Part 12. Đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Kêu cái gì mà kêu! Cũng không biết là ai gây nên những loạn thất bát tao này, anh còn chưa giận em đâu, em còn kêu khóc! Nhấc chân!"

Vương Nhất Bác không biết nghe có hiểu không, chỉ là ngay lúc Tiêu Chiến đưa mệnh lệnh liền ngoan ngoãn giơ chân lên. Tiêu Chiến cởi tất của cậu ra, lại tiếp tục gian nan đỡ thân người đang nằm sấp không biết trời trăng mây gió gì lật lại, giúp cậu tháo áo khoác. Vừa tháo vừa nghĩ linh tinh, anh đã sớm nói với em, Vu Bân xem chừng không phải là người tốt. Anh hôm nay chỉ mới ra ngoài một lúc, em lại liền cùng hắn nhập bọn với nhau. Cũng may hiện tại chưa có việc gì, nếu thật xảy ra chuyện, em sẽ bị phá hủy cả đời! Có biết hay không!

Chú ý của Tiêu Chiến toàn bộ đều tập trung vào suy nghĩ. Vương Nhất Bác lúc này đột nhiên đứng dậy, cả người cấp tốc hướng đến Tiêu Chiến đang không có chút nào phòng bị, đè sấp xuống. Vị trí của hai người trong nháy mắt bị đổi. Vương Nhất Bác ghé vào người anh, đầu tựa ở hõm cổ anh, mùi rượu cùng với Vương Nhất Bác nóng rực cơ thể, ép Tiêu Chiến vô cùng không thoải mái.

- Nhất Bác! Nhất Bác! Khoan đã, đứng lên! Nằm sấp như vậy không tốt cho em, mau dậy đi!

Vương Nhất Bác tựa như không nghe được gì, hai cánh tay tóm chặt cổ của anh, đem đầu ép xuống thấp hơn, đôi môi cơ hồ dán chặt lên da Tiêu Chiến. Hơi rượu nóng rực phun tới cổ Tiêu Chiến, anh run rẩy một hồi.

- Nhất Bác, em như vậy là muốn bóp chết anh sao? Nới lỏng tay một chút! Mau dậy đi!

Nghe nói như thế, Vương Nhất Bác thoáng buông lỏng tay ra, thế nhưng hai tay vẫn như cũ vòng lấy Tiêu Chiến, nhất định không chịu buông ra. Tiêu Chiến im lặng chống đỡ một hồi, vịn lấy mép giường gian nan đứng dậy, đừng nhìn Vương Nhất Bác gầy mà coi thường, sức lực này bị ép đến anh cũng không chịu nổi.

- Chiến ca, anh đừng đi…

Tiêu Chiến nghe vậy cười khẽ:

- Ai nói là anh đi? Anh đi lấy cho em chút nước, chẳng lẽ em định để bộ dạng đầy mùi rượu này đi ngủ sao?

- Chiến ca, anh đừng yêu đương có được không? Anh đừng có bạn gái có được hay không? Không muốn… Không muốn…

Tiêu Chiến nghe vậy sững sờ:
"Bạn gái? Bạn gái gì? Anh không có bạn gái. Em đừng nghe mấy cái tạp chí lá cải tung tin chứ?"

- Chiến ca…

- Ừm. – Tiêu Chiến một bên vỗ nhẹ lưng Vương Nhất Bác, một bên gian nan đỡ cậu xuống khỏi người mình.

- Chiến ca à… Tiêu Chiến… Em nên làm gì?... Em nên làm cái gì? Em cố tránh, em quả thật đã cố trốn thoát… Em đổi phòng, đến chỗ không nhìn thấy anh nữa. Thế nhưng anh là vì cái gì… Anh vì cái gì mà còn theo tới… Anh có biết hay không? Em không khống chế được… không thể khống chế nổi! Làm sao bây giờ… Anh nói cho em đi… em nên làm gì?

Tiêu Chiến kinh ngạc: "Nhất Bác, em rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì không?"

- Tiêu Chiến! Anh là tên đáng chết! Tiêu đáng chết! Em thích anh như thế, mỗi ngày đều muốn gặp anh, lại không muốn gặp anh, mâu thuẫn giày vò! Em thống khổ như vậy, mà anh, anh cái gì cũng không biết! Anh nói, anh không đáng chết à? Có phải không? – Vương Nhất Bác giống như đã nổi điên, đem gối đánh tới tấp, phát tiết bất mãn trong lòng.

- Nhất Bác, em tỉnh táo lại…

- Em không có cách nào tỉnh táo!!!

- Tiêu Chiến, em điên rồi, em là điên thật rồi! Là anh đem em bức đến điên! Anh biết đúng không? Anh biết em đối với anh là loại tình cảm gì đúng không? Cái gì mà ca ca đệ đệ? Anh biết không? Em chính là mỗi ngày, thứ trông đợi nhất là đi đóng phim. Chỉ cần dùng kịch bản đó, em liền có thể không chút kiêng kỵ với anh, nhìn anh, bất luận là cái gì cũng không cần che giấu nữa…

Tiêu Chiến kinh ngạc, bộ dạng này của Vương Nhất Bác, anh chưa từng thấy qua, vô cùng bá đạo. Tuyệt nhiên không giống với ngày bình thường, thuận theo anh như mèo con. Cậu lúc này như mãnh sư táo bạo bi hùng. Mà bản thân anh lúc này càng giống miếng thịt treo bên miệng cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đem thồn vào bụng. Anh luống cuống, vô cùng luống cuống.

Vương Nhất Bác đột nhiên tiến sát đến trước mặt Tiêu Chiến, răng môi chạm nhau, từng giây từng phút trôi qua. Tiêu Chiến từ cật lực phản kháng lúc đầu, càng về sau càng chậm rãi buông lỏng. Bất tri bất giác nhắm mắt lại, phối hợp với nụ hôn của cậu. Nếu nói bản thân đối với Vương Nhất Bác hoàn toàn không có tình cảm, Tiêu Chiến nói ra, chính mình cũng không tin. Chỉ là anh lý trí, một mực nói với bản thân rằng đây là do hai người nhập vai quá sâu mà thành. Anh thích Vương Nhất Bác, là do Ngụy Vô Tiện thích Lam Vong Cơ, chỉ là cùng với nhân vật sinh ra cộng tình. Cái này cũng không đại biểu cho điều gì, chỉ là khi quay phim, có được tình cảm như vậy, đối với anh mà nói càng có chỗ tốt để phát huy diễn xuất.

Trong lúc mê man suy tư, Vương Nhất Bác đã luồn tay vào áo anh. Bàn tay lạnh buốt của cậu chạm đến da anh run rẩy một hồi. Trong đầu quanh đi quẩn lại, hiện lên ba chữ, tuyệt không thể!
Anh há miệng cắn mạnh vào môi Vương Nhất Bác. Cậu bị đau, Tiêu Chiến lập tức dồn lực toàn thân đẩy cậu ra, sau đó cấp tốc nhảy xuống giường, chạy xa.

- Vương Nhất Bác! Em con mẹ nó có biết mình đang làm gì không? Chúng ta đều là nam nhân! Em biết hay không! Em không thể tiếp tục như vậy, em và anh đều là nam nhân bình thường! Về sau sẽ có cuộc sống bình thường! Không thể bởi vì đóng một bộ phim mà bị phá hủy, em hiểu không?

- Chiến ca… thật xin lỗi… - Vương Nhất Bác khóe mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Chiến. Vành môi tràn ra máu tươi, đỏ đến chói mắt. Cậu co quắp người lại bên giường như một con thú nhỏ bị thương, run lẩy bẩy.

- Nhất Bác… - Tiêu Chiến muốn nói gì đó, nhưng giờ phút này tâm tư anh đột nhiên phản loạn, nhất thời không biết phải mở lời thế nào.

- Chiến ca… em về sau sẽ không… Xin anh đừng tức giận, có được không? – Vương Nhất Bác tội nghiệp ngước đầu nhìn anh, dường như cái người vừa dũng mãnh áp chế Tiêu Chiến không phải là cậu vậy.

- Nhất Bác, anh cảm thấy em cần yên tĩnh một chút. Anh… anh về phòng mình trước, em cứ ngủ đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói. – Chưa dứt lời, Tiêu Chiến đã đi như chạy trốn ra khỏi phòng 305.

- Chiến ca… - Vương Nhất Bác bất lực phát tiết hung hăng của bản thân bằng cách đấm mạnh tay. Cậu tại sao lại có thể đối xử như thế với Tiêu Chiến? Người kia trong lòng hắn tồn tại tựa như vầng trăng sáng thanh khiết, vậy mà cậu…

Tiêu Chiến trở về phòng, dùng nước lạnh rửa mặt. Vừa rồi kích động quá lớn, anh cần tỉnh táo, tỉnh táo suy nghĩ thật kỹ. Nằm trên giường, Tiêu Chiến chậm rãi nhắm hai mắt, trong đầu lăn qua lộn lại đều xuất hiện sự việc vừa rồi. Nụ hôn, ánh mắt bi thương lẫn băng lãnh, mùi rượu nồng đầm… Còn có, cùng với Vương Nhất Bác giao hòa cả vị giác, thị giác, xúc giác lẫn khứu giác.

Ngày hôm sau mở mắt dậy, Tiêu Chiến im lặng nhìn phía dưới quần của mình, thở dài nói: "Chỉ sợ người điên không phải chỉ có mỗi mình Vương Nhất Bác. Mình cũng sắp điên rồi!". Tiêu Chiến bất đắc dĩ đứng dậy, đi vào phòng tắm, xối nước lạnh lên người, dùng hết sức lực đem trạng thái bất thường bên trong cơ thể trút ra. Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Tiêu Chiến giật bắn mình. Nói thật, anh hiện tại vô cùng sợ phải đối diện với Vương Nhất Bác. Chuyện hôm qua, lời nói của cậu như văng vẳng bên tai, nụ hôn kia còn khắc sâu trong đầu anh chưa rời đi. Hiện giờ nếu gặp cậu, ngoại trừ xấu hổ, anh thật không biết làm cách nào đối mặt.

"Chiến ca! Chiến ca! Anh mở cửa đi! Em có chuyện!" Trước cửa quả nhiên vang lên tiếng nói của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến còn đang do dự, nhưng vừa nghe giọng Nhất Bác, thân thể lại liền thành thật hơn đầu óc, chưa kịp định thần lại suy nghĩ cho rõ ràng, tay đã vì nghe giọng cậu ấy mà mở cửa phòng ra.

Vương Nhất Bác quần áo xộc xệch đứng trước cửa, vừa trông thấy Tiêu Chiến thì gương mặt tràn đầy kinh ngạc nói: "Chiến ca! Đêm qua em chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi, xảy ra chuyện rồi!" Nói rồi cũng không hề để ý đến Tiêu Chiến đang vô tình hay cố ý chặn trước cửa, nhấc chân vọt luôn vào phòng anh. Tiêu Chiến nghi hoặc. Hôm qua lúc anh ra khỏi cửa, cậu ấy vẫn ổn, có thể xảy ra chuyện gì được nữa?

- Chiến ca, anh nhìn em xem, có gì kỳ lạ rồi?

Dáng vẻ vội vàng, hoang mang vô cùng chân thật của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến chỉ có thể cần thận nhìn cậu thật kỳ, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ so với đêm qua. Quần áo vẫn là bộ hôm qua cậu mặc, đầu tóc rối bời cũng như đêm trước… Vấn đề duy nhất là ở bên môi…hằn rõ một dấu răng. Nhìn đến đấy, Tiêu Chiến trên mặt liền cảm giác nóng bừng, bận bịu đem ánh mắt chuyển đi hướng khác.

- Anh cũng thấy đúng không? Em sáng nay thức dậy liền nhìn thấy bộ dạng của mình ra như vậy. Toàn bộ quần áo đều thất loạn bát tao, cái này xem như mặc kệ đi. Nhưng bên cạnh khóe miện của em, anh thấy không, bên khóe miệng là một dấu răng lớn, trên mặt cũng còn vết máu khô! Anh xem, em có phải là bị thứ gì đó cắn? Tối qua, em cùng Vu Bân ăn cơm, sau đó uống…tới mức…A! Không được! Không phải chứ… em phải tìm anh ta hỏi cho rõ…

Tiêu Chiến nghe vậy, cuống quít giữ chặt lấy Vương Nhất Bác sắp bỏ chạy tới nơi, việc này nhất định không thể làm náo loạn lên. Nếu làm náo loạn lên, anh cũng không còn mặt mũi nào mà ở đây tiếp tục làm việc.

- Lão Vương! Nhất Bác! Em nghe anh nói, việc này hoàn toàn không liên quan đến Vu Bân…

- Chiến ca, anh biết chuyện phải không? Anh nói đi, vì sao tối qua anh lại về phòng mình ngủ? Em say thành cái dạng không ra người, anh lại có thể đem em bỏ mặc trong phòng? – Vương Nhất Bác dùng ánh mắt nghi hoặc, quay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đỏ mặt, vội chột dạ quay đầu nhìn hướng khác, nói:

- Anh làm sao có thể vứt em một mình trong phòng. Hôm qua em uống nhiều quá, say khướt. Là em…em bảo anh đi, em đuổi anh ra ngoài á…

- Em đuổi anh đi? Không thể nào… Còn miệng em…?

- Đương nhiên là em đuổi anh đi! Miệng của em là do em đập vào góc bàn, răng trên cắn môi dưới!

- Em á? Tự em cắn mình?

Tiêu Chiến đảo mắt, nghĩ vội như chớp sau đó mạnh dạn gật đầu, diễn ra một câu chuyện:

- Ừm! Hôm qua em say khướt, sau đó nhất định đòi biểu diễn nhảy Hiphop trước mặt anh. Sau đó thì…đứng không vững, tự mình va vào góc bàn. Về sau, đại khái có thể là cảm thấy mất mặt đi, nên em đuổi anh ra ngoài, nói anh nhất định tự về phòng mà ngủ một mình!

- Thật? – Vương Nhất Bác trố mắt, nhíu mày, rõ ràng không tin nổi.

- Thật!- Tiêu Chiến ưỡn ngực, mạnh mẽ gật đầu khẳng định, một mực nói.

Nói xong, liền lấy từ trong ngăn tủ một chiếc khăn mặt mới tinh, đưa qua Vương Nhất Bác, lên giọng quát: "Em nhìn hình dáng của mình bây giờ xem! Còn không mau đi rửa mặt, chút nữa còn quay phim. Em dám để cho Trần đạo nhìn thấy bộ dạng náo loạn này, chắc chắn sẽ bị mắng chết!"

- A, em biết rồi, em đi rửa mặt là được chứ gì? À, Chiến ca, anh qua phòng em giúp em tùy tiện lấy một bộ quần áo đi. Chút nữa em tắm rửa xong sẽ thay.

- Rồi, rồi. Em mau đi tắm rửa đi. – Tiêu Chiến thở dài một hơi, cầm lấy thẻ phòng từ tay Vương Nhất Bác, đi ra ngoài.

Đợi anh đi rồi, Vương Nhất Bác liền để lộ nụ cười mỉm thâm ý tà mị, nghĩ: "Chiến ca, anh làm sao lại dễ bị lừa như vậy? Đừng trách em, ai bảo anh cố tình lừa em, em vẫn là học từ anh thôi. Em một chút chuyện đêm qua cũng không hề quên "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro