Chương 72: Đêm nay có người không ngủ được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ed: DungNguyn523
Beta: Búp ^^

Chương 72: Đêm nay có người không ngủ được

Chờ hai người kia đi ra ngoài, Tống Dư Kiều liền hung hăng trực tiếp đóng cửa lại, xoay người tức giận nhìn Tống Sơ Ảnh.

Tống Sơ Ảnh cười cười, vẫy tay: "Được rồi, không phải bọn họ đều ra ngoài hết rồi sao, hôm nay sao lại tức đến như vậy? Ở bên ngoài gặp gỡ phải chuyện gì sao?"

Tống Dư Kiều liền nhớ tới Bùi Tư Nhận, sau đó hung hăng hất hất đầu, "Chị xem lại bản thân, em đi WC."

Tống Sơ Ảnh vuốt ve cái bụng nhô lên của mình, thản nhiên giẫm mạnh đế giày, màn hình điện thoại bỗng lóe sáng trên màn hình hiệu tên Hàn Cẩn Du.

Nhanh như vậy đã nhận được tin, cô ở đây còn chưa làm được gì.

Tống Sơ Ảnh do dự hai giây rồi cũng bắt máy.

Nhưng bắt máy cô không nói một chữ, bên kia cũng không hé răng, giống như đang giằng co, ai mở miệng trước sẽ thua.

Cuối cùng bên kia khẽ cười mở miệng nói trước: "Chơi thế nào?"

"Chẳng ra gì, chẳng phải còn chưa bắt đầu đã bị anh phá hay sao." Tống Sơ Ảnh lơ đãng nói, tìm tư thế thoải mái nằm trên sô pha, một tay tay đặt trên bụng nhỏ, bắt chéo chân.

"Chơi đủ rồi thì trở về, tôi cho người đưa về."

Nghe giọng ấm nhẹ nhàng của Hàn Cẩn Du, ngón tay Tống Sơ Ảnh mất tự nhiên nắm chặt điện thoại, khớp ngón tay có chút trắng bệch, "Vậy sao anh không vào đây bắt tôi về luôn đi? Anh cho rằng chỉ cần phái hai người tới là có thể quản tôi hay sao? Trước kia tôi ở cạnh anh thì anh muốn quản tôi cũng được, nhưng giờ xa cách anh muốn quản tôi thì đừng có mơ."

"Lại cáu rồi, là ai trước kia hứa với tôi sẽ không nổi cáu? Hiện tại cô là phụ nữ có thai, tôi nhường."

"Ai cần anh nhường? Tôi hứa với anh thì nhất định phải thực hiện sao? Vậy chuyện anh hứa với tôi đã làm chưa? Hàn Cẩn Du, anh coi tôi là loại gì? Anh không có tư cách ra lệnh cho tôi."

Nghe điện thoại, tâm tình Hàn Cẩn Du rất tốt, Tống Sơ Ảnh cãi lại giọng mắng người, anh không những không tức giận mà còn cười nói: "A, tôi là người đàn ông của em."

Lúc này, Tống Dư Kiều mở cửa từ toilet đi ra, liền thấy Tống Sơ Ảnh bộ dạng giương cung múa kiếm, trong tay cầm không phải di động, mà là một viên lựu đạn.

Tống Sơ Ảnh thấy Tống Dư Kiều từ toilet đi ra, liền tắt điện thoại, ném tới một bên trên sô pha, kịch liệt thở hổn hển, hình như là ai vừa làm thai phụ này vận động kịch liệt.

Tống Dư Kiều há miệng muốn hỏi, nhưng lại thôi.

Cảm xúc Tống Sơ Ảnh hiện không bình thường, cô vẫn là không nên ra đỡ súng.

Ở nơi này thiết bị âm hưởng đều toàn đồ tốt, đúng là tiền nào của nấy.

Cho nên, hai chị em liền bắt đầu thay phiên nhau hát.

Giọng hát Tống Dư Kiều tương đối nhẹ, thuộc về cái loại điềm tĩnh, giọng hát Tống Sơ Ảnh mười phần đều tốt, nên luôn là người xung phong hát trước .

Tống Dư Kiều nhìn chị gái ca hát khàn cả giọng, cũng không có ngăn cản.

Cô không biết Tống Sơ Ảnh có phải thật sự thích Hàn Cẩn Du không, không quá lạ với chuyện của Hàn Cẩn Du, cô cũng nghe nói một ít, đều là thông tin lấy từ Chu Hải Đường.

Ở thành phố S, thần thoại hắc đạo ở trước Cố Thanh Thành chính là Hàn Cẩn Du, tuy hiện tại bên ngoài đồn rằng hắn đã ở ẩn, nhưng trên thực tế vẫn là một đầu mối ở thành phố S.

Lúc trước lúc Tống Khiết Nhu dược gả cho Hàn Cẩn Du, vì Tống Khiết Nhu lúc ấy đòi chết không gả, bất quá Tống Dực đưa Tống Khiết Nhu đến ở nông thôn bảy tám tháng mới trở về, cuối cùng vẫn là ích lợi trên hết, cho nên liền liên hôn.

Cho nên, ở trong mắt Tống Dư Kiều, Tống Khiết Nhu là một phụ nữ đáng thương, Tống Khiết Nhu như thế nào lại chán ghét cô, gặp lại, cô vẫn nhất định sẽ đối xử tốt với cô mình.

..................

Ăn chơi một lần thật mệt mỏi, Tống Dư Kiều cùng Tống Sơ Ảnh hát đến nửa đêm, đến 10 giờ đêm, cô mới thanh toán tiền, đỡ Tống Sơ Ảnh từ trong hộp đêm đi ra, miệng khô nóng.

Vừa mới đi đến trước sân khấu, Tống Sơ Ảnh bỗng nhiên đứng lại bất động.

"Bị sao vậy, chị?"

Hiện tại Tống Dư Kiều lo cho Tống Sơ Ảnh thì mọi hành động đều phải chú ý, sợ nhất là có chuyện gì.

Tống Sơ Ảnh vuốt bụng nhỏ của mình, nhìn về phía Tống Dư Kiều: "Con lại đá chị, suốt buổi tối không có nghỉ."

Tống Dư Kiều cũng cảm thấy tò mò, lập tức ngồi xổm xuống muốn nghe, bị Tống Sơ Ảnh che lại, "Nơi này như vậy em có thể nghe thấy cái gì, trở về nhanh để chị cho nó ngủ, lăn lộn như vậy bụng chị chịu không nổi."

Tống Dư Kiều đứng dậy, giương mắt liền thấy Cố Thanh Thành đứng cách đó không xa.

Cô cùng Cố Thanh Thành cũng không thân, cũng chỉ là lúc cùng Bùi Tư Nhận làm quảng cáo kế hoạch gặp qua vài lần. Nhưng Cố Thanh Thành hiện tại là đang đi tới chỗ cô.

Cố Thanh Thành đối Tống Dư Kiều chỉ khẽ gật đầu ý, sau đó chuyển sang Tống Sơ Ảnh: "Chị dâu, em tới đưa chị đi."

Tống Dư Kiều vừa nghe cách xưng hô liền sững sờ, cô liếc mắt nhìn chị gái một cái, lại nhìn Cố Thanh Thành một cái, chợt hiểu, Cố Thanh Thành hiện tại xưng hô Tống Sơ Ảnh là chị dâu, tất cả đều là bởi vì Hàn Cẩn Du sai bảo.

Tống Sơ Ảnh khơi mào khóe mắt nhìn Cố Thanh Thành liếc mắt một cái: "Người của cậu tôi không cần, cậu đưa tôi đi."

Tống Dư Kiều đổ mồ hôi, thế nhưng Cố Thanh Thành lại gật đầu, nói: " Được."

Được Cố Thanh Thành lái xe đưa đón, nếu Chu Hải Đường biết nhất định sẽ ghen tị, chắc chắn sẽ khóc than trời vỡ đất, muốn cùng nam thần trong mộng tiếp xúc thân mật một lần.

Cố Thanh Thành ngoại trừ đôi mắt quá sắc bén lạnh lẽo, còn lại, cũng không quá khác biệt so với người khác, còn không đáng sợ bằng Bùi Tư Nhận.

Lại nghĩ tới Bùi Tư Nhận.

Vì cái gì mà nhớ anh ta nhiều như vậy?

Đêm nay lại là một đêm dài?

..................

Tống Dư Kiều nói đúng rồi.

Tối nay, có người không được ngủ.

Cả nhóm mà H còn lại 2 ng ed :( Buồn quá ạ :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro