Part 2. Tiến tổ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cái tên tiểu bằng hữu này thật sự là lạnh lùng quá rồi đi." Tiêu Chiến day trán. "Thế này thì tiếp tục trò chuyện kiểu gì?" Tiêu Chiến suy tư một lúc rồi lần nữa gửi đi tin nhắn: "Cậu chừng nào thì tiến tổ vậy? Nếu có chút thời gian rảnh, tôi mời cậu ăn cơm, cũng tiện làm quen một chút?" Tin nhắn gửi đi rồi lại tiếp tục là một khoảng thời gian dài dằng dặc im lặng. Lần này, Tiêu Chiến đã có chuẩn bị tâm lý, không có ý định tiếp tục ngốc ngốc nhìn chăm chăm đợi điện thoại nữa. Anh đứng dậy, tự rót cho mình cốc nước rồi mang quần áo bỏ vào máy giặt, xong xuôi mới lần nữa đến kiểm tra điện thoại. Quả nhiên, bên kia đã hồi đáp. chỉ duy nhất một chữ: "Được."

Tiêu Chiến ngơ người, e dè. Người này tính cách thật sự có chút…đáng sợ rồi. Bữa cơm mà anh dự định mời cậu cuối cùng vẫn là không thể cùng ăn. Tiêu Chiến thận trọng hẹn đến mấy lần, sau đó mới phát hiện công việc của cậu ta vô cùng bề bộn. Có đến mấy show tống nghệ đồng thời ghi hình liên tiếp, cả ngày hết bay chỗ này lại bay chỗ kia. Cả mấy lần hẹn đều không đến được. Tiêu Chiến sau đó cũng từ bỏ ý nghĩ hẹn gặp ăn cơm. Dù sao, cứ tiến tổ là được. Muốn gặp thì sớm muộn tiến tổ cũng sẽ gặp.

Hai tháng sau, Tiêu Chiến tiến tổ. Đây là lần đầu tiên anh được đảm nhiệm nam chính. Vì vậy, anh liền tích cực đến sớm nhất đoàn phim. Sau khi đến bắt tay, chào hỏi Trần đạo xong, ông liền đưa cho anh ba bản in của kịch bản, cười nói: "Lời thoại của cậu là nhiều nhất. Đây mới chỉ là một bộ phận trong toàn thể kịch bản của cậu thôi. Phần còn lại đến lúc sẽ đưa cả cho cậu. Hiện giờ công việc tương đối nhiều, nhân viên, diễn viên tiến tổ cũng nhiều, kịch bản đóng dấu thông qua không đủ cung cấp. Tạm thời cậu và Vương Nhất Bác cùng sử dụng chung bộ này. Kinh phí đoàn phim có hạn, thuê khách sạn cũng chỉ có thể ở mức tầm trung. Cậu và Vương Nhất Bác chịu khó chia nhau cùng một phòng vậy. Tính ra còn phù hợp để cải thiện quan hệ, tình cảm cho khớp với vai diễn."

Tiêu Chiến cười nói: "Đạo diễn khách sáo rồi. Tôi tiến tổ là để quay phim, không phải đến để hưởng thụ. Có thể ở cùng Lam Vong Cơ một phòng cũng rất tốt. Ban đêm có thể cùng tập thoại, ban ngày quay phim, cũng sẽ tốt cho tiến độ." Nói xong liền nghĩ: "Điều kiện tiên quyết bây giờ là cái tên tiểu bằng hữa kia có chịu cùng mình khớp thoại không kia kìa.", nghĩ rồi bất đắc dĩ cười cười.

Dường như hiểu được điều anh nghĩ, Trần đạo an ủi: "Đánh cược một lần nào. Vương Nhất Bác cũng không tệ, chỉ là có chút đơn thuần lãnh đạm. Khả năng là do từ nhỏ đã xuất ngoại làm thực tập sinh vất vả, nên rất độc lập, tính cách lại có chút quái gở, không thích cùng người khác nói chuyện. Thật ra, tính cách này cùng với vai diễn Lam Vong Cơ lại rất tương xứng. Tính cách của cậu trái lại rất dương quang, sáng sủa. Bình thường, vẫn nhờ đến cậu chủ động dẫn dắt một chút, để cậu ta có thể sớm dung hòa với tập thể mới được."

Tiêu Chiến gật đầu: "Trần đạo, ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Vậy cậu đi trước, đến khách sạn sắp xếp đồ đạc. Mười một giờ quay lại đây ăn cơm. Buổi chiều sẽ bắt đầu tập trung đọc kịch bản. Ngày mai, sẽ có các lão sư hướng dẫn âm nhạc, võ thuật đến, các cậu sẽ theo học tập kỹ năng. Thời gian luyện tập kỹ năng chỉ có một tháng. Thời gian eo hẹp mà nhiệm vụ nặng nề, cậu phải cố gắng đấy."

"Được." Tiêu Chiến nhu thuận gật đầu, lần nữa nói cảm ơn với Trần đạo rồi đi qua chỗ khách sạn, tìm phòng của mình. Tiêu Chiến mang đồ đạc không nhiều, chỉ có một ít đồ cá nhân đơn giản như dụng cụ rửa mặt cùng với vài bộ quần áo, chỉnh lý sơ qua liền hoàn thành xếp đặt. Anh cầm kịch bản đọc một hồi, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Huynh đệ, tôi là Uông Trác Thành. Trong phim diễn vai Giang Trừng, anh cũng có thể gọi tôi là Đại Thành." Đứng trước cửa phòng là một người thiếu niên mày rậm, mắt to, tóc tai gọn gàng. Tổng thể khuôn mặt khoáng đạt rõ ràng, dương quan xuất khí, người nhìn thấy không khỏi thoải mái vui vẻ. Tiêu Chiến vội đưa tay ra bắt, cười nói: "Huynh đệ, tôi là Tiêu Chiến. Sẽ vào vai Ngụy Vô Tiện. Hân hạnh gặp cậu. Mời vào." Nói xong liền xoay người chừa chỗ, mời Uông Trác Thành vào phòng.

"Oa, anh sắp đặt đồ đạc sạch sẽ thật đấy. Tôi lần đầu tiên thấy có người mang mỗi vài bộ quần áo trông từa tựa nhau, đồ đạc một chút cũng không thừa."
Tiêu Chiến ngượng ngùng gãi đầu, cười nói: "Tôi có một chút chứng ám ảnh cưỡng chế. Có lẽ là do học Mỹ thuật, cứ luôn có thói quen đem đồ vật đi chỉnh ngay ngắn mới dễ chịu."

"Phòng ai vậy? A! Cửa đang mở này, có người đến rồi à? Chúng ta có thể vào không?" Trước cửa lại truyền đến vài tiếng gõ cửa, lần này lại là hai người trẻ khác, liến thoắng bước vào: "A, anh là Tiêu lão sư. Em là Trịnh Phồn Tinh, vai diễn Lam Tư Truy. Đây là Tất Bồi Hâm, vai Kim Lăng đấy ạ."

"Nhiều người thật đấy, tôi vào chào hỏi chút được không?"- Một giọng nữ ôn nhu lại vang lên ngoài cửa, mọi người đều nhìn về phía cửa. Một nữ tử y phục váy dài màu lam nhạt, tóc đen thả rối ở vai, trong mắt đầy ánh cười. Cầm trong tay mấy túi khoai tây chiên ăn vặt, cười nói: "Tôi vừa đến nhận phòng. Gặp phòng này náo nhiệt nhất, liền tới xem một chút. Tôi là Tuyên Lộ, vai diễn chính là Giang Yếm Ly. Hân hạnh gặp mọi người."

"Ha!" Tiêu Chiến nghe vậy nhịn không được một tiếng cười. "A, chúng ta đều là Giang gia. Xem như đông đủ rồi. Sư tỷ, tôi là Tiêu Chiến, chính là diễn vai sư đệ của cô, Ngụy Vô Tiện."

Đám người nghe vậy, đồng thời nhất loạt nhìn nhau. Ngạc nhiên phát hiện, ở đây quả đúng là tập hợp Vân Mộng Giang thị cả trực hệ lẫn chi thứ, nhịn không được đều cười lớn.

Thời gian còn sớm, đám người bọn họ vừa ăn đồ ăn vặt Tuyên Lộ mang đến, vừa nói chuyện phiếm. Còn có hai tiểu bằng hữu Phồn Tinh và Bồi Hâm thỉnh thoảng đùa giỡn cười rộ cả lên. Rất nhanh, mọi người đều hòa nhập với nhau, tiếng cười liên tục.

"Nào, nói đi, thành thật khai báo, các người có bao nhiêu tên đã đọc qua nguyên tác rồi? Ta nói không chỉ nội dung chính a, còn có phiên ngoại Lư Hương." Đại Thành như tên trộm, lén lút cười cười, hỏi. Vấn đề vừa được gợi ra, tất cả mọi người không hẹn mà cùng hướng mắt về nam chính Tiêu Chiến, đem cả mấy ánh mắt như lửa nóng đặt lên người anh.

Tiêu Chiến vừa mới uống nước, nghe đến vấn đề này, xém chút nữa đem hết nước trong miệng phun ra bên ngoài. Mặt mày nhanh chóng đỏ ửng, gãi gãi mũi: "Cái gì… Cái gì phiên ngoại, sách này còn có phiên ngoại sao? Tôi không biết."
"A….." Đám người hóng chuyện hào hứng, Tất Bồi Hâm mặt mũi tràn đầy khinh khi, không e dè bảo: "Tiêu lão sư, anh không biết nét mặt của anh đã bán đứng anh rồi à? Còn bảo chưa xem. Chưa xem thì anh khẩn trương như vậy làm gì?"

"Tôi, tôi khẩn trương? Có sao?"

"Có!" Đám người trăm miệng một lời, đáp.

"Nghe nói Lam Trạm là do MC chủ trì của Thiên Thiên Hướng Thượng nhận vai, tên là Vương Nhất Bác. Trước khi đến đây, tôi có xem vài video của cậu ta ở Thiên Thiên Hướng Thượng lẫn Produce 101 đang ghi hình. Vài đoạn video nhưng đã cảm thấy người này lạnh như băng. Ở chung với hắn có ổn không đây?" Đại Thành nói.

"Chúng ta thì có vấn đề gì được chứ? Chủ yếu là Tiêu lão sư. Mặc dù là đam mỹ cải biên, đã chủ trương thành tình huynh đệ. Song Tiêu lão sư suy cho cùng vẫn là phải cùng cậu ta nói yêu thương đấy. Thế nào? Song nam chủ yêu đương a, lại còn với người hệt như khối băng. Tiêu lão sư có khẩn trương không?" Tuyên Lộ nửa đùa nửa thật nửa lo lắng nói.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Cũng không tính là hoàn toàn lạ lẫm. Tôi trước đây cũng có tham gia một tập Thiên Thiên Hướng Thượng. Mặc dù không có giao lưu tiếp xúc gì, nhưng tôi cảm thấy cậu ta cũng chỉ là một tiểu bằng hữu như mọi người thôi. Tôi đem cảm giác anh em tốt ra đối đãi với cậu ra, ở cùng sẽ tốt thôi, như hai cậu vậy." Nói xong, liền dùng tay chỉ đến Trịnh Phồn Tinh và Tất Bồi Hâm đang cười cười nói nói.
"Hơn mười một giờ rồi, chúng ta qua nhà ăn đi. Buổi chiều còn có buổi tập trung đọc kịch bản, đừng để nhóm đạo diễn đợi lâu."

Cả đám vừa nói vừa cười đi đến nhà ăn. Trong nhà ăn lúc này đã có không ít người, trên cơ bản thì diễn viên chính, diễn viên phụ ngồi cùng một chỗ, đạo diễn và các nhân viên làm việc cùng ngồi một chỗ. Có phần o ép chật chội. Nhìn quanh có thể đoán nơi này không tính diễn viên cũng đã có hơn trăm người.

Tất cả mọi người đều không phải minh tinh hay sao hạng A, đều không có nhiều trợ lý, tự mình động thủ đám thức ăn trước mặt. Mới ăn được một nửa, ngoài cửa tiến vào một người mặc áo đen, tóc nhuộm màu nâu nhạt, trẻ tuổi. Cậu ta mặt không biểu cảm đứng ở đó, nhìn bốn phía. Rốt cục nhìn thấy Trần đạo trong đám người, liền đi đến trước mặt ông.

"Thấy không? Người kia chính là Vương Nhất Bác." Đại Thành dùng bả vai huých Tiêu Chiến, nhắc nhở.
"Nhìn qua đã thấy lạnh. Dáng vẻ này tuyệt đối không phù hợp ở cùng." Tuyên Lộ cũng không nhịn được mà nói.
"Cái này không phải là không hợp ở cùng. Mà quả thực là người sống chớ gần. Tiêu lão sư, anh xem, anh ấy vừa nói chuyện với Trần đạo xong. Anh có phải nên đến chào hỏi không?" Phồn Tinh kéo kéo áo Tiêu Chiến, ra hiệu cho anh đến tìm cách làm quen.

Tiêu Chiến im lặng. Sao còn muốn anh đi nữa?

"Cậu là đạo lữ của cậu ta đó nha."  Lúc này, giọng nói của Trần đạo đột ngột vang lên sát bên, mọi người đều bị dọa giật nảy mình. Quay đầu đã thấy Trần đạo không biết từ khi nào mà ngồi xuống bên cạnh đám diễn viên bọn họ, vẫn giữ nụ cười hiền lành: "Tiêu Chiến à, hai người các cậu đối diễn nhiều nhất, cậu cũng phải cùng hắn làm quen sớm đi. Nhanh, nhanh đi đến trò chuyện với cậu ta đi."

"Đúng. Đúng. Tiêu lão sư, anh nhanh đi nói chuyện cùng cậu ta đi." Mọi người đều nhao nhao giật dây. Tiêu Chiến xấu hổ, trông thấy cậu ta mặt lạnh, liền cảm thấy bản thân không hề có nguyện ý cùng cậu ta giao lưu. Thế nhưng Trần đạo đã lên tiếng, anh chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy, đi đến Vương Nhất Bác đang đứng cách đó không xa, vừa cười vừa nói: "Vương Nhất Bác, tôi chính là, cái kia, Wechat ấy, ừm, đã liên lạc với cậu trước đó. Tôi là Tiêu Chiến. Cậu ăn cơm chưa vậy? Có muốn qua kia ăn cơm cùng chúng tôi không?" Vừa nói liền chỉ chỉ tay về phía đám người. Mọi người trông thấy anh chỉ đến liền một mực im lặng, cúi đầu nghiêm túc khua muỗng trong chén, bày ra dáng vẻ chăm chú ăn cơm. Bọn tôi chỉ muốn anh đến chào hỏi, có bảo anh đem cậu ta hướng tới chỗ này đâu.

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tôi không ăn. Hiện tại phải khống chế cân nặng. Anh cũng ít ăn chút. Mặt tròn quá trước ống kính sẽ không dễ nhìn." Tiêu Chiến nghe thấy, cảm giác trong đầu có cả vạn con thảo nê mã chạy qua, ai mà không biết anh khi mới vào nghề vẫn còn tương đối mập mạp, mặt tròn tròn. Bằng hữu đôi khi thường trêu là Viên Chiến. Lời này của Vương Nhất Bác vào tai anh nghe như châm chọc. Nhưng khi anh giương mắt nhìn về phía cậu ta, chỉ thấy duy nhất sự nghiêm túc. Cậu ta cũng dường như không biết mình nói sai, chỉ là tôi đang nói cho anh nghe một sự thật, ăn nhiều sẽ béo. Vậy thôi.

Tiêu Chiến lau lau trán, cũng chẳng có tí mồ hôi nào. Chỉ đành bối rối nhắm mắt nói nhanh: "Ha ha, kỳ thực, tôi ăn cũng ít lắm. Cậu đến khách sạn đi. Hai người chúng ta được xếp ở cùng một phòng. Tôi đi với cậu về đấy, tiện sắp đặt cho cậu."

"Được." Vương Nhất Bác gật đầu biểu ý cảm ơn. Hai người cứ như vậy một trước một sau rời khỏi nhà ăn. Đại Thành không thể không hướng về phía Trần đạo, giơ ngón tay cái lên, nói: "Đạo diễn, năng lực tuyển diễn viên của ông, thực sự tuyệt vời!"

Trần đạo trông thấy liền cười đắc ý: "Ta từ trong ngàn chọn vạn tuyển, tìm ra hai người bọn họ, phù hợp nhất với nhân vật nguyên tác."

"Ông vừa rồi sao không cùng với Tiêu Chiến đến trò chuyện cùng Vương Nhất Bác đi chứ?"
Trần đạo sờ mũi một cái: "Tiểu tử thối các người thì biết gì? Ta là vì muốn Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ sớm quen thuộc với nhau nên mới an bài cho họ như vậy đấy."

Bên khách sạn, hai người lần lượt đi vào phòng. Tiêu Chiến hơi xấu hổ, nhìn mặt đất nói: "Vừa rồi đám người kia ở đây, ăn đầy ra đất nên bừa bộn. Cậu cứ soạn đồ đạc của cậu. Chỗ này tôi sẽ thu dọn sạch sẽ, cậu đừng để ý." Nói xong, vội khom lưng bắt đầu nhặt nhạnh trên sàn một vài túi to to nhỏ nhỏ.

Vương Nhất Bác nhìn người bên cạnh một tay nhặt đồ bỏ đi, một tay cầm chổi thuần thục quét dọn, không biết quỷ thần nào xui khiến, lại đưa tay qua giành lấy cây chổi trong tay Tiêu Chiến, nói: "Cùng làm đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro