Chương 72 (cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ed: DungNguyn523
Beta: Búp

Đêm nay có người không ngủ dược

Bùi Tư Nhận đem phần ghi hình mà Cố Thanh Thành đưa cho anh rồi biên tập, sau đó từ máy tính sao sang USB.

Bất quá, nếu không bất đắc dĩ, anh không định dùng phương thức này.

Anh không giống như là Cố Thanh Thành là trắng đen như một, đừng nói là đoạn ghi hình này dù bảo anh ta dùng súng bắn Diệp Trạch Nam một phát thì anh ta cũng có thể.

Nhưng là, Bùi Tư Nhận lặp lại ở bên môi tên "Kiều Mạt", khóe miệng hơi nhếch cười.

Thịch thịch thịch, tiếng gõ cửa thật mạnh.

"Ba ba! Ba kể chuyện cổ tích cho con đi!" Bùi Hạo Dục ở cửa nói vào, "Con ngủ không được! Ba không phải hứa kể chuyện cho con sao?"

Bùi Tư Nhận xoa xoa đầu: "Ba hứa kể chuyện cổ tích cho con khi nào?"

Bùi Hạo Dục ngồi xuống đấy, rung rung cặp chân ngắn nhỏ: "Ba lại thất hứa! Không kể chuyện cổ tích cho con thì con không ngủ được!"

"Con có ngủ hay không?" Bùi Tư Nhận nhìn vở kịch của con trai mình, trong lòng cảm thấy buồn cười, mở ngăn kéo tủ, lấy thanh sắc đặt lên bàn.

Bùi Hạo Dục nằm xuống đất, bắt đầu quay cuồng: "Ba lại ngược đãi con, con phải nói cho Kiều Kiều ! Con muốn Kiều Kiều kể chuyện cho con!"

Bùi Tư Nhận trực tiếp vòng qua Bùi Hạo Dục đi ra cửa , lưu lại một câu: "Tùy con." Sau đó liền vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Bùi Hạo Dục liền từ trên mặt đất bò dậy, tốc độ quả thực quá nhanh!

Kỳ thật, rất muốn nghe chuyện cổ tích, bởi vì hôm nay ở trường học, Mộ Tiểu Đông khoe rất đắc ý!

Bất quá, ngủ không được là có âm mưu.

Nhóc trực tiếp chui vào thư phòng của ba, một đôi mắt ngó nghiêng linh tinh xung quanh, điện thoại của mình đâu? Rốt cuộc bị cất đi nơi nào?

Ngăn kéo?

Trên bàn?

Không thấy. Thế nhưng lại được đặt ở trên bàn! Đơn giản như vậy! Sẽ không có bẫy gì chứ?

Bùi Hạo Dục khởi động điện thoại di động, liền nhìn bên trong có một tin nhắn, là Kiều Kiều nhắn tới!

Nhóc nhẹ nhàng click một cái, thấy bên trong chỉ có một câu, "Cậu bé Bùi tinh nghịch, ngủ rồi sao?"

Bùi Hạo Dục không kìm nội tâm hưng phấn, trên mặt lộ rõ thần thái mừng như điên, miệng cười thật lớn, lại sợ ba nghe thấy được, vội vàng nhìn quanh, che miệng lại, đem điện thoại giấu ở trong lưng quần, chạy chậm ra cửa.

Vào phòng ngủ của mình, đóng cửa cẩn thận, mới lấy điện thoại ra, gọi cho Tống Dư Kiều.

..................

Tống Dư Kiều gửi tin nhắn kia cho Bùi Hạo Dục, chỉ là bởi vì buổi chiều đến văn phòng Bùi Tư Nhận, không có nhìn thấy cậu bé, sợ xảy ra chuyện gì, mười phút trước ma xui quỷ khiến đã gửi tin nhắn này.

Bất quá vừa gửi tin nhắn cô liền hối hận.

Nếu bị thu di động, di động không ở bên cậu bé, mà ở bên Bùi Tư Nhận thì sao.

Xong rồi, cô quan tâm con của anh ta như vậy, không biết trong lòng Bùi Tư Nhận sẽ nghĩ như thế nào, lần sau gặp mặt nhất định lại nói, cô quan tâm con anh như vậy chi bằng quan tâm anh ta?

Cảnh tượng này đột nhiên hiện lên trong đầu Tống Dư Kiều, cô liền có điểm choáng váng.

Vì cái gì bắt đầu nghĩ đến cảnh tượng này?

Tống Dư Kiều cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, vội vàng cầm khăn lông đi vào phòng tắm. Xoa tóc từ trong phòng tắm đi ra, liền nghe thấy tiếng di động kêu, hơn nữa là chuông Tống Dư Kiều đặc biệt cài riêng.

Cô cầm di động lên xem, đúng là Bùi Hạo Dục.

Hiện Tại đã gần 11 giờ, cậu bé thế nào lại chưa ngủ?

Vừa bắt máy, trong điện thoại liền truyền đến tiếng cậu bé: "Kiều Kiều, con mất ngủ!"

Tống Dư Kiều ngồi xuống, một bên lau tóc, một bên dùng giọng ôn hòa nói: "Vì cái gì ngủ không được?"

Bùi Hạo Dục nói: "Bởi vì hôm nay Mộ Tiểu Đông nói với con, lúc cậu ấy ngủ không được, mẹ cậu ấy liền kể chuyện cổ tích cho cậu ấy, con liền đi tìm ba ba, nhưng ba ba có chết cũng không kể cho con!"

Tống Dư Kiều bên này nghe điện thoại, cuời cười khóe miệng.

Thật không biết bộ dạng Bùi Tư Nhận chết cũng không kể chuyện cổ tích là như thế nào.

..................

Bùi Hạo Dục bên kia đến lúc thể hiện kĩ thuật diễn xuất, dẩu mông trèo lên trên giường, đầu của mình gối lên gối, "Ngủ không được làm sao bây giờ, ngày mai còn phải dậy sớm đi học a! Kiều Kiều, cô nghĩ biện pháp đi!"

Tống Dư Kiều vốn dĩ muốn Bùi Hạo Dục tìm radio tự động trên cái điện thoại, sau đó tìm tòi trang kể chuyện cổ tích, nhưng nghĩ lại, cậu bé mới năm tuổi, như vậy không làm khó sao? Hơn nữa cậu bé tương đối nhạy cảm, như vậy sẽ đả kích lòng tự tin làm sao bây giờ.

"Để cô kể chuyện cổ tích cho con."

Bùi Hạo Dục chính là chờ những lời này!

Nhóc giống như sợ câu tiếp theo Tống Dư Kiều nói là từ chối thì liền vội vội vàng vàng nói: "Được! Con muốn nghe chuyện cổ tích ba con heo con!"

"Là chuyện cổ tích ba con heo con xây nhà sao?"

Bùi Hạo Dục nói: "Không đúng không đúng! Là 《 căn phòng lãng mạn 》 ba con heo con!"

Tống Dư Kiều: "......"

"Cô sẽ kể cho con một chuyện ba con heo con được không?" Tống Dư Kiều một bên nhanh chóng mở Baidu ở trên máy tính tìm chuyện ba con heo con, một bên dùng âm thanh mềm nhẹ nói, "Con bật loa ngoài lên, đặt lên bàn, sau đó nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, con làm được không?"

Trong điện thoại, âm thanh của Bùi Hạo Dục đã có chút xa, Tống Dư Kiều biết cậu bé đã nghe lời đưa điện thoại di động đặt lên bàn, mở loa ngoài, liền nói: "Cô bắt đầu kể chuyện cổ tích, kể xong câu chuyện này, con nhất định phải ngủ nha, con ngủ càng nhanh, cô lần sau sẽ kể cho con càng nhiều."

"Được!" Bùi Hạo Dục cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.

"Ngày xưa, ở trong rừng rậm, có ba chú heo con sống vui vẻ......"

Ánh sáng đèn tường nhè nhẹ, giọng Tống Dư Kiều như là như nước suối ngày xuân, từ từ chảy nhỏ giọt.

Bùi Hạo Dục nhắm mắt lại, có vài phút cũng đã ngủ rồi.

Cửa phòng ngủ cậu bé mở hé, Bùi Tư Nhận nghiêng người tiến vào, tay chân nhẹ nhàng mà đi đến mép giường, vì tay quơ qua trước mặt cậu bé, không có phản ứng, chắc là đã ngủ say.

Vốn dĩ buồn ngủ mắt đã mở không được, còn cố tình nói là mất ngủ.

Bất quá, hiện tại con trai dính Tống Dư Kiều như vậy, thật đúng là ngoài dự kiến của anh, nhưng thật ra ở giữa anh cũng giúp rất nhiều.

Bùi Tư Nhận duỗi tay tắt đèn tường đi, cầm di động ra cửa, tay cầm di động, dựa vaò lan can  lầu hai.

Ban đêm, cực kỳ yên tĩnh, tĩnh giống như có thể từ điện thoại nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

..................

Tống Dư Kiều đã đọc đến đoạn cuối, giọng hơi chút thanh thanh, tiếp tục đọc: "Tối ngày đó, ba anh em nhà heo hưởng thụ một bữa tiệc lớn, hơn nữa quyết định cùng nhau ở lại nhà gạch của heo em, sống quá hạnh phúc vui sướng."

Cô dừng một chút, sợ âm thanh lớn ảnh hưởng đến cậu bé, cố tình đè thấp âm thanh, nói: "Ngủ rồi sao?"

Điện thoại bên kia tạm dừng ba giây đồng hồ, Tống Dư Kiều tưởng ngủ rồi, vừa mới muốn cắt đứt điện thoại, liền nghe thấy trong điện thoại truyền đến một âm thanh.

"Không có."

Tống Dư Kiều dọa tay run lên, trực tiếp liền ấn chặt di động, cô kinh ngạc trừng mắt nhìn di động ở trên giường, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc khủng hoảng.

Vừa rồi cô nghe được cái gì?

Là giọng Bùi Tư Nhận!

Anh nghe điện thoại từ khi nào, nếu như vậy vừa rồi lúc cô đọc chuyện cổ tích, anh đều nghe được sao?

Tống Dư Kiều thẳng tắp mà ngã xuống trên giường.

Vì cái gì nói muốn rời xa, muốn phân rõ giới hạn, hiện tại lại càng ngày càng gần? Loại cảm giác này, giống như cô hoàn toàn  không khống chế được.

..................

Bùi Tư Nhận nghe tiếng tút tút trong di động, không khỏi mỉm cười.

Đều là họ Bùi, vì sao lại đối đãi phân biệt như vậy?

Anh biết, sau khi nghe thấy giọng của anh, bộ dạng hoảng sợ  hiện tại của Tống Dư Kiều sẽ là thế nào.

Tuy rằng so với 5 năm trước tính tình đã trầm ổn rất nhiều, nhưng ở trước mặt anh thật không biết che lấp, trong sáng giống như tờ giấy trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro