Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~
Hoàng hôn chưa hoàn toàn bao phủ đất trời.

"Chẳng qua là mấy đồng lẻ, anh cho tôi đi, coi như là tôi mượn anh được chưa? Hứa Ái Nùng anh đừng hẹp hòi như vậy a."

Ngồi trên ghế xoay phía xa là trẻ vị thành niên có một mái tóc vàng tả tơi không theo trào lưu, giọng nói vừa khinh thường dáng vẻ lại xấu xa.

Bị hắn gọi ra toàn bộ xưng danh, nam nhân đứng ở sau bàn làm việc dường như không nghe hắn nói, tự mình bấm điện thoại trên bàn gọi thư ký:

"Suzanne, cô vào đây."

Rất nhanh, một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp gõ cửa đi vào: "Hứa tổng?"

Hứa Ái Nùng cầm văn kiện đã sửa đưa tới: "Có vài chỗ tôi đã sửa lại, nhận đi, nhanh chóng để bọn họ làm, trước tháng tám tôi muốn nhìn thấy bản ro-mát(*)."

(*) giống như bản mô hình thu nhỏ, mẫu cầm tay.

Thư ký kia gật đầu đi ra ngoài.

Hứa Ái Nùng ngồi bên bàn làm việc bất đắc dĩ trừng mắt nhìn vị thành niên kia thật lâu: "Nhị đệ, cậu biết tôi là lĩnh lương sống qua ngày, mượn không ra nhiều tiền như vậy, nếu cậu thực sự cần tiền gấp, tôi có thể gọi điện cho Dương tổng, hắn chỉ có mình cậu là em trai, có cái gì là không cho."

Hắn nói xong, ngay lập tức cầm điện thoại trên bàn, lại bị người kia nhào tới dùng tay chặn lại.

Dương Mộ Hiền đang khẩn trương còn giả bộ kiêu căng: "Có mấy vạn đồng, anh không cho tôi mượn, cũng không cần mách lẻo với anh hai."

Hứa Ái Nùng nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy có chút đáng thương, đành phải thở dài nói : "Ăn uống chơi bời phá phách cậu làm cái gì cũng được, nhưng phải có chừng mực, cậu là nhị thiếu gia của Dương gia, bao nhiêu kẻ nhìn chằm chằm vào tiền của cậu mới làm bạn bè với cậu, đã nghĩ qua chưa?"

Dương Mộ Hiền không nói lời nào, quay đầu nhìn chỗ khác, giận dỗi.

Hứa Ái Nùng cười đập cái ót hắn: " Tên phá của, đây là lần cuối cùng, nghe không?!"

Hứa Ái Nùng thực ra không có quyền dạy bảo Dương Mộ Hiền, hắn chỉ là nhân viên kỳ cựu của "Mộ Thượng", là kiện tướng đắc lực tâm phúc nhiều năm của lão tổng Dương Kính Hiền. Nhị lão Dương gia nhiều năm trước vì tai nạn máy bay mà qua đời, huynh trưởng Dương Kính Hiền giống như cha, thương xót đứa em kém mình mười mấy tuổi từ nhỏ đã không có cha mẹ, nên từ trước tới nay nuông chiều nó trong vật chất. Hành vi của Dương Kính Hiền phóng đãng, lại trông mong em trai có thể sống theo quy củ, mà hoàn toàn không biết dạy dỗ thế nào, đích thân dạy dỗ là gì, vậy mà hắn còn cảm thấy mình giáo dục em trai không sai. Đáng tiếc là chuyện dạy bảo đứa trẻ là một vật sống, đến khi Dương Mộ Hiền học trung học bị dính tới kiện tục, Dương Kính Hiền mới ý thức được vấn đề xảy ra.

Sau đó, Dương Kính Hiền muốn cho Hứa Ái Nùng cải tạo lại em trai, vì so với hắn, Hứa Ái Nùng tuy cũng chẳng hiền nhưng coi như vẫn là một thanh niên tốt tác phong đoan chính chuyên nghiệp, hơn nữa có rất nhiều chuyện hắn là người thân không ra tay được còn Hứa Ái Nùng thì có thể.

Vì thế khi cả nhà tập trung ăn cơm, Dương Kính Hiền nói với em trai, từ nay về sau em thấy Hứa ca, chính là thấy anh, hắn đánh em, chính là anh đánh em, nếu như em thấy oan khuất, thì tới trước mộ cha mẹ mà khóc lóc.

Nhưng bước này Dương Kính Hiền kỳ thực chính là đi sai, con người là ích kỷ, Hứa Ái Nùng không có danh phận, hắn làm sao có thể ra tay với Dương Mộ Hiền, nhà người ta là quan hệ huyết thống, nếu Dương Mộ Hiền ở trước mặt anh trai diễn khổ nhục kế, vậy Hứa Ái Nùng hắn có còn được nhận phần tiền lương này sống qua ngày hay không.

Hứa Ái Nùng vì bảo vệ chính mình, chưa bao giờ thực sự đối xử với Dương Mộ Hiền quá nghiêm khắc.

Lúc tan tiệc quản gia Dương gia gọi điện tới hỏi Hứa Ái Nùng có về ăn cơm không, Hứa Ái Nùng hỏi Dương tổng có về nhà không.

Quản gia nói không, vì buổi tối có xã giao không quay về được .

Hứa Ái Nùng đáp tôi cũng có xã giao, cơm tối mọi người không cần chờ đâu.

Hắn đã đồng ý xong xuôi chuyện toà nhà "Long Đằng Kiến Nghiệp", ăn tối với Lưu Tranh ở một phòng nhỏ trên tầng cao nhất của 'Yến Hảo', trước kia "Mộ Thượng" cũng đầu tư vào nhà đất, nhưng không bằng cây cao bóng cả này, cho nên mọi phương diện đều cần phải thừa nhận sự giúp đỡ.

Lưu Tranh đã hơn bốn mươi tuổi, không cao nhưng cũng rất tự tin tiêu sái, tóc mai hai bên có lẽ là di truyền nên bạc, Hứa Ái Nùng ngồi chung một chỗ với hắn, thoạt nhìn giống như là thiếu niên chừng hai mươi tuổi.

Lưu Tranh kính rượu: " Hứa tổng thực sự là tuổi trẻ tài cao."

Hứa Ái Nùng nói : " Đâu phải, cùng lắm chỉ là một kẻ làm thuê mà thôi."

Lưu Tranh cười nói : " Làm thuê nếu cũng có thể đến vị trí này của Hứa tổng, còn muốn thành ông chủ làm gì."

Hứa Ái Nùng để ly rượu ở sát miệng cười, cho rượu ngon tự do ngấm sâu vào giữa kẽ răng và môi.

Lưu Tranh nhìn khuôn mặt hồng hồng của đối phương có chút say mê, bỗng chốc lại bị hỏi : " Vậy thì Lưu tổng thấy tiểu đệ này làm thuê vất vả mà để lại cho tôi mười phần trăm?"

Lưu Tranh sửng sốt một chút, trong nháy mắt lại cười to, sau khi cười xong, giơ tay đặt lên bàn tay mảnh khảnh của Hứa Ái Nùng trên bàn : " Mười phần trăm không là vấn đề, phải xem Hứa tổng lấy cái gì để đổi."

Hứa Ái Nùng cắn môi cười mà không nói , một bộ dáng câu dẫn kẻ khác.

Lưu Tranh tiến một chút, cũng không ép buộc hắn, quan hệ của Hứa Ái Nùng với Dương Kính Hiền không phải là bí mật, hai người cùng chơi đùa cho tới bây giờ vẫn yên ổn vô sự, rất nhiều người thích Hứa Ái Nùng , Nhưng số người chân chính có thể làm tình và khiến hắn nghe lời ít lại càng ít, không phải là vì Dương Kính Hiền, mà là Hứa Ái Nùng có con mắt rất tinh tường, không bao giờ chịu nhường nhịn.

Hai bên cũng không có dự định giải trí sau bữa ăn, vì vậy bữa cơm này của họ ăn xong rất nhanh, khi xuống lầu Lưu Tranh lớn mật chặn ngang, đột nhiên đè Hứa Ái Nùng lên tấm gương sáng choang trong thang máy cường hôn, Hứa Ái Nùng phản ứng không kịp, theo bản năng giơ đầu gối phản kháng, lại bị Lưu Tranh nhanh chóng lui ra cắn một cái lên môi.

Thang máy đến đại sảnh, Lưu Tranh nói: " Hứa tổng dừng bước." Bản thân lại đi trước ra ngoài.

Hứa Ái Nùng lấy khăn tay giữ cánh môi đang chảy máu, nhìn bóng lưng kia cũng biết đối phương lúc này nhất định đang cười đắc ý. Trong lòng hắn mắng một câu con mẹ nó.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro