Chương 71 (cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: DungNguyn523
Beta: Búp ^^

Trước lúc đi Phương Chiếu nói: "Cô cùng Trạch Nam......"

Tống Dư Kiều nhìn người ở trước nói: "Đều thấy trước mặt, không cần hỏi nhiều."

Phương Chiếu từ lúc học trung học đã là anh em tốt của Diệp Trạch Nam tất nhiên cũng biết tình cảm Diệp Trạch Nam dành cho Tống Dư Kiều có bao nhiêu gian khổ.

Anh ta dừng một chút, như vờ hỏi: "Trạch Nam biến thành bộ dạng hiện tại, cô theo cậu ấy, hối hận sao?"

Vấn đề này, Tống Dư Kiều không có trả lời.

Hối hận hay không, hỏi bây giờ, còn có cái gì ý nghĩa đâu?

Cho tới bây giờ, Tống Dư Kiều đều có thể rõ ràng mà nhớ rõ, lúc ấy, vào một mùa hè, cùng với mưa to và gió to, rồi thình lình xảy ra bão lớn.

Mưa to liên tiếp, làm cho cả thành phố như bị bao phủ trong một mảnh đại dương mênh mông, Tống Dư Kiều lúc ấy gầy yếu, sắc mặt hàng năm không thấy ánh mặt trời, giống như gió to có thể thổi bay trong một cơn.

Diệp Trạch Nam nước lên đến đầu gối đi đến lầu cao đưa áo mưa cho Tống Dư Kiều.

Tống Dư Kiều chỉ mặc một cái váy đơn, toàn thân đều lạnh cứng run bần bật, Diệp Trạch Nam liền cởi áo khoác ngoài của mình, đưa Tống Dư Kiều mặc vào, còn dùng ngực dày rộng xua tan cái lạnh ở da cô.

Lúc đi giữa trời mưa to Tống Dư Kiều yên ổn nằm trên lưng Diệp Trạch Nam mặt dán vào cổ anh ta, như vậy có thể nghe thấy tiếng tim anh ta đập đều, kỳ thật, bên tai đều xôn xao là tiếng mưa rơi, ngay cả khi nói chuyện cũng không nghe được.

Sau khi tốt nghiệp trung học một năm, Tống Dư Kiều cùng cha không nhìn mặt nhau, sau đó không một xu dính túi mà trốn nhà đi.

Diệp Trạch Nam tới nhà ga đón cô, sau đó đưa cô tới quán ăn khuya, mua quần áo cho cô, sau đó ôm cô vào trong ngực, cười nói: "Cục cưng, anh nuôi em."

Mãi đến sau này, Tống Dư Kiều mới biết được, lúc Diệp Trạch Nam nói những lời này, kỳ thật đã lấy hết tiền trên người mua quần áo, đồ ăn cho Tống Dư Kiều.

Nếu lúc ấy cô mở ví Diệp Trạch Nam ra, liền có thể thấy, bên trong có khi không đến năm mươi đồng tiền.

..................

Buổi tối trên đường về nhà, Tống Dư Kiều cố ý đi dạo siêu thị, mua một ít rau dưa củ quả, còn mua một con gà ác, muốn nấu canh gà ác cho Tống Sơ Ảnh.

Tống Sơ Ảnh thấy gà màu đen, cơn buồn nôn chợt tràn lên ở cổ, chạy vào WC nôn ra.

Tống Dư Kiều pha một ly nước chanh mật ong đưa cho Tống Sơ Ảnh: "Cái thai đã nhiều tháng mà vẫn còn nghén sao?"

Tống Sơ Ảnh tiếp nhận, nói: "Cái khác thì được chứ cứ thấy gà là quá ghê tởm."

Nếu Tống Sơ Ảnh không thấy con gà ác kia, có lẽ còn có thể uống ít canh, nhưng hiện tại cô đã nhìn thấy con gà kia đừng nói là uống mà nhìn còn không nổi.

Tống Dư Kiều đưa nước thịt gà đã hầm mềm dùng thìa nếm thử sau đó múc một bát: "Chị, em phải nhìn chị uống hết bát này, em vất vả nấu hai giờ liền, không thể nể mặt em chút sao?"

Tống Dư Kiều ở trước mặt Tống Sơ Ảnh bắt đầu năn nỉ ỉ ôi, Tống Sơ Ảnh cuối cùng đầu hàng, bóp mũi, như là uống thuốc độc, đưa bát canh uống hết vào cổ, nhịn không được rùng mình một cái: "Thật là sợ em, chị chỉ uống một chén thôi, đừng hy vọng nhiều."

Tống Dư Kiều cười vui vẻ giống như lúc còn nhỏ, cô thích một đồ vật thì năn nỉ ỉ ôi, dùng một đôi mắt to tội nghiệp mà xin, Tống Sơ Ảnh mềm lòng liền thuận theo ý cô.

Ăn cơm xong, Tống Sơ Ảnh thay quần áo nói muốn ra ngoài, rủ Tống Dư Kiều cùng đi.

Tống Dư Kiều cho rằng Tống Sơ Ảnh là muốn sau khi ăn xong tản bộ, liền đi theo cùng ra ngoài.

Nhưng là, không ngờ Tống Sơ Ảnh lại đưa cô đi tới hộp đêm.

"Ách, chị, chị có lầm hay không!"

Tống Dư Kiều kéo ống tay áo Tống Sơ Ảnh không cho đi, "Chị hiện tại là thai phụ! Còn dám đến chỗ như này?"

Tống Sơ Ảnh túm tay Tống Dư Kiều: "Không phải chị, là em, chẳng lẽ chỉ có đàn ông mới có thể có thể phản bội? Phụ nữ nhất định phải vì đàn ông mà giữ mình sao? Chị hôm nay đưa em tới đây, chơi cho hết mình."

Tống Dư Kiều nghe Tống Sơ Ảnh nói xong, bỗng nhiên liền nhớ tới buổi chiều hôn nhau cùng Bùi Tư Nhận ở văn phòng.

Kỳ thật, cô đã không giữ mình.
Lần trước cùng Bùi Tư Nhận lên giường là vì bị bỏ thuốc, nhưng chiều nay không có? Rõ ràng là bởi vì cô đã có cảm giác.

Tống Sơ Ảnh tuy rằng trước kia chưa từng tới hộp đêm, nhưng là bên trong toàn kẻ nhìn mặt đoán người, chỉ nhìn cách ăn mặc cùng lời nói của Tống Sơ Ảnh và Tống Dư Kiều, liền biết nhất định là người có tiền, liền đưa tới một chiếc sofa, gọi tới một tốp thanh niên.

Trước sofa lập tức có sáu bảy nam thiếu niên đứng, làm cho Tống Dư Kiều lập tức ngốc.

Mấy thiếu niên thoạt nhìn tuổi đều không lớn, nhiều lắm có hai mươi, nhưng phong cách ăn mặc quần áo không giống nhau,  xem qua tướng mạo, lớn lên đều rất đẹp.

Tống Sơ Ảnh thuận tay chỉ hai cái, sau đó cho tất cả lui ra.

Tống Dư Kiều nói bên tai Tống Sơ Ảnh: "Chị, chị muốn ca hát em có thể hát chị nghe trong chốc lát, kêu nhiều người thế này làm gì ?"

"Cho em tìm niềm vui !" Tống Sơ Ảnh vươn ngón tay ra chọc cánh tay Tống Dư Kiều, "Em xem em lớn rồi, hiện tại trường hợp này chưa từng gặp qua, để người khác ăn cũng không biết."

Tống Dư Kiều đỏ mặt.

Đúng vậy, đã bị ăn, hơn nữa còn là ăn sạch sẽ,  kết quả chính mình một chút ký ức đều không có lưu lại.

Tống Sơ Ảnh giữ lại này hai thiếu niên, phong cách không giống nhau, một người thoạt nhìn  liền thẹn thùng, còn có một người là loại quyến rũ, là cái loại nếu ở trường học, cười có thể khiến cho một tốp nữ sinh thét đến chói tai.

Nam sinh quyến rũ ngồi bên cạnh Tống Dư Kiều, rót rượu đưa cho Tống Dư Kiều, hỏi: "Ăn trái cây sao?"

"Cậu không cần quan tâm tôi, muốn làm gì thì làm."

Nam sinh trong một giây tiến lại gần, môi chạm vào cằm Tống Dư Kiều, "Tôi muốn làm chị?"

Nếu đây không phải là một thiếu niên vẫn chưa trưởng thành, Tống Dư Kiều lớn hơn người này vài tuổi, cô liền trực tiếp muốn cho hắn một bạt tai, quả thực hư đốn.

Cô ngăn mình không tức giận, kéo  Tống Sơ Ảnh ngồi bên: "Chị, chị có đi hay không? Chị không đi em đi đấy!"

Tống Sơ Ảnh đang ngồi ở trên sofa, thiếu niên thẹn thùng kia nửa quỳ trên mặt đất bóp chân cho cô.

"Không đi, lâu lâu mới tới, không muốn thì đi ra ngoài," Tống Sơ Ảnh nói xong câu vừa rồi, Tống Dư Kiều ngồi xuống bên người  nam sinh kia, "Này, cậu lại đây, nói cho chị cậu tên là gì?"

"A Trí."

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười chín."

"Ít quá, mặt non búng ra sữa, chị gái tôi năm nay hai mươi tám."

Tống Dư Kiều nhìn Tống Sơ Ảnh định cầm ly rượu chuẩn bị uống, trực tiếp qua đi ngăn tay cô lại: "Tống Sơ Ảnh!"

Tống Sơ Ảnh giương mắt nhìn em gái đang giận đỏ mắt, liền phất tay bảo hai thanh niên lui ra, nhưng thiếu niên a Trí vẫn lưu luyến, lúc rút tay qua người Tống Dư Kiều, ngón tay lướt qua cổ tay cô, hình như cố tình mà vỗ một chút, sau đó tiến đến chóp mũi, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Tống Dư Kiều một cái.

Tống Dư Kiều hung hăng ném tay ra, nhưng thiếu niên trở tay liền kéo Tống Dư Kiều về phía sau, khiến cho ngực Tống Dư Kiều hướng về phía trước, cô  trực tiếp nhấc chân đá, lúc này không có băn khoăn bất cứ cái gì, cái gì mà trẻ con? Cái gì thanh niên? Chính là một kẻ lưu manh!

Tống Dư Kiều đá vào chân thanh niên, thanh niên này mới cười một chút, buông lỏng tay ra.

Nếu không phải thanh niên này đáng tuổi em trai, vì kiếm ăn mới phải đến nơi như thế này thì Tống Dư Kiều nhất định tìm người cho hắn một trận.

Ko bik mọi người sao chứ Búp đổ Trạch Nam r đấy 😂😂 Ch 72 sẽ đăng vào ngày mai mọi ng nha 😋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro