Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhớ như in tối hôm đó, đã hạnh phúc nhường nào, tôi muốn viết cái kết cho chuyện tình quá đẹp của mình. Tôi không muốn bất cứ những đau khổ nào còn tồn tại. Tôi muốn mình cũng nhẹ nhàng để đối diện

Tôi vẫn thương anh hết lòng, Giống như người ta vẫn bảo: Những giọt cuối cùng luôn là giọt se sắt nhất. Từng tin nhắn, từng dòng chữ, từng lần lặng lẽ chờ thấy bóng anh khuất dần giữa dòng người, từng món quà là thông điệp tôi cầu chúc anh hạnh phúc về sau. Tôi không nghĩ đó là níu kéo, tôi biết mình đang làm gì. Những ân tình cuối dành cho anh, cho chính mình để tôi thấy mình đã yêu và được yêu.
Tôi đã có...

30 ngày để học cách yêu thương, biết cho đi mà không cần nhận lại, 30 ngày để đưa tôi về lại những nơi từng qua, sống chậm, thật chậm...trọn vẹn, thật tâm

Là 30 ngày đủ cho tôi lắng đọng bài hát vốn vẫn thích mà chưa kịp hiểu, để tôi tin thật may mắn khi phép màu rồi cũng đến. Tôi mỉm cười

30 ngày nhắc tôi xem trọng lời hứa, đừng quên để làm tôi day dứt. Những lời hứa chưa trả, để suốt đời người ta nợ nhau

Đó là 30 ngày của tôi. Đầy đủ, không ân hận, tôi đã yêu hết mình, khóc hết lòng. Trong cuộc tình này, tôi hạnh phúc, vì đã không còn nợ anh điều gì. Tôi vẫn sống, vẫn đi làm, lên mạng, ăn uống đúng giờ, tự chăm sóc bản thân. Còn anh? Bước qua ngày đầu tiên, anh âm thầm từ chối mà không một lý do. Khi còn nhau đã bao giờ anh biết cảm giác mất đi tôi sẽ như thế nào? Đã cho chính nhau một cơ hội thật sự? Người ta yêu vì cái duyên, nhưng để đến với nhau cần cố gắng nhiều hơn nữa.

Nhưng anh biết đấy lời hứa của anh về 30 ngày, anh vẫn còn nợ tôi 29 ngày

Cuộc sống có quá nhiều ý nghĩa
Mà tình yêu không phải là điều duy nhất
Chuyện giữa anh và em dù có đẹp cũng chỉ là một khúc nhạc đệm
Nhưng em làm sao để cắt đứt những nhớ nhung trong lòng

Tôi từng gọi tình yêu đó là phép màu, tin rằng những cố gắng, kiên định theo đuổi rồi cũng sẽ thành của mình nhưng cuộc đời không phải là một bộ phim. Tôi quen dần, biết định nghĩa rộng ra, yêu là biết cho đi mà không cần nhận lại, đứng ở một vai trò khác để cảm nhận lấy những hơi thở đang tồn tại xung quanh mình bởi anh đã cho tôi thấy được nhiều dư vị, một tình yêu quá đổi lớn lao. Ai cũng cần một quãng đời tươi đẹp và hết lòng như thế. Điên cuồng, mộng mị theo đuổi và cống hiến hết mình để khi quay đầu lại không nuối tiếc, thanh thản và mỉm cười.

Quá khứ ngày đó tôi xếp lại phía sau, bởi chỉ có cách duy nhất ấy mới khiến tôi trân trọng một phần cuộc đời của mình, ghi nhớ những khoảnh khắc của một thời nông nổi ấy. Tôi cầu chúc anh bình yên bên một người khác hay ít ra có ai đó sẽ yêu anh, như tôi đã từng. Tôi lớn lên như thế trong tình yêu chưa bao giờ hết, chỉ là tạm đi ngủ đâu đó. Tôi gọi đó là Yêu thương và tôi cũng gọi anh là Yêu thương.

Tôi cũng từng tưởng anh là ánh trăng sáng nhất cuộc đời tôi, nhưng trăng sáng quá đôi khi sẽ lạnh giá

Hát một bài hát, kỉ niệm về thời thanh xuân rồi sẽ qua đi của em
Yêu một người, cư ngây ngô cho đó là suốt đời
Hát một bài hát, kỉ niệm về thời thanh xuân rồi sẽ qua đi của anh
Rồi sẽ có một người luôn luôn bước cùng em mãi mãi không rời xa

  Ngày xưa, nơi bờ sông ấy tôi đã từng để anh về với con đường anh lựa chọn, thì bây giờ cũng chính nơi đây tôi cười: "Anh phải hạnh phúc nhé?". Cái duyên này, tôi trân trọng và lưu giữ. Cuối cùng, nước mắt tôi cũng rơi được. Cuộc sống không vô nghĩa. Tôi nhận ra, tình yêu không làm người ta chết thực ra nó chỉ đâm một mũi kim vào chỗ đau nhất làm tôi khóc lịm dần đến không còn nước mắt.  

                                                                                                          Hết truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro