Chương 67(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Việt Hà
   Beta: Lam Sora

Chương 67: Đồ giả, tác phẩm "Tống Dư Kiều" dởm. (Cuối)

Tống Dư Kiều mím mím miệng: "Trình độ của con,  còn chưa tốt nghiệp, chỗ nào có thể đi vào trường học."

"Con không phải tạm nghỉ học sao, trở lại học thêm hai năm học! Lúc đó tạm nghỉ học, di liền không đồng ý với con, coi như là đi ra giúp chồng dạy con, làm sao cũng không thể có một bằng đại học."

Bùi Hạo Dục ngước đầu, tuy rằng không lên tiếng, thế nhưng đã lén lút ở trong lòng đem những câu nói này nhớ rồi, bao gồm mấy từ cậu không nghe rõ.

Tịch Vũ Hà hỏi: "Ồ, đứa bé này không phải Tiểu Bá Vương năm nhất kia sao? Làm sao nhóc lại ở chỗ này!"

Bùi Hạo Dục nghe Tịch Vũ Hà xưng hô như thế, bĩu môi.

Tống Dư Kiều nói: " Trận đá bóng năm nhất, gia đình nhóc không có ai lại đây, ngược lại con cũng nhàn rỗi, liền đến xem nhóc đá bóng, cũng coi như là thay đổi tâm tình."

Xa xa, một giáo viên gọi: "Vũ Hà! Chủ nhiệm gọi cô đấy!"

Tịch Vũ Hà vội vàng nói với Tống Dư Kiều: "Cũng lâu rồi không đến nhà dì Hai chơi, cuối tuần này lên nhà dì ăn cơm, kêu cậu con nữa, cả nhà chúng ta tụ tập lại."

Tống Dư Kiều còn chưa kịp từ chối, Tịch Vũ Hà đã chạy đến văn phòng hành chính rồi.

Nghe được xa nơi trên sân vận động một tiếng chuông vang, Bùi Hạo Dục nói: "Nửa trận đấu đầu kết thúc!"

Nói xong, tay nhỏ lôi kéo Tống Dư Kiều liền hướng trên sân vận động chạy, "Nhanh lên một chút nhanh lên một chút! Kiều Kiều con giúp cô giữ cái vị trí hàng thứ nhất thật rất tốt rồi!"

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Xem một đám đứa trẻ năm nhất đi đá bóng, giống như là nhìn bọn chúng chạy chơi đùa với nhau.

Trước đây, Tống Dư Kiều nghe qua một chuyện cười, nói là ở thời điểm đá bóng đi, một người xem có thể thấy trên sân mười mấy người đều chạy đuổi theo một quả bóng, liền nói muốn phát xuống cho mỗi người một quả.

Lúc đó cảm thấy buồn cười, thế nhưng hiện tại, Tống Dư Kiều thật sự cảm thấy nên cho mấy nhóc con này một người một quả bóng rồi.

Bởi vì Bùi Hạo Dục là đứa trẻ nhỏ nhất, vì lẽ đó liền an bài ở vị trí Thủ Môn. Mỗi khi quả bóng bay đến chỗ nhóc con liền nhảy qua, tâm Tống Dư Kiều đều đi bay lên theo, chỉ lo cái quả bóng kia không có mắt, lỡ như bay trúng nhóc con thì làm sao.

Bùi Tư Nhận từ cửa hông tiến vào, liền nhìn thấy đôi mắt Tống Dư Kiều chăm chú nhìn một đám nhỏ đang chạy loạn trên sân, một dáng vẻ đứng ngồi không yên.

Anh đi tới, sát bên Tống Dư Kiều ngồi xuống, cô cũng không có phát hiện anh đến.

Bùi Tư Nhận cảm giác sự tồn tại của mình thực sự là quá nhạt nhẽo, cầm lấy một bình nước khoáng, vặn ra cái nắp.

Tống Dư Kiều nhìn trên sân có một cầu lại một lần hướng về Bùi Hạo Dục địa cầu môn bay qua. Bùi Hạo Dục nhảy dựng lên, lập tức nhào ở cái kia cầu.

"Bùi Hạo Dục giỏi quá!" Cô kích động đến mức lập tức đứng lên vung tay, liền khiến cho bình nước khoáng trong tay Bùi Tư Nhận rơi xuống, nước ào ào đổ ra.

Tống Dư Kiều nhìn chai nước trên mặt đất, cảm giác mình có phải là quá vô ý, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi sẽ mua lại chai nước cho anh . . . . . . Bùi Tư Nhận? !"

Cuối cùng cô cũng chú ý tới anh.

Bùi Tư Nhận nói: "Ngồi xuống đi."

Tống Dư Kiều ngượng ngùng cười cợt: "Bùi Hạo Dục nói anh có công tác sẽ không tới, tôi mới. . . . . ."

"Tôi xong việc, liền đến xem con trai."

Bùi Tư Nhận chú ý tới Tống dư kiều mặc chính là một cái váy, hiện tại ngồi ở trên khán đài, có chút lộ hàng, liền đem âu phục của chính mình, com lê áo khoác cởi ra, khoát lên trên đùi Tống Dư Kiều.

Tống Dư Kiều thật giống như chim sợ cành cong như thế, suýt chút nữa giật bắn lên.

Bùi Tư Nhận đè bờ vai của cô lại, ánh mắt nhìn xuống phía dưới một chút: "Phải che hết."

Tống Dư Kiều: ". . . . . ."

Cùng Bùi Tư Nhận ngồi cùng một chỗ, quả nhiên là không dễ chịu.

Có điều, Tống Dư Kiều không dễ chịu cũng chăm chú giằng co hai phút, lại một lần nữa bị nhóc con ở dưới sân hấp dẫn.

Bùi Hạo Dục ngã chổng vó trong nháy mắt, Tống Dư Kiều bỗng nhiên căng thẳng bắt được lấy cánh tay bên người của Bùi Tư Nhận.

Bùi Tư Nhận cúi đầu nhìn năm ngón tay tinh tế của Tống Dư Kiều đang nắm trên cổ tay của anh một chút, nhíu mày, ở trên mu bàn tay phải của Tống Dư Kiều vỗ vỗ: "Không có chuyện gì, đừng lo lắng."

Tống Dư Kiều giật mình, thu tay về, móng tay ở lòng bàn tay bấm một cái.

Bùi Tư Nhận cảm thấy trong sân bóng một đám tiểu hài nhi đá bóng đi không có ý gì, xem thần thái vẻ mặt của Tống Dư Kiều, đúng là thú vị, lấy ở trong túi áo cái bật lửa, cầm đi ra.

Tống Dư Kiều chú ý tới động tác của Bùi Tư Nhận, nhìn lại một chút xung quanh toàn trẻ con cùng phụ huynh học sinh, hơi nhíu mày: "Nơi này là trường học, anh chú ý một chút."

Bởi vì từng dạy trong trường tiểu học, ngữ khí khi nói chuyện không khỏi như là huấn những kia có tố chất gia trưởng.

Bùi Tư Nhận giương khóe mắt lên, đem bật lửa một lần nữa bỏ lại túi, nói nhỏ: " Được"

Kỳ thực anh không có dự định hút thuốc, lấy ra nhìn cũng không được sao?
_____
Điện thoại của Búp bị hư, mọi người thông cảm cho Búp nha.
Cầu 🌟🌟🌟🌟
Cầu bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro