Người đứng bên kia đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi khi khoảng cách thời gian, địa lí và khoảng cách tâm lí không hề trùng khít nhau. Và đôi khi, rất tình cờ, ta trở thành người bên kia lòng đối với ai đó, vào cả lúc đứng ngay bên cạnh người ấy...


Mễ Diệu đứng ngẫn ngơ bên vệ đường, tay nhỏ buông thõ như thể hai sợi dây mỏng tang. Đèn dỏ cho người đi bộ đang sang và còn 10 giây nữa, Mễ Diệu và Gia Hỷ mới được bước sang đường. 10 giây, đủ để Mễ Diệu nhìn thấy hình ảnh phía vệ đường bên kia , nhìn thấy một cách rõ ràng để chắc chắn đó là gương mặt anh. Không phải là một tấm lưng quen thuộc trên xe buýt, không phải là nửa gương mặt quen thuộc trong quán cà phê, lần này Mễ Diệu không lầm đâu. Vì anh, đang đứng ở bên kia, nhìn sang bên đây – vị trí mà Mễ Diệu và cậu bạn Gia Hỷ đang đứng.

Chỉ còn 5 giây đèn đỏ.

Mễ Diệu hôm nay mặc bộ đồ thể thao với quần xanh thun và áo ba lỗ màu xám. Gia Hỷ - cậu bạn than luông cùng nhỏ rong ruổi khắp chốn – diện loại đò thể thao dành cho tuyển thủ bòng rổ. Cả hai vừa mới có một trận bòng hồ hởi. Diệu cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm, tâm trí mình an nhiên sau khi chơi bòng rổ xong. Bóng rổ rất tuyệt vời, nói đúng hơn là mọi hoạt động lao lực đều rất tuyệt vời. Chúng sẽ giúp chúng ta không suy nghĩ, không thả hồn trôi về một cảnh tượng của ngày xưa, giúp chùng ta thật mệt mỏi đến độ cả thở bằng miệng và hổn hển cười không vướng bận ưu tư.

Mễ Diệu nhìn đăm đăm sang gương mặt đừng ở bên kia đường, từng đường nét thân quen như vừa chỉ gặp hôm qua mà thôi, , không hề có sự thay đổi nào.

Đèn xanh sáng lên, Mễ Diệu đi qua đường cùng Gia Hỷ. Còn cô gái bên cạnh anh, khoắt chặt tay anh, bước những bước chân sang trọng và kiêu hãnh trên đôi giày cao gót nhọn hoắt. Đôi chân cô ấy trằng nõn lộ ra dưới lớp váy ngắn. Anh trôi qua Diệu. TRong tíc tắc đó Diệu nghĩ mình đã ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên áo anh, cái vị cà phê đắng chat anh dung buổi sáng theo thói quen vẫn phẳng phất bên mép anh. Chỉ trong tíc tắc, Diệu thấy mình đi qua hai năm rất dài có anh và mất anh để rồi lúc này, cô nhìn anh như chưa từng quen biết.

Diệu không ngoái đầu lại. Chuyện anh có nhận ra Diệu hay không, có lẽ đã không còn quan trọng nữa. Vì dù anh có hay không còn nhận ra Diệu, thì anh cũng đã đi qua mà không nhìn vào mắt Diệu, không níu tay Diệu lại, không nói câu chào với Diệu và cánh tay anh – quan trọng nhất là cánh tay của anh – đã có một người con gái khác giữ lấy rồi.

{{{

Chuyến xe chạy đêm từ thành phố ra biển làm thời gian trôi qua nhanh dữ dội. Gia Hỷ kéo áo khoắc lại gần cổ Diệu hơn nữa, sợ nhỏ nhiễm lạnh. Cả hai ngồi ở bang ghế cuối cùng của xe, cái máy lạnh không làm cho Hỷ vơi đi sự ngột ngạt trong lòng. Hàng vạn câu hỏi chaats chồng trong Hỷ cao ngất đến mui khiến cậu bứt rứt, nóng nảy, bồn chồn. Chỉ một buổi chiều, trước đó vài phút, Mễ Diệu còn hồ hởi, tung tang vô tự trên sân cầu lông. Nụ cười lấp lóa sau quả bóng cam dường như còn sáng hơn vệt nắng. Thế mà chuyện gì đó đã xảy ra, khiến Diệu trở nên trầm mặc hẳn. Hỷ không biết lý do vì sao. Tâm trạng Diệu biến đổi vì một tia và ý nghĩ của nhỏ, một vật gì đó hay một câu nói chuyện vô ý của Hỷ? Mễ Diệu khôn còn cười nữa. Nhỏ cũng không còn huyên thuyên, nhỏ tắt lịm đi như thể vừa bị ngọn gió quái ác nào ấy thổi bay nửa mảnh tâm hồn.

-Đi biển nhen!

Diệu nói. Nhẹ như đám mây đang trôi phía sau lưng nhỏ. Diệu chìa tấm vé xe ra trước mặt Hỷ. Giờ khởi hành chỉ cách lúc ấy có hai tiếng thôi.

-Diệu buồn gì vậy? Từ chiều hôm qua tới nay Diệu chẳng nói gì.

Hỷ hỏi khi cả hai đang ngồi trên tảng đá to bằng, sát bờ biển. Đợt sóng mạnh đủ làm nước bắn ướt gấu quần cậu. Gió thốc mạnh rối mù lớp tóc ngắn của Diệu.

Diệu lẩn thẩn kể về một tình yêu chỉ trong vài câu chắp vá, như cố tìm trong câu chuyện ấy một lời xin lỗi Hỷ vì đã lôi cậu ra nơi lạnh lẽo này, lôi cậu lên xe buýt suốt đêm. Và ngay khi mặt trời còn chưa ló rạng, bao phủ bầu trời vẫn là màu xanh tái nhơt u ám, nàng lại kéo cậu lên mỏm đá này, chịu ướt vì sóng biển, chịu đựng sự im lặng kì quái của Diệu.

Vậy, Diệu muốn ra đây làm gì? Ngồi ở đâu, gió và sóng biển có thể cuốn trôi hết nỗi niềm sao?

Gia Hỷ bỗng thấy mình thật vô duyên và tàn nhẫn khi đặt câu hỏi này. Hỷ chỉ biết mình rất giận khi nghe những câu kể vá víu của Diệu. Hỷ giận vì một người mà cậu chẳng nhớ từng xuất hiện, tại sao hôm nay đứng ở ngã tư đường đó, lại đứng trước mặt

Diệu. Hỷ giận, vì Diệu đã đi qua người đó hơn mười hai giờ đồng hồ, đã không còn liên hệ gì với người đó gần hai năm, mà vẫn đặt người đó trong lòng sao. Hỷ giận, vì mình không phải người đứng bên kia đường. Hỷ là người đứng cạnh Diệu, nên chẳng bao giờ nhìn thấy trước mắt?

Diệu rút từ trong túi đeo ra một lọ thủy tinh to với cái nắp bần chắc chắn, bên trong xếp rất nhiều mảnh giấy, đầy ngộp chen chúc nhau.

-Trong đây là tất cả những trang nhật kí Diệu đã viết. Tất cả đều nhắc đến người ấy.

Diệu siết chặt nó trong tay, nhìn lấy bằng ánh mắt trơ trọi rồi vung tay ném mạnh đi.

-Biển sẽ cuốn đi hết tất cả mọi thứ, đúng không Hỷ?

Gia Hỷ không trả lời. Cậu nhìn theo lọ thủy tinh nhấp nhô trên ngọn sóng, cậu không tin rằng, một ngọn sóng có thể cuốn đi một chuỗi dài kỷ niệm yêu thương. Hỷ hiểu rõ, vì cậu biết không có con sóng nào có thể làm tiêu tan tình cảm mà Hỷ dành cho Mễ Diệu. Bình minh dần ló rạng, Hỷ khẽ khàng siết chặt tay Diệu lần đầu tiên. Hỷ muốn Diệu cảm nhận Hỷ đang đứng đây, ngay cạnh nhỏ, chứ không phải ở bên kia lòng. Còn người ở bên kia đường thù mãi mãi ở bên kia đường mà thôi.

( Tuyết Sâm ) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro