Part 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Không được kêu! Từ nay về sau không cho phép anh kêu tên thằng đó!

Hạ Chi Quang gầm lên, cởi bỏ dây đai phụ kiện trên cổ Tiêu Chiến, quấn tay anh lại cố định đè nghiến trên đỉnh đầu. Một đường hôn xuống, lại ở chỗ hầu kết lưu luyến mút mát. Hắn đưa tay thô lỗ nắm lấy hàm dưới của Tiêu Chiến, giữa lúc anh hoảng loạn giãy giụa, đưa đầu lưỡi vào.

Tiêu Chiến chảy nước mắt, cảm thấy bản thân như chết đi được rồi. Anh không nghĩ mình lại bị bức hại bởi người đồng đội thân thiết nhất ngày trước. Trong đầu không ngừng nghĩ: “Nhất Bác, xin em… cứu anh! Nhất Bác, em ở đâu… Xin lỗi em!”

Tiêu Chiến càng giãy càng mãnh liện kích thích Hạ Chi Quang cả người nóng rực, tay hắn bắt đầu sờ soạn đi vào:

- Chiến, cho em đi. Em muốn anh…Chỉ muốn anh!

BANG!

Á!!!

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trên người nhẹ bẫng, trọng lượng cơ thể vừa rồi đè nghiến mình đột nhiên biến mất. Tiếp đó chính là hàng loạt âm thanh đấm điên cuồng vào da thịt phát ra trầm đục không ngừng.

Anh không nhìn thấy gì, đôi tay bị trói hỗn loạn mò tìm ở cạnh cửa, tìm được chốt, đèn mở lên, trước mắt là một màn khiến anh sợ ngây người.

Vương Nhất Bác mắt đỏ ngầu, ngồi đè lên Hạ Chi Quang, liên tiếp giáng nắm đấm vào hai bên mặt hắn. Ánh đèn bật mở khiến cả hai nhìn rõ đối phương. Vừa thấy người đấm mình là Vương Nhất Bác, Hạ Chi Quang lập tức đỏ ngầu mắt, dùng hết sức lực đá văng Vương Nhất Bác ra khỏi người mình, đợi cậu vừa ngã xuống liền đấm hai phát vào mặt. Liên tục chịu hai cú đấm khiến Vương Nhất Bác càng tức giận hơn, lập tức trở người đấm lại một cú. Cả hai lao vào nhau, im lặng nghiến răng quần vật.

- Đừng đánh! Đừng đánh nữa!

Tiêu Chiến một bên dùng răng mở dây đai thít trên tay, một bên liều mạng lao vào chắn trước Vương Nhất Bác. Hai người kia đã đánh đến mắt đỏ như máu, Tiêu Chiến cũng không tránh khỏi bị đánh trúng, đá trúng.

Rầm” Đến khi anh bị Hạ Chi Quang hất ra, trán đập vaò tay vịn sofa, sau đó trượt đổ bình hoa, tiếng vỡ vang lên khiến cả Vương Nhất Bác và Hạ Chi Quang sững người.

Hai người lúc này mới nhận thức được Tiêu Chiến bị đánh ngã. Hạ Chi Quang lao đến trước mặt Tiêu Chiến, định đưa tay xem vết thương của anh. Vương Nhất Bác nhanh chóng đem người ôm lại trong ngực, trừng mắt nhìn Hạ Chi Quang quát lớn:

- Mày con mẹ nó đừng chạm cái tay bẩn đó vào anh ấy!

- Vương Nhất Bác! Tao nhịn mày lâu lắm rồi! – Nói rồi Hạ Chi Quang lại toan giơ tay lên. Vương Nhất Bác vòng người che Tiêu Chiến lại.

- Hai người… Đánh đủ chưa? – Tiêu Chiến rờ trán, ngồi nhích dậy, nhìn chằm chằm Hạ Chi Quang trước mặt, nhìn thật lâu rồi mở miệng. – Hạ Chi Quang, đứng lên. Việc hôm nay tôi xem như chưa hề xảy ra. Tôi say, cậu cũng say. Nhưng từ nay về sau, chúng ta không còn là bằng hữu. Cũng không cần thiết phải gặp lại.

- Vì cái gì? – Nhìn Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ôm trong ngực, tim Hạ Chi Quang như muốn nứt ra.- Vì sao không gặp lại? Vì hắn? Anh có thể vứt bỏ tình cảm anh em thân thiết bao năm nay của chúng ta? Chỉ vì thằng này?

- Anh em? Đây là việc cậu làm ra với anh em của mình? – Tiêu Chiến cũng nổi giận. Vừa rồi là anh tuyệt vọng, còn hiện giờ, toàn bộ là thất vọng.

- Em yêu anh thì sai sao? Còn hắn thì đúng? Hắn có gì hay ho? Không phải chỉ là đóng một bộ đam cải sao? Lâu như vậy rồi, anh cũng nên thoát vai đi chứ! Chúng ta quen biết ăn ở cùng nhau nhiều năm như vậy, vì cái gì? Nhiều năm tình cảm như vậy lại không thắng nổi mấy tháng anh cùng hắn ở chung? Vì cái gì? Rõ ràng em là người quen biết anh trước, rõ ràng chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, vì cái gì anh lại một lòng nhào vào hắn?

- Không vì gì cả. Tôi nói rồi, tôi thích cậu ấy, chỉ cậu ấy. Từ nay về sau, tôi hy vọng cậu đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa. Xem như tôi cầu xin cậu, được chứ?

- Xin em? Anh vì hắn, cầu xin em?

Hạ Chi Quang nhìn người hắn ngày nhớ đêm thương trước mắt, cả trái tim bị một chữ “xin” này xé thành mấy mảnh. Hắn xoay người. Cái gì cũng không nói, hắn thua rồi, hoàn toàn thua…

Hắn nghiêng ngả, lảo đảo bước đến cửa. Mở cửa, dừng lại một chút, lại xoay người nói:

- Tiêu Chiến, em chờ xem, chờ một ngày hắn vứt bỏ anh. Chờ cái ngày anh  trở lại khóc lóc cầu xin em.

Ngay sau đó, lại ngửa mặt cười, đáy mắt hồng lên một tia ác ý:

- Vương Nhất Bác, cậu thật sự cho rằng Tiêu Chiến thanh thuần, trong sạch sao? Ngày concert kỷ niệm đó, ngay sau khi cậu đi, tôi đã lên giường cùng anh ấy rồi.

- CÂM MIỆNG!

Tiêu Chiến gào lên phẫn uất. Đây là Hạ Chi Quang mấy năm qua anh quen biết? Sao lại có thể bôi nhọ anh đến vậy?

RẦM!” Cửa bị đóng mạnh lại, Hạ Chi Quang bỏ đi. Tiêu Chiến sụp đổ, hai chân mềm nhũn, co mình lại, hai tay vòng lấy đầu gối. Vừa hỗn loạn, vừa sợ hãi, vừa đau đớn đánh úp, cả người bắt đầu phát run đến không kiềm được.

Vương Nhất Bác vẫn luôn ôm anh, nhìn người trong lòng vừa xót xa lại vừa tức giận. Vừa rồi cậu ngủ say đến mơ mơ màng màng. Lúc nghe loáng thoáng tiếng la mỏng manh bên ngoài, cậu chỉ nghĩ mình nằm mơ. Một lúc sau mới mơ hồ ra khỏi phòng xem thử. Lại nhìn thấy Tiêu Chiến bị một người đè ép trên tường. Trong đầu tức khắc nổ tung chấn động. Nếu bên người có dao, không chừng sẽ trực tiếp đâm chết người.

Mười lăm phút sau, Vương Nhất Bác ngồi ở sofa, không nói một lời. Tiêu Chiến mở hộp y tế lấy thuốc định thoa cho Vương Nhất Bác, mới vừa đưa tay đến đã bị cậu ngăn lại.

- Đừng chạm vào em!

 Vương Nhất Bác đứng dậy ngồi qua cái ghế khác, tay chống cằm, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm phía trước.

- Em có ý gì?

Hành động vừa rồi của cậu chạm đến tự trọng của Tiêu Chiến. Việc này anh là người bị hại, anh mới là người hoảng loạn nhất. Nhưng thái độ của cậu làm anh càng mất mát hơn.

- Không có ý gì. Tiêu Chiến, anh nói cho em, rốt cuộc anh có bao nhiêu chuyện giấu gạt em?

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mắt anh. Một tia tín nhiệm cuối cùng cũng bị đánh vỡ, cậu chỉ cảm thấy dường như chưa từng hiểu chút gì người thanh niên trước mặt.

- Anh gạt em cái gì? – Tiêu Chiến cũng nhìn chăm chăm Vương Nhất Bác. Bỗng nhiên anh cười thảm, cảm thấy bản thân hình như đã bị xem thành rác bẩn. – Em muốn anh nói gì? Không phải là muốn hỏi anh có mang đàn ông khác, hoặc là mang phụ nữ về sau lưng em chứ?

- Em không có ý đó!

- Vậy em có ý gì? Ở bên nhau lâu như vậy, con mẹ nó em bây giờ hỏi anh cái loại câu hỏi này? Cơ bản em đối với anh một chút tín nhiệm cũng không có sao? Mẹ nó!

- Tiêu Chiến! Anh đừng vô cớ gây rối, có được không!

Vương Nhất Bác nổi giận. Lúc này, người nên tức giận phải là cậu mới đúng!

- Anh vô cớ gây rối cái gì? Lời em mới nói còn không phải là ý tứ này sao? A, Vương lão sư, thật tốt. Em thật tốt! Em thì tốt rồi!

- Tiêu Chiến! Anh muốn nháo phải không? Được! Nháo thì nháo! Đơn giản, chúng ta đem chuyện anh làm ra làm rõ! Cả hai cùng nháo!

Nói xong, cậu phẫn nộ đứng dậy, đi vào phòng. Ngay sau đó cầm một túi văn kiện cùng một hộp thuốc trở ra.

Bang!” Vương Nhất Bác đem thuốc và văn kiện trực tiếp ném lên người Tiêu Chiến, phẫn nộ nói:

- Anh không có việc gì gạt em, phải không? Vậy phiền anh cho em vài câu giải thích, lọ thuốc Estrogen này là gì? Anh đừng nói với em đây là cái gì mà thuốc cảm, thuốc hạ sốt nữa. Em không phải thằng ngu!

Hộp thuốc bị ném, thuốc trong hộp lăn ra đầy đất. Túi văn kiện cũng bởi vì bị ném mạnh mà bên trong rơi ra vài bức ảnh. Vừa vặn bức ảnh cùng Mạnh Mỹ Kỳ ôm hôn dừng ở trước mặt Tiêu Chiến. Anh trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn Vương Nhất Bác, há miệng thở dốc, vừa muốn giải thích, chợt nhận ra mình không biết phải giải thích thế nào. Chỉ khô khốc hỏi câu duy nhất không nên hỏi:

- Em theo dõi anh?

- Mẹ nó! Câm miệng!

Vương Nhất Bác đem bức ảnh kia giơ trước mặt Tiêu Chiến, đưa tay bẻ mặt anh qua, từng chữ từng chữ hỏi gằn:

- Em, hiện tại hỏi anh. Anh nhìn thẳng vào mắt em mà nghiêm túc trả lời em. Ảnh chụp! Là! Thật! Có phải không?

Tiêu Chiến há miệng thở dốc, vừa định trả lời. Vương Nhất Bác lại nói tiếp:

- Anh nghĩ kỹ rồi nói. Chỉ cần anh trả lời, em liền tin tưởng anh. Em hy vọng anh không tiếp tục gạt em…

Tiêu Chiến nhìn thân ảnh của bản thân phản chiếu trong đáy mắt Vương Nhất Bác. Trán rỉ máu, quần áo hỗn độn, một thân chật vật. Đột nhiên vô cùng mệt mỏi. Anh không muốn giải thích. Mà giải thích thì giải thích thế nào? Người trước mắt đã không còn tin anh, có giải thích cũng vô dụng.

- Là thật. – Tiêu Chiến mỏi mệt.

Vương Nhất Bác bộc phát, ném Tiêu Chiên lên sofa, đè lên vai anh, hỏi lại một lần nữa:

- Anh lặp lại lần nữa? Là xào cp có phải không?

- Không phải! – Tiêu Chiến đứng dậy, đẩy Vương Nhất Bác đang đè lên mình qua một bên. – Không phải xào cp. Anh chính là hẹn hò cùng cô ấy. Cái hình đó, là hôn tạm biệt. Em nhìn không rõ à? Cơm nước xong, anh và cô ấy lưu luyến không rời, cho nên…

- Anh con mẹ nó câm miệng! Câm miệng! Chó má!

Vương Nhất Bác cảm thấy mình điên rồi. Cậu vậy mà lại từ miệng Tiêu Chiến nghe ra những lời này. Anh ấy không phải nói vậy đâu. Cậu không cần nghe nữa.

- Vậy còn thuốc? Anh! Một đại nam nhân! Uống cái gì thuốc nội tiết tố nữ! Lại còn mấy tháng trời? Anh giải thích cho em!

- Anh không biết em nói gì… - Tiêu Chiến quay đầu. Nước mắt rảo quanh không rơi xuống, vẫn không muốn nói nữa.

- Tiêu Chiến! Chó thật! Em nghe từ trong miệng anh một câu nói thật lại khó đến vậy sao?

- Vậy em muốn anh nói cái gì? Chẳng lẽ nói đầu óc anh con mẹ nó mê mị điên loạn rồi nên muốn uống thuốc để sinh con cho em? Anh nói vậy, em tin không? Hả?

- Anh… Tiêu Chiến. Đừng gạt em, xin anh. Thật sự, không cần gạt em. Em chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì… Đừng biến em thành thằng ngốc bị người khác xoay vòng vòng…

Tiêu Chiến im lặng nhìn cậu. Vương Nhất Bác tiến lại, đưa tay ôn nhu xem xét vết thương trên trán Tiêu Chiến, lại cúi người cầm lấy bông y tế thấm thấm quanh vết thương. Trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Chiến, cậu lại quỳ xuống cạnh Tiêu Chiến, tiếp tục đem áo sơ mi bị mở nút, từng nút từng nút gài lại cho anh. Nước mắt theo từng nút gài chảy xuống, rơi thấm ngực Tiêu Chiến, nóng hổi. Vương Nhất Bác khàn khàn nghẹn lại:

- Anh… Đủ rồi, thật sự đủ rồi.

- Em nói gì? Cái gì đủ? – Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ của cậu, trong lòng vô thanh vô tức hốt hoảng.

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói:

- Chúng ta chia tay đi.

- Vương Nhất Bác, em điên rồi phải không! Sự tình không phải như em nghĩ, anh có thể giải thích, thật sự…

Tiêu Chiến hốt hoảng từ chỗ ngồi dựng thẳng người, nắm lấy vai người đang quỳ bên cạnh anh, run rẩy nói:

- Em đừng đùa, có được không? Chuyện này không được nói đùa đâu, Vương Nhất Bác. Lời vừa rồi anh không nghe thấy, em đừng…

- Tiêu Chiến, chia tay đi. – Vương Nhất Bác cắn răng. – Em mệt rồi. Không muốn cùng anh chơi trò lừa gạt nữa. Còn có, những chuyện đào hoa vây quanh anh, cả nam lẫn nữ, ái ái muội muội, em nhìn đủ rồi. Ca, em thật sự chịu đủ rồi. Anh rốt cuộc xem em mình đồng da sắt cái gì? Em chỉ là một thằng đàn ông bình thường thôi.

- Vương Nhất Bác! Em xem anh là người như vậy?

Tiêu Chiến để chân trần đi đến trước cửa, trong đầu chỉ thấy choáng váng. Anh run rẩy đặt tay lên chốt cửa, cố nén nước mắt nhìn cậu, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, đành nói:

- Nếu như vậy… nếu em muốn, chỉ mong em sau này đừng hối hận.

Dứt lời, anh mở cửa, cũng không quay đầu lại, bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro