nhận nháy mắt liền đã khôi phục trạng thái tự nhiên, buông lỏng cổ tay Tống Dư Kiều ra : "Còn không đi đi, tí nữa Bùi Hạo Dục trở lại, muốn đi cũng không xong."

Tống Dư Kiều lúc này tựa như trốn ra nhà hàng buffett, đến bên ngoài, gió đêm mát rượi thổi qua, mới tản thần tình nhiệt khí.

Bùi Tư Nhận nhìn bóng dáng vội vàng của Tống Dư Kiều, quay đầu đi chỗ khác.

Bùi Hạo Dục WC trở về, từ xa không thấy Tống Dư Kiều ngồi ở chỗ , vội vội vàng vàng đã chạy tới: "Kiều Kiều đâu?"

Bùi Tư Nhận nói: "Đi rồi."

Bùi Hạo Dục cong miệng lên: "Cha thật quá không được việc! Con đi WC một lúc, cha liền để cho Kiều Kiều bỏ đi!"

Bùi Tư Nhận không hé răng, cầm chìa khóa đứng dậy đi ra.

Bùi Hạo Dục ở sau lưng Bùi Tư Nhận, đi qua chỗ đồ tráng miệng lấy một cây kem giòn giòn, lè lưỡi tới liếm liếm, hỏi: "Cha, giờ chúng ta đi đâu?"

Bùi Tư Nhận nói: "Tắm rửa, xóa sạch mùi mồ hôi trên người con."

"Đúng rồi, cha. . . " Bùi Hạo Dục hỏi, "Giúp chồng dạy con là có ý gì?"

Bùi Tư Nhận nhíu mày: "Con nghe cái này từ đâu?"

Bùi Hạo Dục xoa xoa cái mũi: "Kiều Kiều trong trường học gặp phải dì Hai của dì ấy, dì Hai nói dì ấy giúp chồng dạy con, lại còn mời Kiều Kiều với cậu của dì ấy cùng nhau ăn cơm..." Nhóc con kia nói xong nói xong liền tự mình thắc mắc, hỏi, "Dì Hai là cái gì? Vì cái gì con không có dì Hai? Còn có cậu..."

Bùi Tư Nhận xoa xoa đầu con, nói: "Con cũng sẽ có."

... ... ...

Tống Dư Kiều kỳ thật không biết nấu nhiều món, chỉ biết vài món ăn gia đình, mà mì trứng gà cùng dưa chua ngọt là ngon nhất.

Không ngờ, Tống Sơ Ảnh còn nhớ rõ.

Cố ý ở mặt trong cắt một cái chân giò hun khói, nằm một trứng tráng bao, Tống Dư Kiều trên bàn để trước mặt chị.

Một bát lớn đầy trước mặt, Tống Sơ Ảnh thậm chí ngay cả nước canh cũng không còn, tất cả đều ăn hết rồi, Tống Dư Kiều giật mình: "Chị, nếu chị không mang thai, người ta sẽ nghĩ chị đã ba ngày chưa ăn uống gì đấy."

Tống Sơ Ảnh cười cười: "Em nấu ăn ngon, không giống chị, không biết nấu ăn không biết làm việc nhà, ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được."

"Ai lại tự nói mình như vậy!"

"Lúc em mới đi vào, có thấy hai người vệ sĩ đeo kính hôm qua còn đó không?"

Tống Dư Kiều lắc đầu: "Không  chú ý, bọn họ vẫn còn ở đấy mà?"

Tống Sơ Ảnh đứng lên, đến trên ban công nhìn thoáng qua, không có, lại mở cửa đi đến trên hành lang, mới vừa đi chưa được hai bước, hai người mặc đồ đen kia đã đi ẻma, hỏi: "Tống tiểu thư, cô muốn đi đâu? Cần chuẩn bị xe không?"

"Tôi muốn đi Thiên đường, có thể chuẩn bị xe không?"

Tống Sơ Ảnh cười lạnh một tiếng, xoay người vào cửa, giữ cửa bịch một tiếng cho đóng sầm, lập tức vào phòng.

Tống Sơ Ảnh bây giờ nhìn lại cực kỳ táo bạo, Tống Dư Kiều mở khúc nhạc du dương mà cô hay nghe lúc tập yô-ga cho Tống Sơ Ảnh nghe an thai.

Trước lúc ngủ, Tống Sơ Ảnh không ra khỏi phòng.

Tống Dư Kiều đóng phòng khách tắt đèn, trong bóng đêm, thấy ở dưới bàn trà mặt có một vết sáng lốm đốm, nhìn thoáng qua, là di động của Tống Sơ Ảnh, chẳng qua là bật chế độ im lặng, cho nên mấy cuộc điện thoại vừa rồi không ai nghe, trên màn hình biểu hiện có năm cuộc gọi nhỡ, đều là Hàn Cẩn Du gọn đến.

Tống Dư Kiều thật cẩn thận mở cửa phòng Tống Sơ Ảnh , bên trong là một mảnh đen tuyền, Tống Sơ Ảnh nằm ở trên giường dường như đã ngủ thiếp đi.

Cô vừa định đi ra thì Hàn Cẩn Du lại gọi, cô bấm nhận.

Chẳng qua sau khi nhận rồi, lại không biết đáp lại nên xưng hô như thế nào rồi.

Trong microphone truyền đến thanh âm trầm thấp: "Sơ Ảnh, cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại rồi sao?"

Nghe cái giọng nói lạnh lùng này, Tống Dư Kiều liền hồi tưởng lại trước kia ở nhà họ Tống chỉ có gặp mặt  Hàn Cẩn Du kia một lần, dừng một chút, không biết nên xưng hô cái gì cho đúng "Hàn. . . Hàn tiên sinh, tôi là Tống Dư Kiều, chị của tôi đã ngủ, chị ấy tối hôm nay tâm tình không được tốt."

Trong điện thoại, Hàn Cẩn Du dường như dừng lại một chút, không nghĩ là Tống Dư Kiều nghe điện thoại, mới nói: "Uh'm, Dư Kiều cô giúp tôi chuyển lời đến chị cô, cuối tuần tôi đi thành phố C công tác."

"ừm, được rồi."

Tống Dư Kiều cúp điện thoại, trong đầu cố gắng hồi tưởng lại hình dạng Hàn Cẩn Du , lại phát hiện hoàn toàn không nhớ gì cả, chỉ có một giọng nói lạnh lùng.

... ... ...

Tống Dư Kiều đối với ở công ty quảng cáo này một phần công tác, ví như nói không có nửa phần uể oải, đó là không có khả năng.

Cô còn học chưa xong đại học, tạm nghỉ học gả vào nhà họ Diệp, sau đó giấu hôn nhân ở Diệp Thị, tìm một công ty quảng cáo bắt đầu làm việc .

Hiện tại ngẫm lại, cô căn bản không biết mình lúc ấy vì sao lại có dũng khí lớn như vậy, vì tình yêu sao, vì Diệp Trạch Nam sao? Hiện tại lại đã tan thành tro bụi rồi.

Bởi vì hợp đồng cùng Bùi thị cơ bản quá rõ ràng, Đới Lâm Tạp đưa tiếp chỉ đạo công việc xuống, muốn cô đuổi theo đòi Thái Khang một khoản nợ.

Tống Dư Kiều nhìn tư liệu văn kiện một chút, Thái Khang đã khất nợ hai tháng không đem khoản nợ thanh toán, loại xí nghiệp không có danh dự này, chẳng lẽ thật sự không sợ về sau không có công ty nào muốn cùng họ hợp tác sao?

Chu Hải Đường tìm giúp tổng giám đốc hiện tại Thái Khang là Thượng Khưu Triều, nói: "Lúc ấy phụ trách hạng mục này chính là tiểu Đặng, nhưng anh ta  đã được điều đến Tổng công ty, những tài liệu này là anh ta để lại."

Tống Dư Kiều cảm thấy được cực kì đau đầu, gọi điện cho Thượng Khưu Triều nhưng không ai nghe máy đành phải trực tiếp đến Thái Khang.

Hiện ở xã hội này, quả thực nợ tiền đều là đại gia, đòi nợ ngược lại khó càng thêm khó khăn.

Cái này Thượng Khưu Triều còn rất có phái đoàn, Tống Dư Kiều ở trong phòng khách đợi gần một giờ, mới khoan thai đi ra.

"Ngại quá, thật sự là thật có lỗi, " Thượng Khưu Triều liền vội vàng bắt tay  Tống Dư Kiều, "Tôi mở cuộc họp, mở một phát liền mở tới bây giờ, cô xem một chút..."

"Không sao đâu." Tống Dư Kiều mặc kệ trong lòng dù thế nào không kiên nhẫn, trên mặt vẫn bày ra bộ dạng tiểu thư hoàn hảo.

"Có thể ngồi xuống uống nước?" Thượng Khưu Triều để cho Tống Dư Kiều ngồi xuống, quát lớn người đứng phía sau, "Không biết phép lịch sự cơ bản à?"

Nghe Thượng Khưu Triều mắng trợ lý của anh ta, Tống Dư  KIều thật không nghĩ tới ngồi đợi anh ta một giờ ngay cả một cốc nước cũng không có.

Trên nước, Tống Dư Kiều bưng lên cốc nước, nói: "Tổng giám đốc Thượng, tôi đến đây là muốn hoàn thành vấn đề tiền vốn."

Thượng Khưu Triều nói:”  Nói hay lắm, nếu ai cũng như Tống tiểu thư có phải dễ nói chuyện không, Thái Khang chúng tôi cũng không phải là không có khoản  tiền kia, cô xem lần trước, người họ Đặng kia tới, trực tiếp muốn đập vỡ điện thoại làm sao còn tâm trạng đàm phán, cô thấy có đúng không?"

Tống Dư Kiều cười: "Quản lý Đặng của chúng tôi tính tình hơi nóng nảy, anh thông cảm."

Cứ như vậy không có gì liên quan mà nói nói một tràng, Thượng Khưu Triều bỗng nhiên nói: "Ôi, quên mất, con gái của tôi tan học, tôi phải đi đón, năm giờ rồi."

Tống Dư Kiều đứng dậy: "Tổng giám đốc Thượng vội vàng như vậy, tôi đây cũng nên về công ty rồi."

Cô căn bản không thể thanh toán khoản nợ trong một lần, cô không thần thông quảng đại đến thế.

Chẳng qua sắc mặt quỵt nợ này, thật đúng là làm cho người ta chán ghét.

Tống Dư Kiều ra khỏi công ty Thái Khang, cảm thấy được gió thổi có chút lạnh, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào muốn đi ăn Ma Lạt Thang, thì lại nhận được một cuộc gọi của Bùi Ngọc Linh một tháng qua không liên lạc.

Chẳng qua, người gọi cuộc điện thoại này, là chị Lưu.

"Thiếu phu nhân , cô hiện tại ở đâu? Phu nhân vừa rồi lúc xuống cầu thang bị ngã! Gọi cho thiếu gia không được..."

Mạng người quan trọng, Tống Dư Kiều nghe xong liền vội vàng đến ven đường đón xe taxi: "Kêu xe cứu thương chưa?"

Chị Lưu nói: "Hiện tại đang ở Bệnh Viện Đệ Nhất phẫu thuật, cần người thân ký tên."

... ... ...

Bệnh Viện Đệ Nhất cách Thái Khang không xa, may mắn lúc này còn trước giờ tan tầm của Cao Phong Kỳ, khoảng năm phút đồng hồ Tống Dư Kiều đã chạy tới bệnh viện.

Phẫu thuật đã bắt đầu rồi.

Tống Dư Kiều nói không có ai làm chủ, để cho chị Lưu ký tên trước, chị Lưu nhất thời nói không được, nhưng Tống Dư Kiều cố ý nói có chuyện gì cô tới chịu trách nhiệm.

Đèn "Phòng phẫu thuật"  sáng lên, bên ngoài phòng phẫu thuật, chỉ có một mình chị Lưu.

Kỳ thật, lúc này, nếu chị Lưu tìm không thấy Diệp Trạch Nam, thì  nên gọi cho nhà mẹ đẻ của Bùi Ngọc Linh, sao lại gọi cho người con dâu sắp rời khỏi nhà họ Diệp như cô.

Chị Lưu đối mặt với chuyện lớn như vậy, trong lòng lộn xộn, thấy Tống Dư Kiều đến, vội vàng chạy ra đón: "Thiếu phu nhân , cô xem..."

Tống Dư Kiều ngắt lời chị Lưu nói: "Chị tiếp tục gọi cho Diệp Trạch Nam, điện thoại riêng không liên lạc được thì gọi tới công ty."

Chị Lưu tay run rẩy cầm điện thoại, tiếp tục ấn dãy số.

Tống Dư Kiều hỏi: "Từ Uyển Lỵ đâu?"

Cô biết, Từ Uyển Lỵ gần đây là một mực ở nhà họ Diệp dưỡng thai, xảy ra chuyện như vậy, cái người luôn miệng nói ái nữ sao giờ không thấy bóng người?

Chị Lưu  nói: "Từ tiểu thư cô ấy bị. . . A! Thôi xong!"

Tống Dư Kiều bị chị Lưu thình lình kêu một tiếng "A" thực là cho giật mình, "Làm sao vậy?"

"Tôi vẫn đang nấu canh ở trên bếp!"

Chị Lưu nói xong, vội vội vàng vàng chạy về, đã qua một giờ, không biết gây thành sự cố gì chưa.

Tống Dư Kiều tựa vào tường ở sau người, xoa xoa mi tâm.

Cô không phải là thánh mẫu, nếu Bùi Ngọc Linh đã đưa Từ Uyển Lỵ vào nhà, đó chính là đã không còn coi cô là con dâu, trên thực tế cô đã bị đuổi ra khỏi nhà,  cô bây giờ còn ở đây làm gì?

Cô lấy ra di động của mình, gọi cho Diệp Trạch Nam, không liên lạc được, ngoài vùng phủ sóng.

Tống Dư Kiều không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ đang yên đang lành lại bốc hơi mất sao?

Một giờ sau, phẫu thuật kết thúc, bác sĩ nói với Tống Dư Kiều tình hình hiện tại , sau đó đẩy Bùi Ngọc Linh đến phòng bệnh.

Tống Dư Kiều cũng nhận được điện thoại của chị Lưu, nói trong nhà phòng bếp bị cháy, cô lúc về đến nhà, xe cứu hỏa đã tới hai chiếc, đêm nay chỉ sợ cô quay lại không được rồi.

Tống Dư Kiều nhìn Bùi Ngọc Linh sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, nhất thời không nỡ đi khỏi bệnh viện.

Thôi, coi như là cô báo đáp vài năm nay, coi như là hoàn thành nghĩa vụ con dâu.

Bùi Ngọc Linh có mấy lời quả thật cũng không có lý, nhưng mà có một câu là nói đúng, Tống Dư Kiều tâm địa lương thiện, người khác đối cô tốt một, cô sẽ đáp lại gấp mười thậm chí gấp trăm lần.

_____
Đăng hẳn một chương, còn chương sau ra sớm hay muộn một phần là do lòng "hóng truyện" của mọi người 😊😊😊.
Cầu 🌟🌟🌟
Cầu bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro