Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh – thứ tình cảm tôi cho là xa xỉ và phải cẩn thận. Tôi yêu và tôn thờ. Ngày còn nhau anh luôn hiện diện khi tôi cần, che chở, yêu thương. Anh thích tôi cười, nhìn hiền hòa và hồn nhiên, thích cảm giác thoải mái khi bên tôi. Còn tôi yêu hết tất thảy những gì thuộc về anh, yêu cả những cái ngắt câu nhả chữ vụng về mà anh hay nói là do không rành Tiếng Việt.

Em luôn cẩn thận
Sợ rằng đánh thức tình yêu
Nên từng bước vứt bỏ bản thân
Chỉ để thuận theo anh

Có thể tình yêu anh dành cho tôi không nhiều như cô đã dành cho anh, nhưng suy cho cùng tình yêu đâu phải mua bán, nếu nhất thiết có người yêu nhiều hơn, người đó là tôi cũng chẳng sao. Rồi nhiều khi vu vơ tôi hỏi:

– Anh này, em có phải mối tình đầu của anh không nhỉ?

– Ừ!

– Vậy sau này, anh đừng quên em nhé.

Anh cốc đầu tôi, nói: 

- Em cứ hay nói gở.

Tôi – người từng phải đánh đổi nhiều thứ để được ở bên anh. Khi có nhau, tôi ước thời gian dừng lại. Ngay lúc này để bên anh mãi mãi, không rời. Rồi lại tự vẫn mình tôi liệu có phải là người con gái dành cho anh? Anh quá tốt. Những giằng xé nội tâm khốc liệt. Cô thêm hao gầy. Những lần nhìn anh ngủ, những lần ngồi sau anh, những lần giả vờ cố tỏ ra lạnh nhạt cô không thắng nổi con tim mình. Anh có nhớ, khi còn yêu, tôi luôn nhường anh cúp máy trước, luôn nép mình đợi bóng anh khuất dần, tôi nghĩ đó là thương

Ai rồi cũng phải đi qua những đoạn đường tăm tối nhất của cuộc đời. Đôi khi có những giây phút sống trong dư thừa tình cảm và nhiều mối quan hệ làm tôi không để ý đến những thay đổi nơi anh. Tôi – con bé cứ hay bằng lòng với hiện tại mà quên mất phải vun đắp. Cái anh cần, nhiều hơn cái tôi nghĩ. Tôi thấy tình cảm nơi anh nhạt dần mà không biết gọi đó là gì, rất mơ hồ. Anh vẫn bên tôi, nhưng sao xa cách lắm. Chợt nhớ ra Thượng Đế rất thông cảm cho tôi, nhưng đã đến lúc Người bắt tôi phải trả giá cho những đòi hỏi. Cuộc sống của anh, anh phải tự tìm lấy, không phải ở nơi tôi. Vậy là, anh sẽ rời xa?

Thời gian và cảm giác sợi dây oan nghiệt nhất tôi từng biết đến. Tôi cười chính mình, ra cuộc đời anh đâu là của riêng tôi, vậy mà vẫn mang niềm tin ngây dại. Rồi anh cũng đi, đúng như những gì tôi nghĩ. Người quay lưng, vẫn hạnh phúc hơn người ở lại. Anh thanh thản chứ?

Vẫn còn đó những day dứt, khi anh đi, chắc anh nhẹ nhàng, còn tôi là ngày gió ngừng trôi. Một mình, tôi độc, tôi nếm từng giọt đắng cho riêng mình. Cả quãng thời gian bên nhau ấy, cuối cùng cũng đọng lại anh gượng cười xem tôi như bạn. Đúng là đã yêu, từng yêu và thật yêu, nhưng những bộn bề tấp nập làm anh mệt nhoài. Anh sẽ đi tìm những hành trình mới cho anh. Anh, sẽ bắt đầu. Rất khắc nghiệt, tôi tưởng mình không chịu được. Nhiều khi đau quay quắt, lại nhớ về anh, như tự an ủi mình. Ước gì dù chỉ một lần được nức nở trong vòng tay anh. Anh đi rất nhanh, vội vã khi tôi còn đắm chìm trong ngẫn ngơ, nuối tiếc. Không cãi nhau, không chiến tranh lạnh, không cho cô cơ hội để dừng lại, cho nhiệt tình vơi bớt. Anh mất chút lý trí, còn cô mất cả trái tim

Cô ngày xưa, đã may mắn khi có anh. Cô mơ một giấc mơ dài, đẹp và đáng nhớ, để khi choàng tỉnh dậy anh đã rời xa. Thứ tình cảm nhập nhằng mà đôi khi cô quên mình đang có, đến lúc xa tầm với mới nhận ra cô yêu anh nhiều đến ngần nào. Nước mắt cô không giữ chân được anh. Cô biết mình mất một bàn tay ấm từ dạo ấy và nhận ra "Níu kéo một người không yêu mình cũng giống như đưa tay nắm chặt cục nước đá. Lạnh giá và tê buốt tận xương. Đến khi nó tan chảy thành nước, thấm cạn hết dần xuống mặt đường. Cuối cùng thì bản thân cũng không còn gì cả..."

Nên tôi buông

Anh cho tôi 30 ngày...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro