Chương 67(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Việt Hà
Beta: Lam Sora
Chương 67: Đồ giả, tác phẩm "Tống Dư Kiều" rởm.

Mộ Tiểu Đông nháy mắt một cái: "Chính là người lần trước cậu nói muốn giới thiệu cho tớ biết. . . tên Kiều Kiều đó sao?"

Bùi Hạo Dục gật gật đầu: "Là đem cậu giới thiệu cho Kiều Kiều, nói bậy không à, thật không hiểu chuyện."

Mộ Tiểu Đông: ". . . . . ."

Trận mở màn được mười phút đàu, phía ngoài sân bóng đá trên khán đài cũng đã ngồi không ít phụ huynh. Bùi Hạo Dục vẫn không có thấy được Tống Dư Kiều, trong lòng cũng có chút cuống lên.

Không phải lại muốn thả chim bồ câu cậu nữa chứ.

Nếu như lần này cậu lại bị thả chim bồ câu, cậu xin thề, thế nào cũng sẽ không tha thứ cho người phụ nữ kia!

Mộ Tiểu Đông mới vừa từ trong tay mẹ cầm ra hai bình quả nãi, đưa cho Bùi Hạo Dục một bình, nói: "Kiều Kiều có phải là không đến?"

Lời này vào trong tai Bùi Hạo Dục, quả thực chính là thêm dầu vào lửa. Cậu tàn nhẫn mà cắn hết một cái quả nãi, cũng không lau chất lỏng màu trắng trên miệng chảy xuống , nói: "Kiều Kiều là tớ gọi, cậu phải gọi là dì, hiểu chưa?"

Cậu nói xong, cầm điện thoại di động nhỏ của mình chạy đến đi sang một bên.

Cậu ở bên trong trái phải cân nhắc một chút, điện thoại này nên trực tiếp gọi cho Kiều Kiều, hay là gọi cho cha?

Nếu như gọi cho Kiều Kiều, có thể giả bộ đáng thương, nếu như gọi cho cha cậu, ha ha. . . . . .

Cuối cùng trải qua đắn đo suy nghĩ, nhóc con vẫn là gọi cho Bùi Tư Nhận.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Mà lúc này giờ khắc này, ngay ở một cửa sau nhỏ sân bóng Bùi Tư Nhận, nhìn thấy tên con trai của chính mình biểu hiện trên màn hình, liền hướng mặt sau trong rừng cây nhỏ đi mấy bước, tiếng huyên náo đằng sau nhỏ đi một chút, mới chuyển được điện thoại.

"Cha, Kiều Kiều đến cùng có tới hay không thế?"

Bùi Tư Nhận vô cùng bình tĩnh lấy ra một điếu thuốc ngậm ở bên môi, bật lửa "Gọi điện thoại cho cô ấy hỏi một chút."

"Cha không phải nói không thể chủ động cùng Kiều Kiều liên lạc sao?"

Bùi Tư Nhận phun ra một đám khói,nói : "Mỗi lúc mỗi khác."

Cúp điện thoại, Bùi Tư Nhận tựa ở trên cây khô hút thuốc. Xa xa mấy học sinh tiểu học đi tới, nhìn thấy bên này có một người đàn ông đang nhả khói, đều sợ hãi đến chạy đi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thời điểm Tống Dư Kiều nhận được điện thoại của Bùi Hạo Dục, chính là lúc đang kẹt xe.

Cô rõ ràng đã sớm nửa giờ liền nhờ Đới Lâm Tạp xin nghỉ, thế nhưng còn gặp phải tai nạn giao thông. Trên một con đường kẹt xe nước chảy không lọt, cô xem thời gian, trong lòng cũng là nôn nóng bất an.

"Ừ, dì lập tức liền tới rồi."

Bùi Hạo Dục vừa nghe tựu hưng phấn đi lên: "Vậy con đi ra cửa trường học đón dì nha!"

Tống Dư Kiều sợ chính mình một chốc lát không đến được, sợ Bùi Hạo Dục chờ cuống lên, liền nói: "Không cần, dì đến trực tiếp ngồi vào trên khán đài nhìn con đá bóng đi."

Bùi hạo dục nói: "Dì không tìm được đường đâu! Trường học của chúng con như mê cung vậy, con nhất định phải đi đón dì!"

Tống Dư Kiều: ". . . . . ."

Cô giống như một đứa bé lắm sao, dì hai của cô là giáo viên nha.

Còn có hai con đường, Tống Dư Kiều ngồi ở trong xe taxi thật sự là không chờ được, xem phía ngoài cửa xe có một nhà cho thuê xe đạp, liền thanh toán tiền xe xuống xe, thuê một cái xe đạp. Thế nhưng bởi vì đi làm ở công ty nên mặc bộ váy công sở, phía dưới váy ngắn không thể chạy xe đạp, liền đem áo khoác cởi ra thắt ở trên eo, che kín đùi, mới bắt đầu đạp xe thật nhanh.

Cô đã mấy năm không có chạy xe đạp , bây giờ vì đến xem một đứa bé đá bóng, cô đúng là rất quan tâm nó mà.

Được một đứa bé đợi cửa trường học, Tống Dư Kiều đạp xe nên người chảy đầy mồ hôi, đem áo khoác trên người cởi ra, một lần nữa mặc lên.

Bùi Hạo Dục xa xa nhìn thấy Tống Dư Kiều, vẫy vẫy tay: "Kiều Kiều, con ở đây này! Mau tới đây!"

Nửa đầu trận bóng đá đã bắt đầu rồi, thế nhưng xét thấy là một đám trẻ nhỏ, thể lực không đủ, ở trên quy tắc có điều chỉnh một chút, đổi thành nửa đầu trận đấu 20 phút, giữa sân giải lao 20 phút, nửa sau trận đấu 20 phút.

Tống Dư Kiều mặc dù nói trung gian đạp xe đi trường học, nhưng vẫn tới trễ  mười phút, nửa đầu trận đấu đã bắt đầu rồi.

Cô cảm thấy rất có lỗi với cậu nhóc, liền lôi kéo cậu đi siêu thị, mua rất nhiều đồ ăn ngon.

Bùi Hạo Dục một tay lôi kéo Tống Dư Kiều, một tay ôm một túi khoai lang lớn, trong miệng còn ngậm một kẹo que, nói: "Không sao đâu, còn có nửa trận đấu sau, Kiều Kiều! Con mang theo dì thăm trường học một chút đi!"

Bùi Hạo Dục thật sự làm một hướng dẫn viên du lịch, chỉ vào một lớp học cao lớn nói: "Đây là lớp học chúng con, trên lầu là lớp sáu , chúng con ở lầu một."

Tống Dư Kiều nghe cũng không cắt ngang, chỉ là tình cờ xen vào hỏi một câu làm cho Bùi Hạo Dục đi xuống đón, sợ nhóc con quên từ rồi.

Tại trong trường học đi loanh quanh, dễ dàng liền gặp gỡ người quen.

Nói thí dụ như, Tống Dư Kiều ở  trong trường học này có giáo viên là dì Hai.


        
          Tịch Vũ Hà mới đầu nhìn thấy Tống Dư Kiều cùng với một đứa trẻ còn có chút không tin, đợi được đến gần mới lên tiếng hô: "Dư Kiều!"

Tống Dư Kiều giương mắt, "Dì Hai."

Tịch Vũ Hà đi tới, "Dì còn tưởng rằng nhận lầm đây, con làm sao lại ở trong trường học này? Cũng tới nhận lời mời làm giáo viên?"
________
Lâu lâu cũng phải ngon lên không mọi người quên truyện mất.
Cầu 🌟🌟🌟.
Cầu bình luận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro