Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~
Tâm tình rất không tốt, lúc trở về đạp chân ga có chút nặng nề, lái xe đến cổng chính Dương gia, bịch một cái đụng vào bồn hoa trước cổng.

Quản gia chạy đến xem, thấy là xe của hắn, vội vàng kéo hắn từ giữa túi khí với chỗ ngồi ra hỏi: " Có bị thương không ?"

Hứa Ái Nùng chỉ chỉ cái miệng bị rách da: " Vết thương nhỏ."

Quản gia nói: "Vẫn là để cho bác sĩ đến kiểm tra một chút."

Hứa Ái Nùng khoát tay một cái, ý muốn không phải gọi.

Hắn lên lầu, nghe thấy trong phòng ngủ của Dương Kính Hiền có chút âm lạ, đẩy cửa đi vào, trên giường tơ tằm màu đen có hai bóng người, Dương Kính Hiền dựa vào đầu giường, một ngón tay của hắn ra vào bên trong giữa hai chân đứa bé. Người dưới thân nằm sấp, quyện mông, cái đầu nhỏ màu đen lộ ra khi hắn chuyển động giữa hai chân, ma sát phát ra tiếng nước.

Hứa Ái Nùng ôm ngực tựa vào cửa nhìn, Dương Kính Hiền cũng thấy hắn, trên mặt có chút tình dục gợi cảm say mê : "Đã về rồi."

Hứa Ái Nùng gật đầu một cái, nhắc nhở: " Đừng tạo ra dấu vết, cẩn thận ANGIE ngày mai nổi đoá."

Đứa bé trên giường giống như rất ngạc nhiên khi nghe được tiếng của Hứa Ái Nùng, vừa muốn ngẩng đầu lên đã bị dùng sức, Dương Kính Hiền giống như là muốn đâm thủng cổ họng của hắn, ngay cả vẻ mặt cũng hung hăng.

Hứa Ái Nùng ánh mắt hưng phấn, tháo thắt lưng, đi mò bao cao su, sải bước lên giường, quỳ gối ở phía sau cậu bé lập tức cắm vào. Hắn ra sức trừu sáp, chỉ muốn phát tiết hết tình huống lúc nãy ở nhà hàng, sáp khiến đứa bé thiếu chút nữa cắn của quý của Dương Kính Hiền lại càng rên rỉ lợi hại hơn, thậm chí còn mang theo tiếng khóc.

Dương Kính Hiền tự tiếu phi tiếu (*) nhìn hắn, Hứa Ái Nùng lại nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, cắm một lúc, cuối cùng cũng bắn không được, cảm thấy không nên làm nữa nhanh chóng rút ra.
(*) cười mà như không cười.

Dương Kính Hiền quan tâm hỏi :" Mệt mỏi?"

Hứa Ái Nùng nháy mắt, dường như khí lực gật đầu cũng không có.

Dương Kính Hiền cười gãi tóc đứa bé, khiến nó ngẩng đầu :" Hầu hạ Hứa tổng cho tốt đi."

Nó leo tới trước người Hứa Ái Nùng , dường như có chút e thẹn, cúi đầu kêu một tiếng Hứa tổng liền thuận theo mà ngậm tính khí của hắn .

Hứa Ái Nùng thở dài: "Vân Ẩn a..."

Công ty dùng tiền bao hắn, không phải là gọi hắn bò lên giường của Dương Kính Hiền, nếu để cho ANGIE biết, còn không phải khiến nàng giận điên lên.

Dương Kính Hiền lại gần hôn Hứa Ái Nùng: "Miệng làm sao thế này?"

Hứa Ái Nùng đáp: " Đụng xe vào bồn hoa ở cổng ."

Dương Kính Hiền bóp cằm hắn :" Thật?"

Hứa Ái Nùng mặc kệ chuyện Dương Kính Hiền tin hay không, hắn để Vân Ẩn làm cho nổi lên hứng thú, hừ nhạt rất nhanh sung sướng xuất ra, tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn nhiều, hắn xuống giường về phòng của mình.

Ngâm mình trong bồn tắm suy nghĩ, Dương Kính Hiền cầm ly sữa ấm đi vào, ngồi trên bồn tắm hỏi hắn :" Tâm tình không vui?"

Hứa Ái Nùng cười giơ chân đá hắn :" Còn anh thì không thể làm cho công ty sạch sẽ được sao?"

Dương Kính Hiền nhướn mày:" Tôi rất bẩn sao?"

Hứa Ái Nùng uống sữa tươi, cũng không liếc mắt tới cái tay xấu tính đang vói vào trong nước mò lên bắp chân của mình.

Dương Kính Hiền nhích lại gần hôn hắn, một tay chống tường, tay kia mò lấy phần gốc trong đùi, một ngón tay ra sức đâm vào trong cơ thể của hắn.

" Thật chặt." Dương Kính Hiền cười nhẹ hôn lên trán đối phương.

Hứa Ái Nùng ra hiệu hắn lấy ly sữa đã hết ra, cởi dây lưng áo ngủ kéo đối phương vào bồn tắm, tiếng nước rầm một cái thật lớn.

Dương Kính Hiền gặm cổ và nhũ đầu của hắn, đem hai viên tiểu thịt châu cắn đến sưng không chịu nổi, Hứa Ái Nùng nhẹ thở gấp trong nước tự sờ dương vật của mình, ngửa đầu một mực hưởng thụ, đến khi phát hiện ra Dương Kính Hiền muốn thượng hắn , hắn mới mở mắt ra cảnh cáo: " Này ..." Rõ ràng lần trước đã nói rồi .

Cảnh cáo của hắn vô dụng, Dương Kính Hiền một chút đã lật hắn lên, nâng cái mông dã man cắm vào.

Hứa Ái Nùng bị chọc tức, miệng không ngừng mắng : "Vương bát đản! Dương Kính Hiền ! Anh rút ra đi a... Lão súc sinh! Nhẹ một chút... Đừng..."

Động tác của Dương Kính Hiền một chút cũng không có lưu tình, nước trong bồn tắm rất nhanh bay lên một tia huyết sắc, đem ngón tay đưa đến miệng khuấy đảo bắt lưỡi của đối phương, nằm trên lưng hắn băng lạnh mà hỏi :" Ai?"

Hứa Ái Nùng bị đau run cầm cập, vẫn còn sức lực đối chọi với hắn:" Mắc mớ gì tới anh!"

Dương Kính Hiền càng hung hăng, một lần lại một lần làm đến tàn ác, hai cái tay liều mạng thủ sẵn hông của hắn giống như là muốn đem cả túi tinh nhét vào trong, đầu Hứa Ái Nùng lao về phía trước va vào gạch men, khiến hắn choáng váng hoa mắt ù tai không dứt.

Dương Kính Hiền dừng lại đổi tư thế, để hắn cùng mình đối mặt, nắm hai đùi hắn cố sức đem mình lần thứ hai tống vào.



Hứa Ái Nùng liều mạng khước từ đối phương đè lên ngực mình, khóc kêu :" Đau chết luôn! Con mẹ nó anh .... Có gan làm chết tôi!"


Dương Kính Hiền thở hổn hển không nói tiếng nào, một mực chơi đùa giống như dã thú phát tình .


Hứa Ái Nùng đau đến chết lặng, bị thao đến thần chí tan rã, chỉ cảm thấy vết thương trên trán có máu chảy xuống, lại bị liếm sạch sẽ, vết thương bị đầu lưỡi nóng ấm hút đến đau nhói.

Khi Dương Kính Hiền hôn hắn, trong miệng đều là mùi máu tanh. Đây là ý thức cuối cùng trước khi hắn ngất đi.

Vương Hàn là bác sĩ gia đình của Dương gia, ban đêm nhận điện thoại của quản gia liền chạy tới xem.

Dương Kính Hiền vừa canh ở giường vừa ngắt nhéo tay của Hứa Ái Nùng, Vương Hàn vừa thấy người, rất ngạc nhiên hỏi quản gia :" Ông không phải nói chỉ có đầu bị thương sao?"

Quản gia nhìn thoáng qua vết thương trên trán Hứa Ái Nùng, lại liếc nhìn Dương Kính Hiền đang trầm mặc, không mở miệng giải thích.

Vương Hàn hỏi :"Làm cho tỉnh lại sao!"

Dương Kính Hiền thấp giọng nói :" Đừng gọi, hắn mệt."

Vương Hàn đại não chấn động sợ hãi, vừa băng bó vết thương vừa hỏi :" Đã bị nôn sao?"

Dương Kính Hiền đuổi người:" Hắn không có chuyện gì, cậu quay về đi."

Vương Hàn đi tới cửa lại bị gọi lại:" Này đợi chút, lần trước thuốc mỡ đó cậu để lại một typ đi."

"...Cái nào?"

" Cái đó!" Dương Kính Hiền không nhịn được.

Vương Hàn tỉnh ngộ, sờ hộp thuốc lấy typ mỡ ra, lại không dám chọc đến đại thiếu gia bạo khí này, để quản gia dẫn tới cửa.

Dương Kính Hiền lại ngồi bên giường một lúc, thấy người kia đang ngủ say, cổ áo ngủ lộ ra một mảnh da thịt trắng bóc có vết hôn. Chỗ đó vốn dĩ có đeo một chiếc nhẫn, nhưng bị Hứa Ái Nùng vứt, hắn nói là khi tắm ở suối nước nóng không cẩn thận đánh rơi, tìm không thấy. Hắn cũng không phải là không biết, nhẫn này là đồ đôi.


Hứa Ái Nùng là loại người lòng dạ đen tối, ai không cho hắn thoải mái, hắn khiến kẻ đó không thoải mái hơn, nhiều năm như vậy Dương Kính Hiền cũng thấy sợ cái điểm lòng dạ hẹp hòi này của hắn.

Vì bị thương, Hứa Ái Nùng ăn vạ không đi làm, điện thoại di động cũng không nhận, Suzanne đành phải gọi tới tận nhà tìm hắn. Hứa Ái Nùng ôn nhu hỏi cô :" Dương Kính Hiền đã chết rồi sao?"

Suzanne bị doạ cho giật mình, đáp :" Không có ..."

Hứa Ái Nùng tiếp tục ôn nhu :" Vậy cô gọi điện thoại cho hắn đi."

Sau đó liền cúp điện thoại, thần thanh khí sảng ngồi ghế vừa ôm macbook chơi game, vừa lớn tiếng kêu quản gia tới bóc vỏ nho đưa cho hắn.

Suzanne không dám gọi điện thoại cho Dương Kính Hiền, thực tế có làm cũng không tác dụng, Dương Kính Hiền không quản chuyện thường ngày của công ty, trong ấn tượng của cô Dương Kính Hiền đúng là người đầu tư của công ty nhưng số lần cô thấy hắn còn không bằng gặp Hứa Ái Nùng, Dương Kính Hiền có rất nhiều tài sản, giải trí "Mộ Thượng" rơi vào tay Hứa Ái Nùng chỉ là một phần, một phần kiếm ra tiền trong toàn bộ xí nghiệp Dương Kính Hiền sở hữu.

Hứa Ái Nùng có tính cách thoải mái, ban đầu là nghệ nhân của 'Mộ Thượng', nhưng bởi vì đầu óc kinh doanh tốt nên bị Dương Kính Hiền nhìn trúng , nâng hắn lên làm phó tổng.

Dương Kính Hiền nội liễm ít nói, chỉ toàn đóng vai " Một nam nhân phía sau một nam nhân".

Hai người biểu hiện bình thường, nhưng ai cũng biết Dương Kính Hiền cùng Hứa Ái Nùng, hai người quan hệ mập mờ kéo dài vài chục năm, hai bên cũng không can thiệp cuộc sống riêng của đối phương, ngược lại kính  trọng nhau như khách.

Dương Kính Hiền chơi bời không che đậy, ANGIE là người phụ trách " Mộ Thượng", cùng làm phó tổng, thường ở sau lưng mắng hắn, hận hắn đem " Mộ Thượng" làm thành cái ổ chơi bời của mình.

Hứa Ái Nùng cũng chơi, nhưng hắn chơi khiêm tốn, cũng chỉ có thứ duy nhất quái gở -- hắn thích cướp người của Dương Kính Hiền, nhất là Dương Kính Hiền coi trọng còn chưa kịp lăn giường.

Đã từng có người ở trước mặt Dương Kính Hiền kể lể khóc lóc, Dương Kính Hiền cười nói, hắn để ý em, vậy là phúc của em, tôi muốn lên giường của hắn, còn phải xem hắn có tâm trạng hay không đây.

Hứa Ái Nùng nghỉ ba ngày, Dương Kính Hiền biến mất ba ngày, không người nào biết Dương Kính Hiền đi đâu, Hứa Ái Nùng có thể gọi điện thoại cho hắn, nhưng khi nghe thấy ANGIE phàn nàn nói người mới bây giờ toàn tự cho là mình đúng, quá khó đào tạo, một chút kỷ luật cũng không có, hắn liền bỏ ý định tìm Dương Kính Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro